Đúng lúc tan làm, An Tử Song theo lời đã hứa cho xe đến đón Lạc Băng.Vừa nghe điện thoại của anh,hai mắt cô sáng lên miệng cũng không kiềm được nở nụ cười tươi.Vội tắt máy tính và cầm túi xách nhanh chóng rời khỏi phòng.
Lúc cô ra khỏi thang máy xuống sảnh dưới nhìn qua tấm cửa kính cô đã phát hiện chiếc Bugatti Divo màu xám của anh, nếu không lầm thì trên toàn thế giới chỉ có bốn mươi chiếc Divo do Bugatti sản xuất thôi đấy.
Bởi vậy chỉ cần khi chiếc xe này xuất hiện,chủ nhân chưa vội xuất hiện cũng thu hút ánh nhìn của biết bao nhiêu người .
Cánh cửa tự động vừa mở ra, làn môi đỏ khẽ nhếch lên cái cảm giác được chồng tương lai đón thật là không tệ còn rất mới mẻ tạo cảm giác lâng lâng trong lòng.
Chỉ võn vẹn tầm mười bước chân nữa là tới chiếc xe phía trước, cả tài xế của An Tử Song cũng sẵn sàng đứng chờ mở cửa.
- Tiểu Băng.
Lúc này Tô Triết vừa xuống xe trở về công ty sau một ngày phải đón tiếp đối tác, lúc ngẩng đầu anh ta liền thấy thân ảnh xinh đẹp của Lạc Băng, liền vội vàng một bước thành hai bước tiến đến gần chặn lấy bước chân của cô.
Nhìn Tô Triết đang hướng về phía mình, Lạc Băng hơi mím môi trong lòng có chút oán hận còn có chột dạ đưa mắt nhìn vào cửa kính đen ngòm của chiếc Divo.
Lạc Băng âm thầm suy đoán chắc chắn ánh mắt của An Tử Song đang quan sát cô lúc này.
Lạc Băng ảo não bực bội trong lòng, ánh mắt nhìn Tô Triết cũng trở nên lạnh lùng.
Hơi đau đầu suy nghĩ sao Tô Triết như oan hồn không tan thế này.1
Sống lại một kiếp Lạc Băng ngàn lần ý thức được An Tử Song rất nhạy cảm với chuyện của cô và Tô Triết, rõ ràng ở kiếp trước chẳng phải chỉ vì nguyên nhân này đã vô tình đẩy cô và anh ngày càng xa nhau rồi dẫn đến một bi kịch đầy hối tiếc.
Nghĩ đến cô càng thương An Tử Song hơn, anh đã quá thiệt thòi khi đem trái tim mình giao cho một người vốn không xứng đáng như cô..1
Lúc này Tô Triết cũng đã đi đến trước mặt Lạc Băng. Hai người đứng song song với nhau, hình ảnh này An Tử Song ngồi trong xe thu mọi thứ vào mắt.
Sắc mặt anh không thể hiện gì nhưng bàn tay của anh đặt trên đùi đang nắm chặt lại nổi cộm cả gân xanh.
Không biết bên ngoài hai người nói cái gì nhưng sắc mặt Lạc Băng không tốt, An Tử Song cứ nghĩ mình sẽ ngồi đây chờ đợi rất lâu nhưng khi anh chưa kịp quan sát xem tình hình diễn ra thế nào thì Lạc Băng đã đi đến, A Nghĩa cũng vội mở cửa xe cho cô ngồi vào.
An Tử Song nhìn qua sắc mặt vô cùng khó coi của Tô Triết.
Ánh mắt của anh lóe lên tia sáng rồi thu lại rất nhanh dời qua nhìn người mới ngồi vào.
Trong không gian nhỏ hẹp mùi hương nhẹ nhàng từ từ trà trộn vào cả hơi thở và mũi của anh.