Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 355: Chỉ nguyện có khởi đầu, không kết thúc (5)




Hôm qua?

Vậy video này chính là do trợ lý của cô quay lén? Nói cách khác, Tiểu Phiền Toái đến giờ vẫn còn uống thuốc tránh thai?

Nhưng rõ ràng tối qua lúc hắn hỏi ý cô về chuyện có em bé, cô đã đồng ý rồi mà?

Hắn dùng hết kinh nghiệm của mình cũng cảm thấy chuyện này quá khó hiểu, đại não Cố Dư Sinh bắt đầu cảm thấy choáng váng.

“Nói đi cũng phải nói lại, thật sự phải cảm ơn cậu đó Chu Tịnh, nhờ cậu đưa ra một kế sách hoàn hảo như vậy để chọc giận Lâm Ức, sau đó, lại gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh, hiện giờ toàn bộ làng giải trí đều biết người đang làm chỗ dựa vững chắc cho mình là Cố Dư Sinh đều muốn mời mình đóng phim, các đạo diễn về sau chắc đều cho tớ chọn bạn diễn hết quá!”

“Được rồi Tiểu Khấu, bây giờ ở đây chỉ có mình và cậu không sao, nếu bị người khác nghe thấy, lại nói cho Cố Dư Sinh biết thì cậu gặp phiền phức lớn đó!”

“Tớ đâu phải đồ ngốc, cái này còn phải để cậu nhắc nhở sao, không có cậu thì Cố Dư Sinh vẫn là người chồng mà mình thích, có điều…” Lương Đậu Khấu thở dài một hơi, ngoẹo cổ cười híp mắt với Chu Tịnh: “Nói thật lòng, nếu như có thể, bây giờ tớ mong anh ta về nhà ít một chút, ít gặp, tớ mới có thể ung dung vui vẻ, để tớ không cần phải giả vờ như thâm tình, nghe lời, hiểu chuyện gì hết… Cậu biết không? Rất mệt đó. Có điều vì sự nghiệp của tớ, tớ cũng phải chiều theo ý hắn, dù sao đối với tớ mà nói, hắn cũng là một quân cờ tốt nhất…”

Lương Đậu Khấu nói xong, liền cười khẽ hai tiếng: “Đàn ông mà, đều là một dạng, đụng phải tình yêu thì đều trở nên ngu si thôi.”

Chữ “thôi” cuối cùng Lương Đậu Khấu còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh bỗng thẳng tay quăng điện thoại đi.

Điện thoại di động bay đến cửa kính tủ đựng rượu đối diện vách tường, tạo nên một tiếng “Ầm”, sau đó những tiếng kính vỡ vụn, rơi xuống cùng một chỗ tạo nên những âm thanh rất lớn.

Quân cờ… kẻ ngu si… thì ra trong mắt cô hắn chỉ như vậy thôi!

Cố Dư Sinh không phải là bị chọc tức, mà là cảm thấy khó chịu, khó chịu đến nỗi trong ngực có một ngọn lửa đốt lên, càng đốt càng cháy phừng phừng, đốt đến nỗi hắn đau lòng, hắn sốt ruột, đến từng tế bào từng giọt máu cũng cảm thấy đau rầm rĩ.

Loại đau đớn này giống như cả người bị vỡ ra, dù là đang sống sờ sờ nhưng vẫn nát vụn, hắn không cách nào nhịn được, cũng quăng ly café trên tay xuống.

Ly café va vào cửa gỗ, phát ra một âm thanh rất lớn, còn chưa được nửa phút, cửa phòng đã bị thư ký mở ra quan tâm: “Cố tổng, xin hỏi…”

“Cút!” Thư ký còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh liền quay đầu rống lên một tiếng, khiến thư ký sợ run, vội vàng chạy ra ngoài, đóng cửa lại.

Cố Dư Sinh dựa vào bàn làm việc thở hồng hộc, huyệt thái dương cũng đập thình thịch, khiến cho hắn đau đớn, hô hấp ngày một nặng nề, hắn giơ tay nới lỏng cravat, mở hai khuy áo, hắn lại nhìn điện thoại đang nằm giữa những mảnh thủy tinh vỡ vụn, hắn đi đến nhặt điện thoại lên.