Lúc An Tử Song tỉnh dậy cơ thể anh rất mệt như lả đi không còn sức.
Anh nhớ rõ lúc sáng An Khương cho người đem thuốc đến,thay vì một lần uống chỉ được dùng một viên.
Nhưng anh nghĩ trưa nay anh và Lạc Băng sẽ kết hôn anh muốn dùng thuốc này áp chế tâm lý của mình xuống ở mức thấp nhất.
Khi đăng ký kết hôn chẳng phải cặp vợ chồng nào cũng phải chụp một tấm ảnh hay sao.Anh muốn nắm tay cô, ôm cô chụp một tấm ảnh thật đẹp để làm kỉ niệm cho ngày kết hôn của cô và anh mà không phải bị bất cứ rào cản nào khác ảnh hưởng đến ngày vui của hai người họ,cũng như vỗ về tâm trạng không tốt của cô mấy ngày qua...
Cho nên anh không nghĩ nhiều mà uống ba viên một lần, kết quả là lúc anh muốn trở về tìm cô đầu óc bất ngờ choáng váng và không còn biết gì nữa..
Nhìn khung cảnh xung quanh, An Tử Song biết rõ đây là bệnh viện nhưng điều anh lo lắng chính là Lạc Băng còn đang chờ anh ở nhà..
Anh chống tay ngồi dậy mặc trên tay là tiêm kim đang truyền nước.1
- Chủ Tịch anh tỉnh rồi sao?chủ tịch anh còn chưa khỏe, anh không thể đi được..
Mộ Lâm từ bên ngoài đi vào nhìn tình cảnh này liền đi đến ngăn cản, mắt thấy An Tử Song muốn gỡ kim tiêm trên tay xuống Mộ Lâm khuyên ngăn.
- Chủ Tịch, bác sĩ nói sức khỏe anh còn rất yếu.
- Mấy giờ rồi?
An Tử Song vẫn cố chấp rút kim tiêm ra, Mộ Lâm có chút bất đắc dĩ nhưng không dám nhiều lời, nhìn qua đồng hồ trên tay.
- Gần bốn giờ chiều rồi.
Thật ra giờ giấc đối với anh không quan trọng, anh chỉ cần luật sư là có thể lo liệu việc đăng kí kết hôn của anh và Lạc Băng.
Anh chỉ lo lắng việc hiện tại cô đang chờ anh ở nhà, chắc chắn cô đang tức giận vì nghĩ anh không giữ lời hứa..
- Tôi muốn về nhà, lấy quần áo cho tôi,còn nữa điện thoại tôi đâu?
Mộ Lâm nhìn sắc mặt anh tái nhợt không biết có nên nghe theo chủ ý của anh hay không.May mắn lúc này An Khương đẩy cửa đi vào, chỉ cần nhìn sơ ông liền hiểu ra mọi chuyện, ông vội bước đến..
- Tử Song cháu đang làm gì thế? Sao lại tháo kim tiêm ra hết như vậy, nằm xuống nhanh nào..
||||| Truyện đề cử: Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ |||||
An Tử Song lắc đầu, hơi thở của anh có chút nặng nhọc..
- Không được,cháu muốn về nhà, Lạc Băng đang chờ cháu.
An Khương mím môi, hơi lớn giọng.
- Không cần trở về, con bé đã rời đi rồi.