Em Là Ngôi Sao Nào?

Chương 61: Gả cho anh




Chớp mắt một năm nữa lại trôi qua, Ninh Nhuệ Tinh cũng sắp phải nói lời tạm biệt với cuộc sống sinh viên đại học của mình rồi.

Trường của các cô mặc dù là một trường đại học tổng hợp, không phải là một trường chuyên về đào tạo sinh viên sư phạm, nhưng mà chuyên ngành sư phạm cũng đứng nhất nhì cả nước, do đó Ninh Nhuệ Tinh căn bản không cần phải tiếp tục học cao thêm nữa, vừa tốt nghiệp ra trường liền có thể đến trường trung học mà cô đã thực tập trước đó để tiến hành giảng dạy, lên lớp.

Đợi sau khi buổi lễ tốt nghiệp vừa kết thúc, Ninh Nhuệ Tinh từ trong hội trường bước ra, vô thức đưa ánh mắt tìm kiếm bóng hình của Giang Dữ.

Đã nói rõ hôm nay cô tốt nghiệp anh sẽ qua đây, vừa nãy cô gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho anh, anh cũng không trả lời, vừa nghĩ đến như vậy, Ninh Nhuệ Tinh lại có chút chần chừ.

Có khi nào căn bản Giang Dữ sẽ không qua đây không?

Biết rõ anh quả thực rất bận rộn, nhưng một chuyện lớn như tốt nghiệp thế này, cô vẫn là hy vọng có thể có anh cùng sát cánh bên cạnh.

Ninh Nhuệ Tinh có chút thất vọng đi dọc theo hội trường.

Mấy người bọn Lai Âm đi chụp hình cả rồi, sớm biết như vậy vừa nãy cô cũng đi theo bọn họ luôn, đỡ phải bây giờ một mình ở đây đi lòng vòng trong khuôn viên trường rộng lớn như vậy, thật quá mất mặt rồi.

Ninh Nhuệ Tinh không cần ngước đầu lên nhìn cũng biết có rất nhiều người đi lướt qua đều đem ánh mắt đặt lên trên người cô. Trên người còn đang mặc trang phục cử nhân, lại đi đơn độc một mình, nhìn thế nào cũng đều có chút kỳ quái.

Suốt dọc đường cúi đầu mà đi, lại cảm giác được ở phía trước từng đợt từng đợt nhốn nháo, cô vừa ngước đầu lên liền nhìn thấy ở nơi cách đó không xa đang tụ tập một đám người đông đúc, cả một con đường của trường học đã trở thành một khu vực ùn tắc với diện tích nhỏ.

Ninh Nhuệ Tinh chau mày lại, nghe thấy ở phía trước có từng loạt tiếng hít thở và bàn luận hết đợt này đến đợt khác truyền đến, cô dễ dàng có thể liên tưởng đến có lẽ là có người đang tỏ tình hoặc là cầu hôn.

Cô đối với sự náo nhiệt của những đám đông như thế này trước giờ đều không có hứng thú, bước chân chợt ngừng lại, vừa nghĩ sẽ đi sang con đường nhỏ ở bên cạnh, vừa khéo có thể tránh khỏi đám đông đang tụ tập đó.

Giống như là nhận được chỉ dẫn gì đó, đám đông dần dần từ chính giữa tách ra hai bên, gần như là vừa ngước mắt lên, Ninh Nhuệ Tinh đã nhìn thấy người đàn ông từ trong đám đông đó từ từ tiến về phía cô, sự chú ý của cô đã va phải ánh mắt của anh.

Người đàn ông mặc áo vest, giày da, nơi đáy mắt vốn dĩ rất bình tĩnh, không hề chứa một tia gợn sóng nào nhưng lúc nhìn về phía cô mới để lộ ra vài phần ý cười chân thành.

Trút bỏ đi vẻ cứng rắn và lạnh lùng những lúc kinh doanh, thỉnh thoảng còn có thể tìm thấy được một chút cảm giác thiếu niên đã lâu ngày không gặp.

Ninh Nhuệ Tinh nhìn vào một màn trước mắt này, không tránh được có chút không hiểu gì cả.

Giang Dữ là từ trong đám đông đó bước ra, hai hàng người đó sau một lúc lại tự động hợp lại thành một đám người, không lâu sau lại nghe thấy từng loạt tiếng cổ vũ và reo hò từ phía trước truyền đến.

Nghe kỹ lại một chút, liền lờ mờ có thể nghe ra được một vài chữ, cái gì mà "sống chung đi", "đồng ý đi".

Đợi đến lúc Giang Dữ bước đến gần, nắm lấy bàn tay của cô, Ninh Nhuệ Tinh mới mang vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi anh, "Đây là chuyện gì thế này?"

"Vốn dĩ vừa nãy", Giang Dữ nói tới đó, cứ như vậy mà nắm lấy tay của Ninh Nhuệ Tinh, anh từ trong túi quần lấy ra một hộp nhẫn tinh xảo, đẹp đẽ, mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lẳng lặng mà nằm ở đó, "Anh dự định sẽ cầu hôn em trước mặt đám đông."

Lời nói cầu hôn chính là nhẹ nhàng êm ái như vậy được anh nói ra, Ninh Nhuệ Tinh hạ ánh mắt xuống nhìn vào chiếc nhẫn kim cương, ngơ ngẩn mất mấy giây, lúc này mới lắp bắp lên tiếng, "Vậy anh đây là......"

"Sau đó anh nghĩ lại, cầu hôn là chuyện của hai người, là chuyện của riêng anh và em, không cần thiết phải để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy, anh hy vọng em có thể tự mình suy nghĩ rõ ràng có phải bản thân em thật sự nguyện ý gả cho anh hay không, mà không bị sự ảnh hưởng của người khác cũng như không phải chịu đựng áp lực bị bức bách đến từ người khác, làm như vậy không chỉ có chút lòe thiên hạ mà hơn hết là em cũng không thích."

"Mà cũng vừa khéo, màn bố trí dày công đó đã được sang tay rồi, bị Châu Hạo mượn dùng rồi."

"Châu Hạo?" Ninh Nhuệ Tinh biết anh ấy là bạn cùng phòng ký túc xá của Giang Dữ, cô ngước mắt nhìn theo động tĩnh của đám đông ở cách đó không xa, vừa muốn nói cái gì đó, Giang Dữ đã cúi đầu dựa sát lại, anh nhẹ giọng nói một câu, "Đừng quản chuyện của người khác nữa."

"Hả?", đoán trước được chiều hướng của sự việc tiếp theo, Ninh Nhuệ Tinh không tránh được có chút căng thẳng, cô cúi đầu trốn tránh ánh mắt nóng bỏng đang chăm chú nhìn cô của Giang Dữ.

Tay của Giang Dữ từ cổ tay của cô vuốt ve xuống dưới, cầm lấy năm ngón tay của cô, chiếc nhẫn lạnh lẽo tiếp xúc với đầu ngón tay hơi lạnh của cô, Giang Dữ nhưng lại không trực tiếp đeo nhẫn vào tay cho cô mà nhìn cô rồi nhẹ giọng hỏi, "Dư Dư, xin hỏi em có bằng lòng gả cho anh, nguyện ý trở thành Giang phu nhân không?"

Mấy năm nay, hai người đã sớm có những loại thân mật không giống bình thường, nhưng có một số chuyện, cho dù rõ ràng biết được kết quả, Giang Dữ vẫn muốn Ninh Nhuệ Tinh chính miệng nói ra.

Hơi thở nóng bỏng tỏa ra từ kẽ môi của anh phả vào trên má của Ninh Nhuệ Tinh, từ từ di chuyển lên dái tai, khiến cô tê dại hết một trận, giọng nói của anh trầm khàn lại chứa đựng sự mong đợi rõ ràng kèm theo đó là một chút căng thẳng hiếm thấy.

Xem ra bản thân Giang Dữ trên phương diện chuyện này cũng có chút căng thẳng.

Vốn dĩ không chỉ có một mình cô căng thẳng.

Trái tim của Ninh Nhuệ Tinh bởi vì ý thức được điểm này mà bất chợt trở nên mềm mại.

Cô rũ mí mắt, nhìn về phía chiếc nhẫn đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời được đặt sát vào đầu ngón tay mình, rồi lại hướng về phía Giang Dữ cong môi nở một nụ cười, "Vâng."

Ninh Nhuệ Tinh lúc này mang theo một chút tư tâm.

Ba chữ "em đồng ý", cả đời này cô sẽ chỉ nói đúng một lần đó thôi.

Đó là vào hôn lễ của cô và Giang Dữ.

Đồng thời cả đời này của cô, sẽ chỉ nhận định Giang Dữ một người này thôi.

Một đời chỉ một lần thôi.

______

Ngày thứ hai sau khi được Giang Dữ cầu hôn, Ninh Nhuệ Tinh liền dẫn Giang Dữ về nhà một chuyến.

Bố mẹ cô trước đó đã sớm biết chuyện cô đang hẹn hò, cũng đã từng gặp qua Giang Dữ trong cuộc gọi video call, chỉ là những lúc Giang Dữ đề cập đến việc về nhà ra mắt bố mẹ thì Ninh Nhuệ Tinh sẽ luôn có đủ mọi loại lý do để ngăn cản anh.

Cứ loanh quanh giữa bố mẹ nhà mình và bên cạnh Giang Dữ.

Lúc đó, cô vô thức cảm thấy vẫn còn chưa đến lúc dẫn Giang Dữ về nhà.

Bây giờ, tất cả đều là gỗ đã đóng thành thuyền, là lúc dẫn theo Giang Dữ về nhà gặp mặt phụ huynh rồi.

Trong video call đã nhìn thấy Giang Dữ với vẻ ngoài đẹp trai, giỏi giang, điều quan trọng nhất là nhìn thấy dáng vẻ của con gái nhà mình như vậy, rõ ràng là thật lòng thích người ta, yêu ai yêu cả đường đi lối về, bố Ninh mẹ Ninh đối với Giang Dữ mà nói thật sự là hài lòng không sao kể xiết.

Trên bàn ăn, Ninh Nhuệ Tinh ngồi ở một bên, nhìn đồ ăn trong chén của Giang Dữ đầy ụ, chất thành cả một ngọn núi nhỏ, đã như vậy rồi mà mẹ của cô vẫn cứ gắp thêm đồ ăn cho Giang Dữ, còn kêu gọi anh ăn nhiều thêm chút nữa.

Ngược lại hoàn toàn với cô ở bên này, không ai hỏi han tới.

Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy bản thân mình có chút đáng thương, ngược lại giống như Giang Dữ mới là con trai ruột của bố mẹ cô vậy, còn bản thân mình thì lại giống với một cô con dâu nhỏ không nhận được tình yêu thương.

Nhưng Giang Dữ lại chú ý đến ánh mắt ai oán, hờn tủi của Ninh Nhuệ Tinh, anh động đũa gắp cho cô một ít thịt cá, đem xương cá bỏ ra hết rồi mới đặt vào trong chén của cô.

Bố Ninh mẹ Ninh nhìn thấy hành động này của Giang Dữ, hai mắt nhìn nhau nở một nụ cười, đối với Giang Dữ cũng càng thêm hài lòng.

Người mà con gái bọn họ thích, lại là một người biết yêu thương người khác, như vậy bọn họ cũng có thể yên tâm được rồi.

Tâm hồn chịu tổn thương của Ninh Nhuệ Tinh bởi vì hành động này của Giang Dữ mà hơi được an ủi, nhưng đến buổi tối, cô lại cảm thấy bản thân mình đã triệt để bị bố mẹ bán đi.

Bố Ninh mẹ Ninh bảo Giang Dữ tối hôm nay ở lại nhà của bọn họ, thêm vào đó ngày mai Giang Dữ phải lấy danh nghĩa là một cựu học sinh xuất sắc để về trường trung học phổ thông Nhất Trung diễn thuyết, trường cấp ba cách nhà của Ninh Nhuệ Tinh rất gần, cô cũng góp ý đề xuất bảo Giang Dữ ở lại nhà cô.

Nhưng mà ý định ban đầu của cô là để Giang Dữ ở trong phòng của khách, ai biết được mẹ của cô lại trực tiếp đẩy anh vào trong phòng của cô chứ.

Còn khóa cửa ngoài nữa chứ.

Khóa cửa rồi!

Mẹ của cô sao lại gấp gáp dữ vậy hả trời!

Ninh Nhuệ Tinh vừa tắm xong bước ra, liếc về phía Giang Dữ đang đứng một cái, cô ngồi vào bên giường của mình, cô đưa tay ra, có chút xấu hổ chỉ chỉ về phía phòng tắm, "Anh có đi tắm không?"

Những chuyện hai người nên làm thì cũng đã làm cùng nhau rồi, thân mật như thế nào đi chăng nữa thì cũng đã thân mật qua luôn rồi, nhưng đây là nhà của cô, là nơi mà cô đã sinh sống mười mấy năm, trong phòng đột nhiên nhiều ra một người, còn là Giang Dữ, người mà cô thân mật nhất nữa, cả người Ninh Nhuệ Tinh từ trên xuống dưới cũng có chút không thoải mái.

Tràn ngập trong mắt Giang Dữ lúc này là người con gái đang đỏ bừng cả gương mặt, anh biết cô đại khái là lại đang xấu hổ, khóe môi anh ngậm một chút ý cười, thấp giọng ừm một tiếng.

Nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến từ trong phòng tắm, Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy không khí trong phòng nóng lên một cách kỳ lạ, cô đưa tay làm thành cánh quạt rồi phe phẩy hai bên má của mình, cuối cùng cô mở máy lạnh lên, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn không ít.

Buổi tối phải cùng với Giang Dữ ngủ chung trên giường của cô, loại trải nghiệm này thật sự là vẫn chưa từng trải qua.

Ninh Nhuệ Tinh suy nghĩ hỗn loạn, mí mắt của cô thuận theo tiếng nước chảy cũng dần dần có chút nặng trĩu.

Giang Dữ mang theo một thân đẫm nước bước ra khỏi phòng tắm, đã nhìn thấy Ninh Nhuệ Tinh cuộn tròn cơ thể lại nằm ở trên giường, đôi mắt đã nhắm chặt, hơi thở đều đều, rõ ràng là đã ngủ rồi.

Anh nhẹ nhàng cảm thán một hơi.

Vừa nãy ở trong phòng tắm, lúc anh đang tắm đã nhìn thấy ở trong đó xếp đầy đồ đạc của cô, xung quanh đều là những dấu vết của cô trong cuộc sống hằng ngày, loại cảm giác này thật sự là rất kỳ diệu.

Mẹ vợ đã tạo cho anh một cơ hội tiện lợi như vậy, Giang Dữ tất nhiên sẽ không ngu ngốc mà đi từ chối, vừa nghĩ đến tối hôm nay sẽ ngủ trên giường của cô, Giang Dữ cảm thấy bản thân mình có chút không kiềm chế được nữa rồi.

Nhưng mà làm thế nào cũng không ngờ được cô vậy mà lại ngủ mất rồi.

Thấy Ninh Nhuệ Tinh ngủ ngon như vậy, Giang Dữ tất nhiên không nhẫn tâm đánh thức cô, anh nhẹ tay nhẹ chân kéo chăn ra lên giường, rồi tiếp tục kéo cô ôm vào trong ngực.Khoang mũi anh tràn ngập mùi hương thơm ngát trên cơ thể cô.

Trong vô thức, Ninh Nhuệ Tinh càng nép sâu hơn vào lòng Giang Dữ.

Giang Dữ đem cằm đặt vào đỉnh đầu của cô, lúc này mới nhắm mắt lại nặng nề ngủ mất.

______

Ngày hôm sau lúc Ninh Nhuệ Tinh thức giấc, Giang Dữ đã không còn ở trong phòng nữa.

Anh được mời trở lại trường trung học phổ thông Nhất Trung để thuyết giảng cho học sinh cuối cấp, suy cho cùng thì cũng là ngôi trường mà mình từng học, cũng đều là các thầy cô giáo quen thuộc, ăn cơm, hàn huyên chuyện trò gì đó tất nhiên là việc không thể thiếu được.

Ninh Nhuệ Tinh có chút kinh ngạc đối với việc hai người các cô trước đây từng học chung một trường cấp ba, lại càng ngạc nhiên hơn khi bản thân cô vậy mà lại không hề hay biết trường cấp ba của cô có một nhân vật đình đám số một như Giang Dữ đây.

Chẳng qua từ trước đến nay cô chỉ để tâm đến những việc hoặc là những người có liên quan với mình, cô lại học sau Giang Dữ hai năm, không quen biết anh thực ra cũng không có gì là kỳ lạ.

Huống hồ chi những người mà Giang Dữ quay về trường để gặp tất nhiên đều là thầy cô giáo của anh, cô căn cứ theo những chuyện trong quá khứ đó, nghĩ rằng ở bên cạnh Giang Dữ cũng không thể hòa nhập được vào câu chuyện giữa Giang Dữ và các giáo viên nên liền từ chối lời mời cô với anh cùng nhau quay trở về trường cấp ba Nhất Trung của Giang Dữ.

Dù sao thì anh diễn thuyết cũng là vào buổi tối, đợi đến lúc kết thúc cô lại qua đó là được rồi.

Lúc Ninh Nhuệ Tinh đi đến trường, vừa hay cũng là lúc tan học, bên ngoài trường học đều là phụ huynh đang đợi con em, cùng với các học sinh mặc đồng phục của trường màu trắng, xanh từ trong khuôn viên trường nườm nượp đi ra.

Một vài nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa lộ ra vùng trán cao tụm năm tụm ba bước ra, họ vừa cười vừa nói chuyện rôm rả, tóc đuôi ngựa vung vẩy theo từng bước đi, tất cả đều tràn ngập hơi thở của tuổi trẻ, của thanh xuân.

Chỉ là vừa nhìn thấy như vậy, Ninh Nhuệ Tinh cũng cảm giác bản thân mình dường như cũng trẻ ra rất nhiều.

Bảo vệ của trường học vẫn tận chức tận trách gác tại cổng trường, sau khi Ninh Nhuệ Tinh nói rõ tình huống với bọn họ, lúc này cô mới được cho đi qua cổng.

Ninh Nhuệ Tinh vốn nghĩ sẽ đi dạo xung quanh, nhưng lại nhận được điện thoại của Giang Dữ.

"Em ở trường học rồi, em lập tức qua ngay đây."

Đợi sau khi ngắt điện thoại, Ninh Nhuệ Tinh mới quen đường quen nẻo đi về phía hội trường của trường học.

Trường học không có thay đổi quá nhiều, do đó Ninh Nhuệ Tinh có thể rõ ràng nhớ được đường đi đến hội trường.

Còn chưa đi đến hội trường đã thấy một nhóm học sinh như ong vỡ tổ mà ùa ra ngoài.

Líu ríu líu ríu chuyện trò, cực kỳ giống với những chú chim sẻ nhỏ vừa được sổ lồng, còn mang theo một chút vui vẻ, phấn khích không sao nói rõ thành lời.

Ninh Nhuệ Tinh đi xuyên qua đám đông, lúc đi vào bên trong hội trường, cô vô thức nghe được vài câu nói.

"Tớ còn cho rằng người mà nhà trường mời đến lại là một ông chú già, ai mà ngờ vậy mà lại là một đàn anh đẹp trai như thế!"

Ông chú già và đàn anh, có sự khác biệt rõ ràng biết bao. Ninh Nhuệ Tinh nhẹ cười lắc lắc đầu.

"Đúng đó, vừa đẹp trai vừa có nhiều tiền, quả thật là sự tồn tại của người tình trong mộng đó aaaaaa, nhất định là phải học tập thật tốt......"

"Đừng nghĩ nữa", lời nói của nữ sinh còn chưa dứt, liền bị người nào đó cắt đứt, "Đàn anh như vậy rõ ràng vừa nhìn một cái là đã biết có bạn gái rồi, nói không chừng đã có vợ luôn rồi, cậu không nhìn thấy chiếc nhẫn đeo ở trên tay của anh ấy hả?"

"Aaaaaa, còn trẻ như thế kia mà, sao đã kết hôn rồi!"

"Nhưng mà thật sự là hoàn toàn nhìn không ra nguyện vọng năm đó của đàn anh là làm nhà ngoại giao, quả nhiên người ưu tú làm cái gì cũng đều dễ dàng."

Ninh Nhuệ Tinh chợt ngừng bước chân.

Với thành tích của anh đủ để có thể chọn bất cứ chuyên ngành nào của đại học Bắc Hoa, nếu như không chuyển chuyên ngành vậy thì học thêm một chuyên ngành bổ sung cũng được, nhưng Giang Dữ rõ ràng chỉ học mỗi chuyên ngành quản lý thôi?

Sao cô lại không biết trước đây anh muốn làm nhà ngoại giao chứ?

Ninh Nhuệ Tinh xoay người, nhìn về phía bóng người đang kề vai nhau mà đi, vừa muốn đi lên phía trước hỏi chuyện một chút, thì dư quang nơi khóe mắt đã nhìn thấy bóng dáng một người đi theo sau nhóm học sinh kia, từ trong hội trường bước ra.

Là Giang Dữ.

Nhìn thấy Ninh Nhuệ Tinh, gương mặt lạnh lùng của Giang Dữ bất giác trở nên dịu dàng, ấm áp, anh bước nhanh về phía cô, "Đến rồi sao lại không vào?"

Trong lòng Ninh Nhuệ Tinh tràn đầy nghi hoặc, nhưng nhìn thấy các giáo viên và lãnh đạo nhà trường đang đi phía sau Giang Dữ, biết không phải lúc thích hợp để cô hỏi ra nghi vấn trong lòng mình, cô liền cười với anh, "Vừa mới đến."

Giang Dữ cũng không nghĩ gì nhiều, anh dẫn theo Ninh Nhuệ Tinh cùng với các lãnh đạo nhà trường hàn huyên vài câu.

Ninh Nhuệ Tinh cũng là một học sinh ưu tú bước ra từ ngôi trường Nhất Trung này, dường như là mấy vị lãnh đạo này vẫn còn một chút ấn tượng đối với cô.

Trường cấp ba Nhất Trung vốn nổi tiếng với khối ngành khoa học tự nhiên, 17, 18 người đứng đầu của bảng xếp hạng toàn tỉnh đều là học sinh của trường Nhất Trung, ngôi vị thủ khoa khối ngành khoa học tự nhiên mỗi năm càng chưa từng bị bỏ lỡ, còn về khối ngành khoa học xã hội, cho dù là vị trí cao nhất cũng thường chỉ có thể lấy được vị trí thứ 7 hoặc thứ 8 toàn tỉnh.

Nhưng Ninh Nhuệ Tinh, lại là thủ khoa khối ngành khoa học xã hội của khóa bọn họ năm đó, thậm chí còn bỏ xa người ở vị trí thứ hai 20 hay 30 điểm gì đó. Cần phải biết là khối ngành khoa học xã hội của các cô thường tỉ số sẽ chênh lệch rất sít sao, 1, 2 điểm cũng đủ để trời đất cách biệt rồi, huống hồ chi là cách biệt 20, 30 điểm.

Thủ khoa khối ngành khoa học tự nhiên và khoa học xã hội đều xuất thân từ trường trung học phổ thông Nhất Trung, năm đó trường đã trực tiếp nhận được phần khen thưởng lớn. Bài văn đạt điểm tuyệt đối của Ninh Nhuệ Tinh viết trong kỳ thi tốt nghiệp phổ thông và xét tuyển đại học liền được nhà trường in ra rất nhiều lần và phân phát cho các học sinh cuối cấp chuẩn bị thi đại học lấy đó để học tập.

Lúc này thấy Giang Dữ và Ninh Nhuệ Tinh ở cùng với nhau, mấy giáo viên không tránh khỏi có chút kinh ngạc.

"Quả nhiên, học bá chỉ ở cùng với học bá, sau này có ví dụ để cổ vũ mấy em học sinh cố gắng học tập rồi......"

Ninh Nhuệ Tinh nghe vậy liền mỉm cười, ngược lại không nói gì cả.

Giang Dữ muốn cùng với Ninh Nhuệ Tinh đi dạo trong khuôn viên trường nên liền từ chối lời mời đi tụ họp ăn uống của các lãnh đạo nhà trường, đợi sau khi xung quanh đều yên tĩnh trở lại thì trời sắp sửa cũng tối luôn rồi.

Học sinh đều đang tự học buổi tối, trường học một mảnh yên lặng, tĩnh mịch. Bất tri bất giác cả hai người đã đi đến sân thể thao, trước mặt chính là bục phát biểu.

"Giang Dữ", Ninh Nhuệ Tinh dừng bước chân lại, cô ngước đầu nhìn về phía anh, "Em nghe nói, trước đây anh muốn làm một nhà ngoại giao?"

Đối với vấn đề Ninh Nhuệ Tinh đang hỏi, Giang Dữ gần như là không hề ngạc nhiên chút nào, anh gật đầu, nhẹ ừm một tiếng.

"Vậy tại sao lại......", tại sao lại đi học quản lý?

"Ba mẹ anh chỉ sinh có một mình anh thôi."

Giang Dữ lời ít ý nhiều mà nói, Ninh Nhuệ Tinh cứ thế nghe ra được vài phần thân bất do kỷ. (*)

(*) Thân bất do kỷ (身不由己): có nhiều khi mình không khống chế được những việc mà mình đang làm, có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm để tồn tại hoặc thích nghi với hoàn cảnh sống hiện tại của mình.

Làm chuyện bản thân mình không thích, có lẽ là rất đau khổ?

Nhìn thấy dáng vẻ Ninh Nhuệ Tinh chau mày, Giang Dữ nhấc tay lên xoa nhẹ lông mày của cô, anh nhẹ giọng mỉm cười, "Không cần buồn thay anh đâu, thực ra như vậy cũng rất tốt."

Anh trước đây làm chuyện gì cũng đều nhẹ nhẹ nhàng nhàng, cũng gần như là không có chuyện gì có thể khơi gợi lên sự hứng thú trong anh, cứ thản nhiên như vậy mà sống.

Vì vậy khi làm nhà ngoại giao và quản lý được bày ra trước mặt anh, bắt anh phải chọn lựa, anh đã vâng theo ý nguyện của bố mẹ mà chọn lựa học quản lý, anh cũng vẫn duy trì thái độ dạo chơi, bất cần của mình.

Dù sao thì sau này, cứ xem như là anh không lấy được tấm bằng tốt nghiệp thì đến cùng cũng vẫn phải đi trên con đường làm một nhà quản lý.

Cho đến lúc quay về trường vào năm đó, nhìn thấy Ninh Nhuệ Tinh.

(**) Lần đầu tiên Giang Dữ gặp Ninh Nhuệ Tinh là lúc anh quay về trường học cấp ba, đã được nhắc đến cụ thể thông qua dòng ký ức của Giang Dữ ở chương 14.

"Giang Dữ, anh có vui không?" Ninh Nhuệ Tinh không hỏi thêm gì khác nữa, chỉ hỏi anh có vui hay không.

Đối với một người đã phải chịu đựng quá nhiều sự hy vọng từ những người xung quanh như anh mà nói, sẽ không có ai quan tâm anh có vui hay không, điều mà họ chú ý chỉ là anh có thể hay không.

Ninh Nhuệ Tinh không phải là thánh nhân, cũng không quan tâm tất cả những thứ khác, thứ cô để ý đến vỏn vẹn chỉ có cảm xúc của bản thân Giang Dữ mà thôi.

Không quan tâm những thứ khác, vỏn vẹn chỉ là bản thân anh, mà không phải là một Giang Dữ đã thêm vào tiền tố, hậu tố gì khác.

"Em không có suy nghĩ quá nhiều, em chỉ hy vọng anh có thể vui vẻ, Giang Dữ."

Giang Dữ cúi đầu nhìn cô, "Chỉ cần ở cùng với em, thật sự anh đã rất vui vẻ rồi."

Có lẽ chỉ là cảm giác trong chớp mắt, có lẽ chỉ là sự nghiêm túc, ngang bướng trong khoảnh khắc kia của cô đã làm cho anh dao động, có lẽ là khuôn mặt xinh đẹp dễ khiến người khác rung động của cô, hoặc có lẽ thực ra toàn bộ đều bởi vì cô.

Chỉ là cô.

Sự xuất hiện đúng lúc như vậy, khiến anh trùng hợp như thế thích cô.

Thích một người còn cần đạo lý gì nữa chứ.

"Dư Dư, thực ra có chuyện vẫn luôn chưa nói với em."

Trong màn đêm mờ mịt, giọng nói của Giang Dữ rất thấp, lại mang theo một chút dịu dàng, ấm áp kỳ lạ, từng chút từng chút một rót vào bên tai của cô.

"Lúc nhìn thấy em đứng trên bục phát biểu nói chuyện, thực ra anh đã động lòng rồi."

"Kiểm tra vệ sinh phòng ngủ cố tình đến kiểm tra phòng ký túc xá của em, còn tuyển em vào chung bộ phận với anh."

"Hôm trời mưa, che dù đi sát gần em, cố ý khiến người khác hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và em."

"Ép em gọi anh là đàn anh Giang Dữ, chỉ là không muốn trong mắt của em, anh cũng giống với những người khác, chỉ là một đàn anh không có họ tên."

"Lúc tụ họp nói không thể chọc ghẹo, là bởi vì lúc đó anh đã xem mình thành người của em rồi."

"Cho em tất cả phương thức liên lạc, là muốn để cho em bất luận có chuyện gì đều có thể nghĩ đến anh đầu tiên."

"Cố ý đổi trà sữa của em, là muốn cùng em hôn gián tiếp."

"Chữ "Dữ" viết trên kẹo đường, là muốn để em ăn tên của anh, trở thành người của anh mãi mãi."

......

Ninh Nhuệ Tinh che miệng lại, sớm đã nức nở không thành tiếng.

Lúc đó, cô vẫn chưa động lòng với Giang Dữ, cũng căn bản không biết những chuyện này.

Lúc này thấy anh dùng một vẻ mặt bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây trôi hờ hững nhưng mỗi một chữ đều ẩn chứa trong đó là tình cảm sâu nặng tràn đầy.

Giang Dữ vẫn còn đang nói.

"Em có biết vào cái khoảnh khắc khi anh biết được biệt danh của em, anh đã nghĩ gì không?"

Ninh Nhuệ Tinh không biết, cũng nói không nên lời, Giang Dữ không nghĩ sẽ để cô trả lời, anh nhẹ nhàng nở một nụ cười, "Anh nghĩ rằng là, hóa ra từ khi bắt đầu, tên của anh đã báo trước rồi, cuộc đời và cả tương lai của anh, một nửa đều là em......"

(***) Phần giải thích về tên của Giang Dữ và Dư Dư đã được nói rõ ở chương 22.

Giọng nói của Giang Dữ chợt ngừng lại.

Bởi vì có người đã mạnh mẽ bổ nhào vào trong lòng anh, còn có một nụ hôn đặt lên môi anh.

"Giang Dữ, em yêu anh."

Giang Dữ chợt ngẩn người, hai người ở chung với nhau lâu như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Ninh Nhuệ Tinh nói ra những chữ này.

Trong thế giới của người trưởng thành, ai cũng biết rằng yêu so với thích càng có trách nhiệm nặng nề hơn, cho nên không thể dễ dàng thốt ra khỏi miệng được.

Giang Dữ đưa tay ôm chặt lấy Ninh Nhuệ Tinh, giống như muốn đem cô sát nhập vào trong xương máu của mình vậy.

Thật lâu sau, anh mới lên tiếng.

"Thật trùng hợp, anh cũng vậy."

Không có Ninh Nhuệ Tinh, có thể sẽ có những người con gái khác.

Nhưng chắc chắn không có ai có thể giống với Ninh Nhuệ Tinh, khiến anh muốn dùng mười ngón tay chặt chẽ đan vào nhau, những chiếc ôm nóng bỏng nhất và cả những nụ hôn nồng cháy, khắng khít nhất để cùng với cô chung sống cả đời này.

Trong cuộc đời của một con người, chính là nên hết mình, không ngần ngại mà đi yêu một người.

Trùng hợp biết bao, bởi vì em đã xuất hiện..

Nhen nhóm lên một ngọn lửa ở nơi nào đó trong cơ thể anh.