Giả Cán Bộ

Chương 541: Thả mồi dài




Giao Đế xì một tiếng đầy khinh thường, xụ mặt nói: "Tôi nói lão sẹo Ba này, sự tình gì không làm, vậy mà lại đi làm tay sai cho người ta, đáng giá sao?"

Dường như lão sẹo Ba bị những lời này của Giao Đế kích thích, con mắt híp thành một đường, cười lạnh nói: "Giao Đế, cô đừng có nghĩ đến chuyện lực ảnh hưởng của cô ở vùng này rất lớn, tôi sẽ không dám động đến cô, nếu cô dám sờ đến người tôi, tôi sẽ hủy cả cái quán bar này đi."

"Ơ, khẩu khí thật lớn, xem ra anh thật đúng là đụng phải quý nhân, trước kia chưa từng thấy anh mạnh mẽ như vậy."

Chu Di ở bên cạnh thật sự không nhịn được nữa, phát ra một câu châm chọc.

Lão sẹo Ba thẹn quá hoá giận, cánh tay vung ra, muốn cho Chu Di một cái tát, lại bị Dương Tử Hiên bắt được, nói: "Đánh cô gái tính toán là tài năng gì đây, có bản lĩnh thì gọi quý nhân phía sau anh ra, xem xem có phải là mấy người chúng tôi không đủ sức nặng và tư cách nói chuyện hay không."

Lão sẹo Ba ngẩng đầu lên nhìn, thấy khuôn mặt Dương Tử Hiên quá trẻ tuổi, liền nói: "Tuổi còn nhỏ, đứng xen vào việc của người khác... quý nhân của tao đang ở trong phòng khách quý, cho chúng mày biết một chút cũng không sao."

Dương Tử Hiên buông lỏng tay của hắn ra, cười nói: "Vậy thì tôi thực sự muốn biết một chút."

Lão sẹo Ba hừ lạnh một tiếng, liền xoay người đi ra ngoài, vào phòng dành cho khách quý.

Chu Di và Lâm Nhược Thủy, Dương Tử Hiên, một đoàn người đều đi theo đằng sau, lão sẹo Ba cuối cùng cũng đứng bên người một thanh niên, nở nụ cười nịnh nọt, so với vừa rồi hung hăng càn quấy phách lối ở trước mặt bọn người Dương Tử Hiên, thật sự là như hai người.

Hắn nói: "Lão đại, bọn hắn đều nói muốn gặp ngài một lần, sau đó mới làm ra quyết định."

Chu Di đi tuốt ở đằng trước, có thể thấy rõ gương mặt này, trong lòng có chút kinh ngạc, trước kia nàng công tác ở cơ quan nhà nước, cũng đã gặp người thanh niên này, lập tức nhíu mày quay đầu nói với mấy người Dương Tử Hiên và Lâm Nhược Thủy, Giao Đế: "Người thanh niên này, dường như là thân thích một lãnh đạo lớn ở thành phố Tử Kim, xem ra chuyện lần này thật đúng là có điểm khó giải quyết."

"Tại sao lại khó giải quyết?" Dương Tử Hiên có chút nghi ngờ hỏi.

Lãnh đạo chủ yếu trong thành phố Tử Kim, cơ bản là hắn đều biết, bọn người Nhậm Đoàn, Tiết Kế Ngay, Hỷ Lại Thừa, Đỗ Huy Phong ở tại thành phố Tử Kim đều là nhân vật nổi tiếng, nhưng vẫn chưa làm Dương Tử Hiên quá sợ hãi.

Liếc liếc thanh niên phía trước, Dương Tử Hiên không nhịn được, cười lên một tiếng, sau đó sắc mặt thoáng cái đã cứng lại, nói: "Tôi còn tưởng rằng là ai, thì ra vẫn là tên con trai mất dạy của Hỷ Lại Thừa kia."

Nói xong, Dương Tử Hiên đẩy vài người phía trước ra, trực tiếp đi đến trước mặt Hỷ Chí Đặc, cười lạnh nói: "Tôi nói Hỷ đại công tử này, cậu thật đúng là càng ngày càng có tiền đồ, loại sự tình bắt nạt cô gái này, đều có thể làm được.”

“Mất công bố cậu làm đến chức phó bí thư đảng thành phố Tử Kim, không nghĩ tới, trong cuộc đời ông ta lại có một đứa con khốn kiếp như cậu!”

Dương Tử Hiên biết rõ, trong khoảng thời gian này, Hỷ Lại Thừa vẫn đang ẩn giấu, không có can đảm xen vào đấu tranh giữa Nhậm Đoàn và Tiết Kế Ngay, biểu hiện ra khuynh hướng trung dung, sự tình gì cũng đều dùng hình tượng giải quyết việc chung, rất công bằng, không hề nghiêng về ai.

Bản thân Hỷ Lại Thừa rất khiêm tốn, khẳng định cũng sẽ không để cho đứa con lêu lổng phá hoại ở bên ngoài như thế, bởi vậy, Hỷ đại công tử này, hơn phân nửa chính là lấy danh tiếng cha của mình ra bên ngoài, cầm cờ hiệu phó bí thư Hỷ Lại Thừa, ức hiếp dân chúng.

Hỷ đại công tử hiển nhiên cũng không nghĩ tới chuyện mình lại có thể gặp được Dương Tử Hiên, tên khốn kiếp làm cho hắn hận dến nghiến răng nghiến ở chỗ này, nhất thời hoảng loạn tay chân, hỏi: "Dương Tử Hiên? Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Tôi tại sao không thể ở chỗ này? Chuyện vừa rồi, tôi đã tận mắt nhìn thấy.”

“Tỉnh ủy năm lần bảy lượt yêu cầu tất cả người lãnh đạo đảng chính phải quản lý con cái của mình, nhưng cậu lại dựa vào đặc quyền của cha, làm nhiều hành vi đồi bại như vậy, xem ra lát nữa tôi phải để cho sở giám sát từ từ điều tra tình hình quản lý con cái một chút.”

Hỷ đại công tử cũng không phải người ngu, vừa nghe thấy Dương Tử Hiên vơ đũa cả nắm như vậy, thậm chí còn tăng lên đến vấn đề chính trị, Hỷ đại công tử rốt cuộc cũng không thể ngồi yên.

Trước kia nổi lên xung đột cùng Dương Tử Hiên tại đại học La Phù, Hỷ đại công tử đã không chiếm được chỗ tốt, tuy đã đưa Hà Khôn đến, với tư cách cứu binh cho mình, nhưng vẫn không thể làm gì được, trong lòng hơi có chút sợ hãi.

"Dương Tử Hiên, không nên lấn người quá đáng."

Hỷ đại công tử thoáng cái đã kích động đứng lên.

Dương Tử Hiên nhếch miệng cười cười, lấy điện thoại ra, nói: "Xem ra tôi phải gọi điện thoại cho cha cậu, bảo ông ấy đến đón thằng con mất dạy này trở về."

Hỷ đại công tử đúng là vô cùng sợ hãi, ngay cả Hà Khôn cũng sợ người đàn ông trước mắt này, hắn càng không dám thắng thắn đối phó với Dương Tử Hiên, vừa nhìn thấy Dương Tử Hiên muốn gọi điện thoại cho hắn cha, đã sợ hãi muốn chạy lên đoạt điện thoại của Dương Tử Hiên, nói: "Đây là việc của chúng ta, cậu gọi điện thoại cho cha tôi làm gì? Không được gọi!"

Dương Tử Hiên để điện thoại xuống, sắc mặt âm trầm, nói: "Muốn tôi không gọi cũng được, điều kiện kiên quyết là cậu và bọn tiểu đệ của cậu lập tức lăn ra ngoài quán bar, về sau không được dây dưa với Trình Trình nữa."

Hỷ đại công tử vừa nghe thấy còn có thể cứu vãn, lập tức liên tục không ngừng gật đầu, vội vàng đi ra ngoài, lão sẹo Ba và đám người nhất thời choáng váng, không nghĩ tới, Dương Tử Hiên dĩ nhiên lại có uy thế như vậy.

Thân phận con phó bí thư thị ủy của Hỷ đại công tử đã làm cho bọn họ cảm thấy xa không thể chạm rồi, không nghĩ tới, con phó bí thư thị ủy, lúc nhìn thấy Dương Tử Hiên, vậy mà giống như là chuột gặp phải mèo, chạy trối chết.

Không biết Dương Tử Hiên rốt cuộc là thần thánh phương nào? Lão sẹo Ba không dám nghĩ tiếp, sợ Dương Tử Hiên truy cứu trách nhiệm của bọn hắn, nhanh chóng đi theo sau lưng Hỷ đại công tử, chạy như bị ma đuổi.

...

Bọn người Chu Di, Giao Đế kinh ngạc nhìn Dương Tử Hiên, hắn vừa nói mấy câu, liền dọa Hỷ đại công tử và một đám người chạy mất hút, người nào cũng biết đây là nhân vật không đơn giản.

Chu Di không rõ ràng về thân phận Dương Tử Hiên, nàng chỉ biết Dương Tử Hiên là cán bộ cấp sở, nhưng không biết là công tác ở nghành nào, không nghĩ tới, Dương Tử Hiên còn trẻ mà lại có quan uy lớn như thế.

Lâm Nhược Thủy có chút khó hiểu hỏi: "Tại sao phải thả hắn đi đây? Bắt lấy hắn, có thể làm cho Hỷ Lại Thừa mất mặt một lần, hắn là phó bí thư thị ủy, có một đứa con phá hoại như thế, sẽ mất hết mặt mũi... Tiết thị trưởng cũng có thể mượn cơ hội này để làm một chút văn vẻ, uy hiếp lợi dụng Hỷ Lại Thừa, làm cho phó bí thư trung lập này đến gần mình."

Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Chuyện xảy ra hôm nay chưa đủ sức nặng! Muốn cầm chuyện ngày hôm nay ra để uy hiếp lợi dụng Hỷ Lại Thừa, rất khó...chẳng bằng buông sợi cước dài để câu cá lớn hơn...."

Lâm Nhược Thủy nhíu mày, hỏi: "Ý của anh là?"

Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Chắc chắn Hỷ Lại Thừa cũng không nghĩ đến việc con của mình là đồ phá hoại, anh cảm thấy Hỷ đại công tử này sớm muộn gì cũng sẽ dẫn phiền toái lớn đến, chẳng bằng cứ đợi cho Hỷ đại công tử chọc phải phiền toái lớn rồi hãy ra tay, lúc đó mới có thể ảnh hưởng đến Hỷ Lại Thừa."

Lâm Nhược Thủy mỉm cười, nói: "Anh thật đúng là quá gian xảo, vậy mà lại nghĩ xa như vậy! Hỷ đại công tử chính là một quả bom hẹn giờ anh đặt ở bên người Hỷ Lại Thừa."

Hàn huyên vài câu, Dương Tử Hiên và Lâm Nhược Thủy lại trở về quầy bar, uống nước giải khát.

Từ Trình Trình đi tới, chiếc váy màu xanh da trời quấn quanh bên người, tay cầm chén rượu, nhẹ nhàng nói: "Chén rượu này, xem như cảm tạ Dương tiên sinh trợ giúp tôi giải vây."

Dương Tử Hiên có chút cảm giác được yêu quá mà cảm thấy sợ, vội vàng nhìn quanh bốn phía, Lâm Nhược Thủy véo tay Dương Tử Hiên một cái, nói: "Người ta đã đưa rượu tới cho anh rồi đấy, anh nhìn cái gì thế."

"Xem có Fans hâm mộ của Trình Trình ném trứng gà và cà chua nát vào anh không... minh tinh đưa rượu cho, cũng không phải là chuyện dễ dàng hưởng thụ."

Mấy người con gái ngồi quanh đều là che miệng cười to, trong nội tâm thầm nghĩ, tuy người đàn ông này nắm quyền lực lớn, nhưng lại không hề mất đi tính hài hước.

Dương Tử Hiên cầm chén rượu qua, uống một ngụm, hỏi: "Trình Trình đã làm ca sĩ ở quán rượu bao lâu rồi?"

"Ước chừng hai năm..." Giao Đế ở bên cạnh trả lời.

Dương Tử Hiên gật gật đầu, hỏi: "Giọng ca không tệ lắm, có cân nhắc đến chuyện phát triển theo hướng ca nhạc không?"

Lâm Nhược Thủy ở bên cạnh cười cười, hỏi: "Làm sao vậy? Anh muốn đào góc tường nhà người ta à?"

Dương Tử Hiên thành thật gật gật đầu, cười nói: "Anh thực sự muốn đào góc tường, nhưng không phải đào góc tường vì mình, mà là đào góc tường vì Chu Di."

Chu Di kinh ngạc hỏi: "Cho tôi?"

Dương Tử Hiên ừm một tiếng, nói: "Đúng vậy! Nếu cô muốn ứng cử chức phó tổng giám đốc đốc thiết kế ý tưởng Dương Ban Mai Xích, cũng nên lấy ra được mấy cái gì đó! Tôi cho cô một cái đề nghị, chính là để Trình Trình trở thành người phát ngôn quảng cáo cho Dương Ban Mai Xích."

Chu Di trầm tư một chút, trên mặt hiện ra vẻ mừng rỡ, nói: "Cái đề nghị này không tệ, Trình Trình quả thật có tiềm chất, không biết ý tứ Trình Trình thế nào?"

Từ Trình Trình hết sức quen thuộc mấy người Chu Di, lại vừa mang ân người ta, làm sao có thể cự tuyệt, liền trực tiếp quyết định đồng ý ngay tại hiện trường.

Lâm Nhược Thủy giả vờ làm ra một thần sắc hèn mọn, nói: "Anh thật đúng là người mang tâm tính của nhà tư bản, ép khô tất cả giá trị thặng dư của nhà người ta."

Dương Tử Hiên vuốt cái mũi, cười cười nói: "Anh gọi việc này là đào móc của cải trên thân người khác, đừng nói nhà tư bản, như vậy rất khó nghe, hiện tại Dương Ban Mai Xích không có một chút quan hệ nào với anh."

Lâm Nhược Thủy tức giận trừng mắt liếc nhìn Dương Tử Hiên, nói: "Anh đã mượn trụ cột quán bar của người ta rồi, cũng nên có cái gì để tỏ vẻ chứ."

Dương Tử Hiên cảm thấy tức cười, nói: "Muốn anh tỏ vẻ thế nào đây?."

Lâm Nhược Thủy bỗng nhiên cười một tiếng quỷ dị, nói: "Em nghe nói anh đàn piano không tệ, có dám đàn một bài ở chỗ này không? Em chưa từng nghe qua...Vừa vặn Giao tỷ cũng là cao thủ, để cho chị ấy bình phẩm một chút."

Dương Tử Hiên thoáng nhìn quanh một tý, nhìn thấy người trong quán bar đã không còn nhiều lắm, nhưng vẫn làm ra vẻ khó xử, hỏi: "Như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đấy!"

Lâm Nhược Thủy trợn mắt hạnh lên, nói: "Có cái gì không tốt? Thời điểm đàn cho cô gái khác, không thấy anh cậu nói ảnh hưởng không tốt, đàn cho em liền ra sức khước từ, đúng không..."

Giao Đế đứng ở bên cạnh, tuy đã hơn ba mươi tuổi, nhưng là vẫn còn bộ dạng thùy mị, nghe thấy Dương Tử Hiên bối cảnh thần bí này cũng biết đàn Piano, trong ánh mắt liền hiện lên một tia kinh ngạc, vào đầu thập niên 90, người biết đàn Piano ở trong nước vẫn tương đối ít, liền cười nói: "Bản thân tôi cũng là người nghiệp dự thôi, không dám chỉ bảo đâu."

Dương Tử Hiên không chối từ được, chỉ có thể đi lên đàn một bài « xuân dã ».

Tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo, dễ dàng làm cho lòng người bình tĩnh, quán bar vốn ồn ào náo động, cũng chầm chậm bình tĩnh lại, người uống rượu buông bình rượu, người nói chuyện phiếm ngừng nói chuyện phiếm, tất cả đều lắng nghe tiếng đàn.

Một khúc Piano được thể hiện xong, Dương Tử Hiên một lần nữa trở lại quầy bar, hướng Giao Đế cười cười, nói: "Đã làm cho người trong nghề chê cười rồi."

Giao Đế tỉnh lại từ trạng thái khiếp sợ, hướng Lâm Nhược Thủy cười cười, nói: "Người bạn bè này của em thật đúng là đa tài đa nghệ...Nếu như chị trẻ lại mười tuổi, nói không chừng chị sẽ động tâm với anh chàng này đấy, nhưng em phải chịu khó canh chừng! Chỉ cần là trình độ đánh đàn, anh ta đã có thể bắt được không ít tâm hồn thiếu nữ rồi."

Sắc mặt Lâm Nhược Thủy đỏ bừng, không dám tiếp lời, quay đầu nhìn nhìn Dương Tử Hiên, nói: "Em mặc kệ, về sau tâm tình em không tốt, sẽ kéo anh đến đánh đàn cho em nghe."

Uống rượu ở quán bar trong chốc lát, Lương Quân Mi tự nhiên gọi điện thoại cho Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên cũng không dám để cho Lâm Nhược Thủy nghe được, đi đến hành lang quán bar tiếp điện thoại, trong điện thoại là giọng nói thanh thúy của Lương Quân Mi: "Bây giờ anh đang ở ở đâu? Nghe nói anh bị Lôi Văn sai khiến người lái xe tải đâm, không bị thương chứ? Em vừa mới lấy được tin tức từ nhà."

Dương Tử Hiên cợt nhả nói: "Hiện tại đang rất vui vẻ, không có chuyện gì, không cần lo lắng cho anh."

Lương Quân Mi nhẹ nhàng thở một hơi, nói: "Không có việc gì là tốt rồi, làm anh bị kinh hãi, thật sự là ngại quá."

Dương Tử Hiên cố ý xụ mặt, nói: "Cũng không thể nói một câu ngại quá là có thể trấn an anh."

Sắc mặt Lương Quân Mi trở nên hồng rực, hỏi: "Vậy anh còn muốn làm sao đây? Trung thu mời anh đi cùng em đến Nam Tô, anh lại không đi, vậy mà lại chạy tới tỉnh Giang Nam, xảy ra chuyện, anh không biết xấu hổ, còn bắt em đền bù tổn thất à?"

Dương Tử Hiên ừ một tiếng, nói: "Mỹ nữ đền bù tổn thất, càng nhiều càng tốt..."

Lương Quân Mi im lặng một hồi rồi mới nói: "Bọn em bây giờ đang ăn khuya ở bên ngoài, anh muốn tới đây không?"

Tuy Dương Tử Hiên rất muốn qua đó, nhưng là Lâm Nhược Thủy ở bên, không thoát thân nổi, chỉ có thể từ chối.

Cùng mấy người bạn của Lâm Nhược Thủy đi chơi đến đêm khuya, Dương Tử Hiên mới lái xe đưa Lâm Nhược Thủy về.

Sáng ngày hôm sau, Hồ Khải và Sài Quá Long từ sáng sớm đã đến báo cáo tiến trình án kiện nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu cho Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên trầm tư một chút mới lên tiếng: "Sự tình hiện tại phải xử lý khiêm tốn, phải chú ý đến sách lược, không thể ảnh hưởng đến công tác sản xuất của nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, phải thích hợp điều tra công khai đối với các quản lý bên trong nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, đừng làm cho nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu xảy ra chuyện, mỗi người cảm thấy bất an.”

“Dù sao thì nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu cũng là một trong xí nghiệp nhà nước lớn trong tỉnh, chiếm nửa bầu trời kinh tế Ích Châu, một khi sản xuất xảy ra vấn đề, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của rất nhiều công nhân, cái này không phải ước nguyện ban đầu của chúng ta."

Sài Quá Long là người Dương Tử Hiên chỉ định phụ trách bản án này, lập tức viết chỉ đạo của Dương Tử Hiên vào vở.

Phân phó hết những việc này, về sau, Dương Tử Hiên liền nhận được điện thoại của Trương Tuyết Bách, nói vừa đưa Bối nhi đi nhà trẻ, muốn nói chuyện với Dương Tử Hiên về vấn đề Tuyết Trắng Nhật Hóa, Dương Tử Hiên ngẫm nghĩ một chút, đã thật lâu không gặp mặt người chị này, liền đáp ứng rồi.

Trương Tuyết Bách mặc váy ngắn màu cà phê, vạt áo váy là một hàng ngọc màu sáng tím, viền tơ lụa, mắt nhìn Dương Tử Hiên, cười xinh đẹp nói: "Xem ra trong khoảng thời gian này cậu đang loay hoay chân không chạm đất."

Dương Tử Hiên tìm vị trí ngồi xuống, nói: "Không bận đến mức làm liên tục... nhưng cuối năm, công việc luôn rất nhiều, cũng không thể chiếu cố đến việc Dương Ban Mai Xích bên kia, Tuyết Trắng Nhật Hóa gần đây phát triển thế nào."

Tuyết Trắng Nhật Hóa đã bị công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích khống chế cổ phần, trở thành xí nghiệp thành viên dưới cờ Dương Ban Mai Xích.

Trương Tuyết Bách cũng cầm cổ phần của công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, tiến vào thành viên ban giám đốc.

Trương Tuyết Bách lắc đầu, nói: "So với trước đây thì tốt hơn nhiều, tựa như cậu nói, Tuyết Trắng Nhật Hóa làm nhãn hiệu bột giặt đặc sắc, thành quả và lượng tiêu thụ tương đối rõ rệt!"

Đang nói chuyện, điện thoại Trương Tuyết Bách vang lên, vừa cầm lên nghe, sắc mặt Trương Tuyết Bách nhất thời biến đổi, nói: "Tốt! Các anh phải ổn định hiện trường, chúng tôi sẽ lập tức chạy qua."

Sắc mặt Dương Tử Hiên bắt đầu nghiêm túc, hỏi: "Làm sao vậy, chuyện gì xảy ra?"

"Bối nhi đã xảy ra chuyện!"