Bất kể trong lòng run sợ thế nào, vì công việc của mình mấy tháng tới, Tân Y Dật vẫn cố cứng tranh luận với anh giai Johnson.
Cô phát hiện chỉ cần mắt nhìn chằm chặp vào kịch bản, không ngó ngàng gì người đối diện, tự thôi miên tẩy não mình rằng đối phương chỉ là cậu sinh viên thân thể bạc nhược thì áp lực tâm lý sẽ không còn lớn thế nữa.
“Sở dĩ tôi viết tình tiết này vào là để tôn nhân vật lên mà, đoạn này mà bỏ đi nhân vật sẽ không còn điểm nhấn nữa!”
“Cái gì? Tình tiết này mà không quan trọng? Anh đã đọc hết đại cương tôi viết thật rồi đấy hả? Xin lỗi, tôi không có ý khác, chỉ muốn nói tình tiết này sẽ liên kết phần đầu và phần cuối, thực sự là vô cùng quan trọng.”
“Như trong đoạn này nó cũng có ẩn ý khác, là chỉ…” Tân Y Dật cãi hăng say quên hết trời đất, song vừa ngẩng đầu đã đối mặt luôn với bộ mặt trơ trơ của anh giai Johnson.
Tân Y Dật: “…”
Đợi ba giây thấy cô không nói, anh giai Johnson hỏi: “Ẩn ý là gì?”
Tự dưng Tân Y Dật đau đầu khó tả. Mẹ kiếp, lại bị anh ta dọa tới quên cả lời!
Sau một hồi đôi co, chỉ chốc lát trêи kịch bản đã đầy những chỗ đánh dấu đủ kiểu loại. Gánh áp lực tâm lý bằng trời, Tân Y Dật kiếm cớ đi vệ sinh để lấy hơi chiến tiếp.
Cô mới đi không xa, Hạ Lâm Tự đã bám đuôi đi theo.
“Đàn chị, hình như kế hoạch của chị không dùng được rồi.” Hạ Lâm Tự tươi cười trêи nỗi đau của cô.
“… Cậu tưởng tôi phải sửa kịch bản nhiều thì mình sẽ được sống yên hả?” Tân Y Dật nguýt một cái toàn tròng trắng: Ranh con này vừa nhìn đã biết chưa nếm đủ trái đắng của đời, chưa trải nghiệm nỗi đau khổ của việc sửa kịch bản. Chốc nữa về phải để cậu ta sửa kịch bản một trăm tám mươi lần xem xem có còn cười trêи nỗi đau của cô được nữa không!
Nghỉ ngơi một hồi, hai người tiếp tục về bàn kịch bản.
“Nếu những tình tiết đó đều bị xóa bỏ, thế thì phải thay tình tiết gì vào đây? Tôi cảm thấy những tình tiết bên tôi viết ban đầu khá hợp lý đấy chứ…”
Anh giai Johnson vẫn nguyên cái mặt giá như nước đá: “Kiến nghị của bên tôi là hi vọng cô có thể tăng thêm cảnh tình cảm. Tính cách nam chính cũng đề nghị thay đổi, trước mắt cảnh diễn của nam chính hơi ít, tính cách cũng không đặc sắc. Tại sao không viết nam chính giống kiểu tổng giám đốc bá đạo hơn?”
Tân Y Dật: “…”
Là một biên kịch chuyên viết phim tập trung vào nữ chính, thứ cô không muốn nghe nhất chính là năm chữ “tổng giám đốc bá đạo” này. Tổng giám đốc bá đạo mà đặt trong phim ngôn tình thì quả rất thu hút, nhưng nó chỉ thích hợp với kiểu phim drama hóa mức độ cao. Nên biết là muốn tạo dựng tính cách nhân vật thì cần có thứ để làm nổi bật nó, vậy ai sẽ là người làm bật sự đẹp trai bá đạo ngầu lòi này lên? – Còn ai ngoài vai nữ chính hay diễn cặp với tổng giám đốc nhất nữa.
Nếu cứ nhất quyết muốn đắp nặn cho nam chính hình tượng tổng giám đốc bá đạo tài trí oai phong, thế tính cách nữ chính tất phải hi sinh một phần. Chứ nếu để cô nàng mạnh mẽ không chịu chim chuột với giám đốc, giám đốc lại cứ kɧօáϊ bá đạo thì phim sẽ ra cái giống gì?
Mà trong phim “Thời đại bứt phá” này, nữ chính Tân Y Dật tạo ra là nhân vật tính cách trưởng thành, từng bước gầy dựng cả sự nghiệp và các mối quan hệ một cách chín chắn, cuối cùng từ một sinh viên ngây thơ ʍôиɠ muội trở thành một phụ nữ giỏi giang tạo ra cả khoảng trời riêng. Nhân vật kiểu này tất phải là người thông minh thực tế, không thể lơ ngơ nai tơ, càng không thể chỉ biết chứa mỗi yêu đương trong não. Nếu cứ phải ghép cặp nữ chính với tổng giám đốc bá đạo, lô-gíc nhân vật sẽ trở nên mâu thuẫn, thậm chí rất nhiều thành tựu do tự nữ chính nỗ lực có được cũng sẽ vì sự tồn tại của giám đốc mà bị xóa sạch công lao.
Điểm này Tân Y Dật kiên quyết không đồng ý.
Cô uyển chuyển nói: “Ai bảo nam chính nhất định phải là tổng giám đốc bá đạo mới được, tôi cảm thấy nam chính mình tạo dựng cũng rất có sức hút mà. Có hơi xấu tính, vào lúc quan trọng lại rất dịu dàng, biết dỗ nữ chính vui, cũng có thể cùng trưởng thành với nữ chính, người xem sẽ thích nhân vật này.”
Anh giai Johnson rất kiên quyết: “Khán giả nữ thích nam chính kiểu tổng giám đốc bá đạo, tổng giám đốc bá đạo xuất hiện nhiều hơn, tỷ lệ xem đài cũng sẽ cao hơn.”
Tân Y Dật ứa máu, bụng bảo dạ: Mẹ, gã ngạo mạn thối thây!
Giọng điệu nói chuyện của cô khó tránh chút ý trào phúng: “Có lẽ thầy Johnson không hiểu con gái lắm rồi, theo như tôi được biết, không phải khán giả nữ nào cũng thích tổng giám đốc bá đạo.”
Không ngờ những lời này đã chạm phải nọc của anh giai Johnson. Bản mặt lạnh tanh từ đầu đến giờ của anh ta bỗng như sống dậy, đầu mày nhếch cao, ăn miếng trả miếng: “Ai nói tôi không hiểu khán giả nữ? Tôi hiểu nhất chính là khán giả nữ!”
Tân Y Dật: “…???”
Lục Dung Tuyết ngồi ăn dưa xem kịch nãy giờ cười híp cả mắt, chen lời: “Mấy phim thần tượng “Thiếu nữ sao băng”, “Thiếu nữ đẹp như ánh sao” hot nhất của công ty chị hai năm gần đây ấy, đều do Johnson phụ trách duyệt kịch bản hết đó…”
Tân Y Dật, Hạ Lâm Tự: “…”
Đồng thời cả hội còn thấy trêи mặt anh giai Johnson có vệt bẽn lẽn khó tả.
Tân Y Dật, Hạ Lâm Tự: “!!!”
Tân Y Dật mượn động tác vuốt tóc để quay đầu nháy mắt với Hạ Lâm Tự: Uầy, có khi mỹ nam kế của cậu còn có đất diễn.
Hạ Lâm Tự trừng cô: Bà má nhà chị!
Biểu hiện bẽn lẽn đối lập trong ngoài của anh giai Johnson thực sự khiến Tân Y Dật sốc mất một lúc, cũng không biết là khi bàn đến phân đoạn tình cảm ông anh này sẽ không còn sắt đá như lúc mới đầu. Phải đợi đến khi mọi người đã nói hết lời, Tân Y Dật nhìn thêm anh giai Johnson mới thấy hình như anh ta không còn đáng sợ như vừa nãy nữa.
Thế là cả hai bắt đầu lao vào tóe nước miếng vì thiết lập nam chính.
“Được thôi, tôi không phủ nhận rất nhiều khán giả nữ thích xem tổng giám đốc bá đạo, nhưng không chỉ có mình kiểu nhân vật này là được yêu thích mà đúng không? Cún con sói con cừu con thỏ con… rõ ràng vẫn còn rất nhiều kiểu mà. Chúng ta hoàn toàn có thể thử những kiểu khác.”
Hạ Lâm Tự im lặng ngồi nghe, lặng lẽ vuốt mũi: Mắc gì nam chính toàn là thú thế? Bộ linh trưởng chết hết rồi à?