Buổi trưa thứ Ba, Hạ Lâm Tự ngủ dậy không chạy thẳng tới văn phòng Tân Y Dật như thường lệ mà đi tới một quán ăn.
Cậu vào quán ngó quanh quất một vòng, thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngồi trong góc đang vẫy tay với mình, rảo bước tới ấy.
“Văn Đóa.” Cậu chào hỏi cô gái.
Đợi cậu ngồi xuống, Văn Đóa nhìn thời gian, thấy hiện tại mới là 11 giờ trưa. Cô hỏi: “Anh Dữ, anh đói chưa? Giờ ăn cơm trưa thì phải hơi sớm không?”
“Anh còn chưa ăn sáng nữa này.” Hạ Lâm Tự lờ đờ ngái ngủ, “Mở mắt cái là tới đây luôn đó.”
Từ khi làm trợ lý cho Tân Y Dật, giờ giấc nghỉ ngơi của cậu cũng đảo lộn ngày đêm. Qua 12 giờ đêm mới là thời khắc cảm hứng dồi dào nhất trong ngày, ngủ là việc kiên quyết không thể. Vì vậy mà hiện tại ngày nào cũng 3, 4 giờ sáng mới đặt lưng, ngủ tới trưa trờ trưa trật mới bò dậy.
“À, thế chắc anh đói rồi nhỉ? Bọn mình mau gọi món thôi!” Văn Đóa nhanh nhảu đẩy thực đơn sang, “—Nói trước là bữa này em mời đấy. Hôm qua mới nhận tiền cát xê, người đầu tiên em mới là anh đó!”
“Chơi luôn.” Cô nàng đã nói vậy, Hạ Lâm Tự cũng chẳng buồn khách sáo.
Gọi món xong, trả thực đơn cho phục vụ, Hạ Lâm Tự đánh giá Văn Đóa hết lượt trêи dưới, nhận ra trông khí sắc cô nàng hồng hào sáng láng hơn hẳn dạo trước.
“Dạo này tên biến thái đó không quấy rầy em nữa chứ?” Hạ Lâm Tự hỏi.
“Không ạ.” Văn Đóa lắc đầu. “Lần trước trông thấy gã chính là lần em nói với anh tháng trước xong anh tới liền đó. Sau đó em không còn thấy gã xuất hiện nữa.”
“Thế thì tốt.” Hạ Lâm Tự thở phào.
“Cảm ơn anh Dữ nhé, nếu không có anh, em thật sự không biết phải làm sao nữa…”
“Em đã cảm ơn cả trăm lần rồi, còn cảm ơn gì nữa?” Hạ Lâm Tự xua tay chẳng buồn bận tâm, “Không phải bữa nay em mời anh ăn cơm rồi à?”
Văn Đóa không biết nói gì, chỉ nhìn cậu với vẻ biết ơn.
Thức ăn chưa bưng lên, cả hai bắt đầu tán gẫu về dự án tham gia gần đây thì bỗng Hạ Lâm Tự nghe thấy tiếng bấm máy ảnh. Cậu lia mắt nhìn, phát hiện bàn bên cạnh có người đang chụp lén họ bằng điện thoại, bất giác nhíu mày.
“Văn Đóa,” cậu nhỏ giọng nhắc, “Giờ em là nghệ sĩ rồi, có đi đâu phải đeo khẩu trang đội mũ vào. Để người ta chụp được không hay đâu.”
“Một cô diễn viên vô danh như em, ai nhận ra kia chứ.” Văn Đóa cũng đã chú ý tới cô bé chụp trộm bàn bên, lắc đầu, “Có mà người ta chụp trộm anh ấy?”
Hạ Lâm Tự dòm sang bàn bên đó, hai cô gái va phải ánh mắt cậu lập tức cất điện thoại, hưng phấn châu đầu rỉ tai nhau, cứ chốc chốc lại lấm lét chỉ trỏ vào cậu.
Đúng là chụp trộm cậu thật.
Thế là Hạ Lâm Tự đứng dậy, bước tới bàn bên cạnh.
Hai cô gái thấy cậu đi tới, vẻ hưng phấn trêи mặt tức thì chuyển sang kinh ngạc rồi lại biến ngay thành thấp thỏm lo lắng. Họ biết hành vi chụp trộm của mình đã bị phát hiện, cho rằng Hạ Lâm Tự tới để thẳng tay đàn áp.
Hạ Lâm Tự dừng lại trước mặt hai cô gái, lịch sự mở lời: “Cho anh hỏi, ban nãy hai em chụp hình anh đúng không?”
Một cô gái không dám trả lời, một cô khác thì cảnh giác hỏi lại: “Bọn em chụp linh tinh thôi, không vấn đề gì chứ? Anh là minh tinh à?”
“Anh không phải.” Hạ Lâm Tự cười cười: “Nếu hai em không để ý, chúng ta có thể chụp chung một tấm.”
Hai cô gái ngạc nhiên lắm: “Anh muốn chụp hình chung với bọn em?” Họ còn tưởng cậu tới để chỉ trích mình chứ.
“Tất nhiên rồi.” Hạ Lâm Tự nói, “Nhưng bạn anh không thích chụp hình lắm. Nếu ban nãy hai em có chụp dính phải cô ấy, liệu có thể xóa hình có cô ấy đi được không?”
Hai cô gái ngẩn người, thế mới biết mục đích của cậu, mặt lập tức ửng hồng.
Nếu Hạ Lâm Tự vừa đi tới đã chỉ trích họ, bắt họ xóa hình, có khi sẽ còn khơi dậy tâm lý phản kháng của cả hai. Nhưng thái độ của Hạ Lâm Tự rất hòa nhã, dầu họ không rõ cô gái đi chung với trai đẹp kia có thích bị chụp không thì cũng hiểu hành vi của mình đã động chạm tới người ta. Do đó cả hai đều mau chóng lấy điện thoại ra, xóa hết hình có Văn Đóa mới chụp ban nãy ngay trước mặt Hạ Lâm Tự.
Công khai chụp chung hai tấm hình với hai cô gái, Hạ Lâm Tự lại về bàn mình.
Văn Đóa nghe cuộc đối thoại của họ mà cảm động lắm: “Anh Dữ, anh tốt ghê á! Thật ra em không sao đâu, đằng nào em cũng không nổi, mấy cổ có biết em là ai đâu.”
Hạ Lâm Tự so vai: “Nhỡ mai này em nổi lên thì sao?”
Có thế nào Văn Đóa cũng là nghệ sĩ, nhỡ hình ảnh bị người ta đăng lên mạng, để người có rắp tâm khác lợi dụng ắt sẽ là một rắc rối. Vả lại nhỡ kẻ đó còn kéo cả cậu vào… Cậu không muốn bị hiểu lầm.
Không ngờ nghe được câu này, Văn Đóa lại buồn hẳn. Cô khẽ giọng nói: “Nếu em có thể nổi được thì tốt rồi… Vậy đã chẳng có chuyện lần đó…”
Hạ Lâm Tự hơi nhíu mày. Một lúc sau, cậu lắc đầu: “Không nổi có phiền não của không nổi, nổi rồi cũng có phiền não của nổi rồi, trêи đời có lúc nào là không có lo âu tâm sự đâu? Uầy, buồn thì đi làm nồi lẩu là xong, một chầu không xong thì làm hai chầu!”
Văn Đóa không nhịn được nhìn Hạ Lâm Tự. Trong lòng cô, Hạ Lâm Tự là người luôn tràn trề năng lượng, khiến người ta cảm thấy rằng trêи đời này không có việc gì mà cậu không làm được.
Cô hỏi: “Anh Dữ, anh cũng có buồn phiền ạ?”
Hạ Lâm Tự nín bặt, biểu cảm vỡ nát hết.
“Có chứ. Rầu muốn chết đây này!”
“Dạ? Anh buồn phiền chuyện gì?”
Hạ Lâm Tự nhăn nhíu mặt mày, không biết nên kể từ lâu, tay vô thức vớ đôi đũa chọc chọc cái đĩa trước mặt.
Bẵng đi một lúc, cậu mới hỏi: “Nói thì, bình thường con trai theo đuổi con gái kiểu gì ấy nhỉ?”
“Dạ?” Văn Đóa nghệt cả mặt, ngần ngừ đáp, “Không phải là săn sóc hỏi han, bình thường thì trò chuyện tìm hiểu nhiều?”
“Thế là cưa được rồi?”
Kể ra, mấy trò này Hạ Lâm Tự đã giở sạch bách rồi. Nhưng vì cậu là trợ lý của Tân Y Dật, săn sóc ân cần hoàn toàn được Tân Y Dật coi là một phần công việc, còn trò chuyện… hàng ngày họ chỉ toàn bàn chuyện kịch bản. Mà cho dù cậu khơi gợi đề tài gì khác cũng sẽ bị Tân Y Dật coi thành hoạt động giải lao ngoài giờ làm việc!
Văn Đóa ngửi được mùi hay ho, bèn hỏi: “Anh Dữ, anh thích ai rồi ạ? Đang không biết phải theo đuổi thế nào?”
Hạ Lâm Tự gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “Anh muốn theo đuổi đàn chị.”