Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 64




┬┴┬┴┤ Chương 64 ├┬┴┬┴

Trước đây khi còn ở nhà, Lâm Tiễn ăn sáng xong sẽ thong thả bật máy tính, nhân dịp Hứa Thành Tuyển về ăn Tết không bị lệch múi giờ mà lẵng nhẵng đeo theo hắn đánh game cả ngày. Giờ đây, nàng ăn uống xong liền ngồi thừ một mình tại phòng khách, nghĩ đến việc Tiêu Uyển Thanh thông báo hôm qua, trong lòng u ám chẳng còn chút hứng thú chơi đùa.

Nếu như sắp tới Tiêu a di bận rộn như vậy, hai người căn bản sẽ không còn những bữa ăn cơm chung, cũng không còn buổi chiều cùng nhau đọc sách trong thư phòng. Vậy nàng phải làm sao để tiếp cận Tiêu a di đây?

Cả cuộc đời nàng, đây là lần đầu tiên động tâm với một người, cũng là lần đầu tiên hao tổn tâm cơ để theo đuổi – thậm chí còn là dẫn dụ – một người… Lâm Tiễn bắt đầu có chút mê man… Chậm rãi dẫn dụ… Đã tiến triển được đến đây, cũng không phải quá tệ. Nhưng sắp tới phải làm thế nào? Nàng… khi nào mới có thể triệt để tấn công?

Lâm Tiễn nhíu mày, sắc mặt vô cùng nghiêm túc. Tựa như đang tự vấn bản thân một vấn đề sinh tử của cuộc đời.

Nhưng hiện giờ dường như chưa phải là thời điểm tốt. Chưa nói đến việc Tiêu a di chỉ mới bắt đầu dành cho nàng vài phần hảo cảm, thật chí chưa biết chừng chỉ đơn thuần là sự gắn bó thân tình. Hơn nữa, hiện tại Tiêu a di mỗi ngày còn phải loay hoay với trăm công nghìn việc. Lúc này tấn công… chẳng phải lại càng khiến Tiêu a di thêm tâm phiền ý loạn mà cự tuyệt?

Lâm Tiễn rút điện thoại, mở lịch lên xem – nhìn vào ngày sinh của Tiêu Uyển Thanh được đánh dấu cẩn thận tự khi nào. Tháng Sáu… nàng mấp máy môi, tắt điện thoại, dựa đầu vào ghế sofa an ủi chính mình: Thôi, tiếp tục chờ thêm một chút vậy. Tháng Ba, tháng Tư, tháng Năm… cũng chỉ còn có ba tháng. Trước hết cứ để Tiêu a di thở một chút, để qua đoạn thời gian bận rộn này rồi tính tiếp.

Lâm Tiễn khẽ nhướn mi, ánh mắt liền rơi vào chiếc TV trong phòng khách, rồi sau đó chậm rãi dời xuống chiếc tủ được kê trêи sàn nhà. Vô tình, nhìn thấy mấy dấu chân nhàn nhạt in trêи sàn nhà trơn bóng.

Hình như trong Tết, sau khi tiếp đồng nghiệp bạn bè đến chơi, Tiêu a di chỉ đơn giản quét nhà mà chưa tổng vệ sinh?

Lâm Tiễn bỗng nhiên nhảy dựng lên ghế sofa, tinh thần đột nhiên phấn chấn trở lại. Nàng lột chiếc áo dài tay vướng víu ra, chạy như bay đến phòng vệ sinh bên cạnh, khệ nệ bưng ra nào chổi quét nhà, khăn lau, thùng nước… rồi xắn tay vào dọn dẹp.

Nàng ngồi xổm trước chiếc bàn trà, mười ngón tay trắng nõn mịn màng chưa từng dính dương xuân thủy tỉ mỉ cầm chiếc khăn lau chùi từng chút một. Lâm Tiễn mím chặt môi, hai khóe khẽ cong, rõ ràng là đang làm việc vất vả, nhưng trong lòng lại ngập tràn vui vẻ cùng động lực.

Coi như là, tạm thời Lâm Tiễn tự giao cho bản thân một nhiệm vụ mới.

Nàng tự nhủ: Lâm Tiễn, tuy trong công việc ngươi không đỡ đần được Tiêu a di, nhưng ngươi có thể trở thành hậu phương kiên cố phía sau dì ấy, giúp dì ấy sau một ngày làm việc mệt mỏi có thể yên tâm trở về nghỉ ngơi một cách thoải mái.

Phải đến hơn một giờ chiều, Lâm Tiễn mới nghiêm túc dọn dẹp sạch sẽ xong mọi thứ, mệt đến mức không còn đứng vững. Nàng làm vài động tác giãn cơ, rồi ngoan ngoãn làm theo lời Tiêu Uyển Thanh, trở về bếp hâm nóng đồ ăn. Một mình ăn uống no nê xong, nàng lại rửa chén bát sạch sẽ rồi mới trở về phòng nghỉ trưa.

Không biết có phải vì luôn canh cánh trách nhiệm trong lòng, Lâm Tiễn ngủ cũng chẳng được ngon giấc. Chỉ mơ màng ngủ độ nửa giờ, nàng liền tỉnh lại. Ban đầu nhìn lên đồng hồ thấy còn sớm, Lâm Tiễn vốn định ngủ lại thêm một chút. Nhưng mà nằm lăn lộn một hồi cũng không thể ngủ lại, vì vậy dứt khoát rời giường, thay quần áo đi vào phòng bếp.

Lúc ăn cơm trưa, Lâm Tiễn đã nghĩ trong bụng. Nhân dịp còn mấy ngày được nghỉ chưa phải đi học, Tiêu a di lại bận rộn như vậy, không bằng nàng thay cô vào bếp chuẩn bị bữa tối? Như vậy Tiêu a di tan sở về liền đã có ngay một bữa cơm nóng sốt ngon lành chờ dì ấy rồi. Nghĩ đến cảnh Tiêu a di vừa về nhà đã nhìn thấy mâm cơm bày biện chỉn chu, khuôn mặt ôn nhu kia sẽ nở một nụ cười dịu dàng vui vẻ… trong lòng Lâm Tiễn bất giác liền cảm thấy thỏa mãn ngọt ngào.

Tuy nhiên, bữa cơm “nóng sốt ngon lành” chỉ mới hiện ra trong tưởng tượng của nàng… Tuy đợt nghỉ đông có theo mẹ xuống bếp tập tành nấu ăn, hay trước đây lúc Tiêu Uyển Thanh bận rộn nàng cũng có làm qua mấy món đơn giản như trứng sốt cà chua. Nhưng kinh nghiệm thực tế đến cùng vẫn là quá ít. Lâm Tiễn trong lòng không dám khẳng định bữa cơm mình nấu ra hương vị sẽ thật ngon.

Thôi, cứ thử đi đã. Nếu thành công liền có thể chờ Tiêu a di về ăn. Còn nếu khó ăn quá… nàng sẽ không để Tiêu a di phải khó xử, sẽ len lén đổ đi, rồi lại ra siêu thị mua nguyên liệu về nấu lại một lần nữa.

Lâm Tiễn cột tóc gọn gàng, lôi ra bộ tạp dề Tiêu Uyển Thanh thường ngày vẫn hay mặc, xắn tay áo lên ngó chừng rất có khí thế, rồi nhanh chóng lấy thịt trong tủ ra. Nàng đặt miếng thịt lên thớt, chuẩn bị thực thành mấy động tác cắt thịt đã được mẹ dạy qua lúc trước.

Nhưng mà, xuất sư bất lợi.

Chung quy Lâm Tiễn vẫn chưa thật sự quen thuộc với việc nấu nướng. Hơn nữa thịt mới lấy trong tủ ra còn đông cứng như băng, chỉ một lúc sau ngón tay nàng đã dần lạnh đến mất cảm giác. Mới chỉ cắt được mấy miếng nhỏ, nàng đã trượt tay cắt thẳng vào ngón trỏ của mình. Máu tươi lập tức bắn ra ướt đẫm mặt thớt.

Lâm Tiễn hốt hoảng nắm chặt lấy ngon tay, khẽ rêи lên vì đau đớn.

Lúc trước mỗi khi trượt ngã ở trường học, nàng đều ấm ức muốn được dỗ dành. Nhưng hôm nay, nhìn vết máu tươi loang trêи tấm thớt, Lâm Tiễn chỉ nhíu mày, đưa tay vào vòi nước nhẹ nhàng rửa sạch, rồi khe khẽ thổi vào vết thương.

Lâm Tiễn, ngươi tay chân vụng về như vậy, về sau làm sao chăm sóc được cho Tiêu a di đây?

Nàng xoay người đi ra phòng khách, với tay lấy lọ cồn trong hộp sơ cứu, lưu loát khử trùng ngón tay rồi dán lên chiếc băng cá nhân. Xong rồi lập tức quay trở về “chiến trận”.

Lần này, nàng phải cong cong ngón trỏ bị thương lên, thao tác càng có phần ngốc nghếch kém cỏi. Nhưng Lâm Tiễn vô cùng cẩn thận chăm chú, sau một lúc đã bắt đầu chậm rãi có được cảm giác thuần thục, thao tác vì vậy mà cũng thuận lợi hơn.

Đánh vật một hồi lâu, nồi canh thịt thơm ngon cuối cùng cũng chín tới. Lâm Tiễn nhón thìa nếm thử một chút, lập tức vui mừng đến cong mi! Lâm Tiểu Tiễn, ngươi cũng có tiền đồ đó!

Lâm Tiễn cẩn thận trút canh vào nồi giữ ấm, sau đó tràn đầy tự tin bắt đầu nấu đến món thứ hai – nấm hương xào thịt.

Khi kim đồng hổ điểm 4:30, Lâm Tiễn mở máy lên mạng tra cách cắm cơm. Hai người ăn cần bao nhiêu gạo, bao nhiêu nước, rồi y như vậy mà thực hành.

Nồi cơm đã bật, hai món ăn thoạt nhìn cũng không tệ. Lâm Tiễn kiểm tra lần nữa, rồi rửa tay, cong mi, mặt mày hớn hở nhắn tin cho Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu a di, cơm chiều con đã nấu xong rồi, dì không cần phải bận tâm nữa. Công việc cứ thong thả làm, đi đường lái xe cẩn thận.”

Tiêu Uyển Thanh đoan chính ngồi trước bàn làm việc, tay phải cầm chuột, tay trái đặt hờ trêи bàn phím. Ánh mắt tuy đặt vào màn hình nhưng dường như cô chỉ nhìn thấy một mảnh mơ hồ.

Năm nay toà soạn thực ra không hề triển khai kế hoạch mới như lời cô nói với Lâm Tiễn. Tiêu Uyển Thanh vốn vẫn có thể nhàn hạ chín giờ đi làm, năm giờ tan sở như trước nay.

Lúc này, đã sắp đến giờ tan sở… Cô kìm lòng không được mà bắt đầu lo lắng.

Mỗi buổi chiều ở phòng bếp, Lâm Tiễn sẽ luôn ở bên cạnh bồi cô nấu ăn. Đôi khi nàng sẽ ngẫu nhiên ôm chầm lấy cô, tiếp xúc thân mật như vậy khiến trái tim cô dị thường xao động. Nhưng, cô làm sao có thể cự tuyệt nàng đây? Từng giờ từng phút ở bên nhau, Lâm Tiễn luôn cùng cô cười nói, cô làm sao có thể tránh nhìn vào khuôn mặt minh diễm sáng bừng kia, làm sao giữ được tâm mình tịch mịch như mặt hồ phẳng lặng?

Trong lúc còn đang chật vật không tìm được lối thoát, điện thoại đặt trêи bàn bỗng rung lên. Là tin nhắn tới. Ngay lập tức Tiêu Uyển Thanh thu hồi lại vẻ thất thần.

Lâm Tiễn nhắn. Nàng nói bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.

Tiêu Uyển Thanh bất tri bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Cả ngày hôm nay đầu óc cô cứ vẩn vơ nghĩ về Lâm Tiễn. Vốn luôn giữ tác phong chuyên nghiệp chuẩn mực, vậy mà trong buổi họp ban sáng, Tiêu Uyển Thanh một chút cũng không thể tập trung. Cứ nghĩ đến việc quên dặn Lâm Tiễn nồi áp suất phải chờ xả khí ra mới được mở nắp, Tiêu Uyển Thanh trong vô cùng lo lắng, bàn tay nắm chặt điện thoại chỉ chực muốn gửi tin nhắn.

Việc cự tuyệt nghĩ đến Lâm Tiễn để dần phai nhạt cảm xúc dành cho nàng, đối với Tiêu Uyển Thanh lúc này qủa thật không hề dễ dàng. Nhưng, nỗi sợ hãi muốn trốn chạy ngày càng trở nên mãnh liệt khiến Tiêu Uyển Thanh vô thức dằn xuống sự chờ mong – nỗi chờ mong được thưởng thức bữa cơm Lâm Tiễn tự mình chuẩn bị. Hai tay Tiêu Uyển Thanh dần thu lại, rồi sau đó, với quyết tâm cao độ, cô mím môi nhắn cho Lâm Tiễn: “Tiễn Tiễn giỏi quá, vậy dì cũng yên tâm rồi. Tiễn Tiễn, buổi tối dì phải ra ngoài xã giao, có thể sẽ về trễ, không ăn cơm cùng con được. Con ăn uống tắm rửa xong nghỉ ngơi sớm, không cần chờ dì. Chỉ cần để cửa cho dì là được.”

Tiêu Uyển Thanh vỗ trán thả điện thoại xuống, thở phào tựa như trút được gánh nặng ngàn cân. Vậy mà, từ tận đáy lòng, một trận đắng chát vô thức trào dâng. Cô vốn là một người trong sáng vô tư, không thể ngờ rằng có một ngày, chính mình lại vì một đứa trẻ mà phải buông lời nói dối hết lần này đến lần khác.

Tiêu Uyển Thanh không biết, Lâm Tiễn đứng trước bàn cơm nhận được tin nhắn. Nàng mím môi thật lâu, đọc đi đọc lại vài chữ trêи màn hình, nhìn quả ớt xanh còn đang cắt dở dang, trong lòng không nhịn được nỗi cay đắng.

Một hồi lâu, nữ hài rút cuộc vẫn cố gượng cười, đáp lời Tiêu Uyển Thanh: “Dạ, Tiêu a di. Nếu có uống rượu, nhớ ăn chút gì lót dạ trước. Khi về đừng tự mình lái xe.”

Chờ Tiêu Uyển Thanh ngắn gọn nhắn lại nàng một chữ “Uhm” xong, Lâm Tiễn mới nhét điện thoại lại vào trong túi áo.

Nàng chán nản đem trái ớt xanh bỏ lại vào trong tủ, chẳng buồn làm nốt món ăn thứ ba. Quay người lại nhìn hai đĩa thức ăn đã bày biện chỉn chu, còn phần canh nóng hổi trong nồi áp suất, Lâm Tiễn cúi đầu, trong lòng có chút ấm ức thất lạc.

Nàng ê ẩm nghĩ, nguyên lai, cái gọi là thất vọng… chính là tư vị này đây.

Vốn còn chút mong đợi, nhưng chờ đến 6:30 vẫn chưa thấy Tiêu Uyển Thanh trở về, Lâm Tiễn đành từ trong bóng tối ngồi dậy, với tay bật đèn, một mình đi vào bếp. Trong ánh sáng chập choạng của buổi chiều tà, nàng lẻ loi trơ trọi một mình tỉ mỉ dọn bàn ăn. Ánh đèn vàng trầm lắng phủ lên người Lâm Tiễn, phủ lên bữa cơm ảm đạm cô độc của nàng.

Ăn chẳng thấy ngon.

Lâm Tiễn với tay mở điện thoại, đọc lại từng dòng từng dòn tin nhắn Tiêu Uyển Thanh đã gửi cho mình. Tin nhắn kia so với bữa ăn của nàng còn có vài phần tư vị hơn. Nàng khó khăn nuốt xuống miếng cơm cuối cùng, trong đầu bỗng loé lên một ý nghĩ: Có lẽ nàng nên đi học lái xe. Như vậy mỗi khi Tiêu a di đi ăn cơm về trễ, nàng liền có thể đến tận nơi đón cô về rồi.

Lâm vào đường cùng, bản thân càng phải tự biết tạo ra cơ hội.

***

Tiêu Uyển Thanh tan sở không thể trở về nhà, cũng không muốn đi ăn cơm. Cô để bụng rỗng không, lái xe đi trong vô thức gần hai tiếng đồng hồ. Cuối cùng khi xe gần cạn xăng mới mờ mịt ghé vào trạm đổ thêm ít xăng. Tiện đường ghé qua nhà của Ôn Đồng.

Ôn Đồng đã chuyến đến Trường Trạch thị, chìa khoá gửi cho cô, nhờ cô rảnh rỗi thì ghé qua tưới mấy chậu cây trong nhà. Tiêu Uyển Thanh đứng ngoài ban công phòng Ôn Đồng, bật lên ngọn đèn vàng, buồn chán mân mê mấy cây xương rồng trong chậu. Một lúc sau liền vô thức chăm chú đếm từng chiếc gai trêи thân cây: một, hai, ba… năm mươi, năm mươi mốt chiếc…

Đếm một hồi lâu, tâm trạng không hiểu sao bắt đầu loạn động, biến số cũng vì vậy mà rối theo.

Đếm suốt hai canh giờ rồi, nhưng cuối cùng Tiêu Uyển Thanh cũng không biết, gốc cây xương rồng này đến tột cùng là có bao nhiêu chiếc gai nhọn?

Cô nhìn chằm chằm cây xương rồng, nhìn đến nỗi cây xương rồng mờ mịt biến thành gương mặt của Lâm Tiễn.

Tiêu Uyển Thanh cắn môi, có chút thất thần, đưa tay sờ sờ vào ngọn xương rồng. Trong nháy mắt, một chiếc gai sắc nhọn như kim châm đâm thẳng vào tay cô, đau nhói. Phảng phất, đau đến thấu tim.

Cô thu tay về, nhìn chiếc gai nhọn trêи đầu ngón tay, khẽ bật cười.

Thật sự là rất giống Lâm Tiễn…

Lâm Tiễn cũng như vậy, bá đạo đến gần cô, rồi bá đạo mang theo nỗi đau đớn mà đi thẳng vào trái tim cô…

Tiêu Uyển Thanh chậm rãi rút chiếc gai nhọn ra, an ủi bản thân. Rút ra như vậy thì tốt rồi. Tốt rồi…

Nhưng mà, đầu ngón tay rút chiếc gai nhọn ra rồi liền để lại vết thương tấy đỏ. Đau đớn để lại, phảng phất, sẽ kéo dài rất lâu, rất lâu…

Tiêu Uyển Thanh hoảng hốt nhận ra, đau đớn này dường như mỗi lúc lại càng sâu đậm hơn…

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴