Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 157




"Thực xin lỗi, tỷ tỷ, em không thể đáp ứng chị." Tiêu Uyển Thanh ngồi cứng nhắc mà gian nan trả lời.

  Lâm Mẹ như đã đoán trước Tiêu Uyển Thanh sẽ không thể đáp ứng ngay lập tức, bị nàng cự tuyệt cảm xúc của bà không dao động chút nào. Bà vừa xoa thái dương, vừa thất vọng cùng mệt mỏi hỏi: "Vậy thì ngươi muốn gì?"

(Ở chỗ này xin phép được xưng ta- ngươi :< vì ở tình huống này mình kh biết phải lấy xưng hô gì cho thích hợp nữa)

  Tiêu Uyển Thanh có thể nhìn thấy bà không kiên nhân cùng có chút chán ghét, người từng thân thiết cùng yêu quý giờ lại đối xử với nàng như vậy. Nàng biết mình là người vô liêm sỉ, thậm chí đáng khinh trong mắt Lâm Mẹ lúc này, nàng cũng biết mình không có chỗ để giải thích. Nếu nàng là người biết điều, nên tranh thủ lúc Lâm gia niệm tình cũ cấp nàng bậc thang đi xuống thuận thế rời đi.

  Nhưng nàng không thể lui. Tiêu Uyển Thanh ngồi thẳng lưng, từng chữ từng chữ nói với Lâm Mẹ: "Tỷ tỷ, em muốn ở bên Tiễn Tiễn, em muốn chăm sóc nàng, cũng muốn hảo hảo mà yêu nàng."

Mỗi khi nàng nói một câu, vẻ mặt của Lâm Mẹ càng lạnh lùng hơn. Nhưng dưới ánh mắt của bà khiến nàng áy náy sắp chết mà nàng vẫn nói ra những yêu cầu cùng hứa hẹn của mình.

  "Tiêu Uyển Thanh, ngươi có thấy hiện tại cùng ta nói yêu Lâm Tiễn có chút nực cười không? Là người trưởng thành, là một trưởng bối, ngươi chẳng lẽ không biết nếu ngươi thực sự yêu nó, thì ngươi nên rời đi sao." Lâm Mẹ không dao động, ánh mắt lạnh lùng.

  "Ngươi luôn miệng nói với ta là ngươi yêu Lâm Tiễn. Cái gọi là tình yêu của ngươi là ở cái tuổi mà Lâm Tiễn còn ngây thơ mù mịt như vậy, vội vàng không màng trách nhiệm mà chấp nhận nó, thậm chí cùng nó phát sinh quan hệ sao? Thời điểm ta đem Lâm Tiễn giao cho ngươi, Lâm Tiễn chỉ mới 17 tuổi còn chưa thành niên, gọi ngươi một tiếng a di, ngươi làm sao có thể xuống tay được a? " Bà nhìn Tiêu Uyển Thanh, ánh mắt như đang nhìn kẻ biến thái khi dễ nữ hài.

  "Em ..." Không phải, không có. Dưới cái nhìn của bà, cổ họng của Tiêu Uyển Thanh đau đớn, nàng không thể mở miệng bào chữa cho mình.

  Nàng và Lâm Tiễn gần như là bị Lâm Mẹ phát hiện ở trêи giường, trong mắt Lâm Mẹ sớm đã có bằng chứng chắc chắn. Nàng không thể giải thích với bà rằng thời điểm nàng và Lâm Tiễn bắt đầu, Lâm Tiễn đã là vị thành niên. Nàng không thể nói cho Lâm Mẹ biết là nàng chưa từng chạm vào Lâm Tiễn, từ đầu đến cuối nàng đã để lại một đường lui cho Lâm Tiễn.

  Nghe có vẻ như ngụy biện, nhưng chỉ có thể đổ thêm dầu vào lửa.

  Nàng lớn hơn Lâm Tiễn rất nhiều, nàng là trưởng bối của cô, nói một vạn lần đó cũng là lỗi của nàng không màng hậu quả mà ở cùng Lâm Tiễn, nàng vô pháp trốn tránh trách nhiệm.

  Nàng nuốt hết nỗi lòng, mang theo tất cả những lời chỉ trích, nghẹn ngào nói lời xin lỗi: "Tỷ tỷ, thực xin lỗi, thực xin lỗi vì tín nhiệm của chị, em có lỗi với chị".

  "Nhưng tỷ tỷ, em không phải cố ý, em thật sự, thực sự cầm lòng không đậu. Em biết điều đó là không nên. Nếu có thể, em cũng muốn tránh xa Tiễn Tiễn. Em cũng muốn không yêu nàng. Nhưng là em không làm được."

  Giọng nàng bởi bì đè nén mà run rẩy, khóc không thành tiếng, chân thành nói chuyện với Lâm Mẹ, cố gắng để bà hiểu được dù chỉ một chút: "Tỷ tỷ, Tiễn Tiễn là con của chị, nàng ưu tú thế nào thì chị so với em càng biết rõ hơn. Nàng có bao nhiêu cố chấp thì nhất định chị cũng biết. Thời điểm lần đầu tiên nhận thức được đoạn tình cảm này, em không phải chưa thử rời đi, chị có nhớ trước Thanh Minh em đã nói với chị là em sẽ bị chuyển đi nơi khác không? Lúc đó em đã hạ quyết tâm rời đi. Nhưng tỷ tỷ, Tiễn Tiễn đã làm em cảm động. Em hy vọng nàng sẽ có một cuộc sống suôn sẻ cùng hạnh phúc hơn ai hết. Nhìn bộ dáng nàng khóc cùng tuyệt vọng em không thể nhẫn tâm."

  Nàng muốn nói với Lâm Mẹ đoạn tình cảm của nàng cùng Lâm Tiễn không xấu xa cùng qua loa như bà nghĩ. "Tỷ tỷ, là em tham lam, là em mê luyến nhưng tình cảm của em đối với nàng là thật tâm. Lúc đầu em chỉ muốn đi cùng Tiễn Tiễn một thời gian, chờ đến thời điểm nàng chán ghét em liền sẽ rời đi. Nhưng sau này, Hành động của Tiễn Tiễn từng chút một chứng minh cho em nhận ra nàng trưởng thành hơn em nghĩ, nàng đối với đoạn tình cảm này nghiêm túc hơn em nghĩ. Sau đó, em biết rằng em đã sai rồi, em không nên bởi vì Tiễn Tiễn còn nhỏ mà đánh giá thấp quyết tâm cùng tinh thần trách nhiệm của nàng, đó là làm tổn thương đến chân thành của nàng. Tỷ tỷ, Tiễn Tiễn trưởng thành hơn em nghĩ, lại còn thành thục hơn so với chị nghĩ vạn phần. Nàng còn nhỏ, nhưng nàng không phải thực sự không biết gì. Tỷ tỷ, em xin chị, cho Tiễn Tiễn một chút thời gian, cho em một chút thời gian, để chúng ta chứng minh, được không?"

  Nàng nói rất nhiều, nhưng qua tai của Lâm Mẹ giống như đang lặp lại một câu: Là Lâm Tiễn bắt đầu trước, là do Lâm Tiễn chủ động.

  Định trốn tránh trách nhiệm sao? Lâm Mẹ cơ hồ muốn bật cười. Nói một cách đường hoàng, lời lẽ chính đáng, một thiếu niên dù có trưởng thành đến mấy lại có bao nhiêu thành thục đây?

  Bà có chút kϊƈɦ động, đè nén đau đớn mơ hồ ở tim, nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Thanh, đột nhiên nở nụ cười, hỏi nàng: "Cho ngươi thời gian, ngươi có thể chứng minh cái gì?"

  Nghe ngữ khí của Lâm Mẹ, Tiêu Uyển Thanh không thể nghe ra cảm xúc của bà, trong nháy mắt nghĩ Lâm Mẹ đã buông lỏng. Nàng hoang mang, vụng về nắm chặt chân tâm của mình, đưa túi hồ sơ cho Lâm Mẹ: "Tỷ tỷ, em biết em không phải là người thích hợp với Tiễn Tiễn nhất, nhưng chị cho em thời gian để chứng minh, em nhất định sẽ chứng minh em là người yêu Tiễn Tiễn hơn bất cứ ai. Tỷ tỷ, em biết Tiễn Tiễn ở bên em, nhiều thứ không thể bảo đảm được như những cặp đôi bình thường. Sau khi bên nhau, em liền xin công chứng di chúc cùng mua bảo hiểm. Tỷ tỷ, có lẽ em không có nhiều nhưng tất cả những thứ dưới tên em sẽ được đứng tên Tiễn Tiễn, đây là em hứa hẹn, em sẽ từ từ chuyển giao, em cũng sẽ nỗ lực làm việc, làm hết sức mình để cho Tiễn Tiễn một cuộc sống tốt đẹp. Nàng không cần phải có gánh nặng làm những gì mình muốn. Em đã lên kế hoạch, thay đổi công việc. Chờ nửa năm nữa kỹ năng lái xe của Tiễn Tiễn khiến mọi người yên tâm, em sẽ mua cho nàng một chiếc xe làm quà sinh nhật. Thời điểm Tiễn Tiễn tốt nghiệp rồi đi làm, em sẽ đổi nhà ở đến một nơi để nàng có thể tiện công tác ... "

  Nói về vật chất trong tình cảm là chuyện trần tục, Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn chưa bao giờ lấy nó là thước đo để đo tình cảm của nhau, nhưng những lời nói suông lại càng yếu ớt cùng thiếu thuyết phục. Lúc này, Tiêu Uyển Thanh không biết mình dùng cách gì khác để chứng minh chân tâm của mình ngoại trừ những việc trần tục như vậy.

  Nhưng nàng chưa kịp nói hết lời, Lâm Mẹ đã lạnh lùng ngắt lời nàng. Bà nhìn chằm chằm vào túi hồ sơ Tiêu Uyển Thanh đưa ra, không có ý định đưa tay ra nhận. Vẻ mặt bà lạnh lùng, đạm nhiên hỏi nàng: "Tiêu Uyển Thanh, những thứ này, Tiễn Tiễn thiếu sao?"

  "Lâm gia không có khả năng cho Lâm Tiễn những thứ này sao? Chúng ta muốn chính là những thứ này sao?"

  Ngữ khí của bà không cho là đúng, thậm chí có chút khinh thường, giống như là cảnh tỉnh, để toàn chân thành của Tiêu Uyển Thanh trong giây lát cảm thấy như mình là một con cóc ghẻ cằn cỗi xấu xí, nàng ngượng ngùng mở miệng, lại phát không ra âm thanh.

  "Cho ngươi thời gian, ngươi có thể chứng minh được cái gì? Ngươi có thể cho Lâm Tiễn phụ từ tử hiếu gia đình hạnh phúc không? Ngươi có thể cho Lâm Tiễn một vòng tròn xã giao quang minh không? Ngươi có thể cho Lâm Tiễn một tương lai trong sạch tươi sáng không? Ngươi có thể không ?! Điều ngươi có thể cho nó là khiến nó bị chỉ trích ở trường, thiếu chút nữa là hủy bỏ tư cách chuyển chính thức. Hiện tại đã như vậy, sau này thì sao? Về sau Lâm Tiễn có tìm được công việc không? Là một nữ nhân, cũng là nữ nhân ưu tú như vậy, ngươi không biết đạt được những thành tựu trong sự nghiệp khó khăn như thế nào sao? Mà ngươi, không những không thể giúp nó một chút ít, ngược lại chỉ có thể trở thành nhược điểm để nó bị người khác công kϊƈɦ thôi. Đó chính là cái cách ngươi yêu nó sao?"

Từng câu từng chữ của Lâm Mẹ như chọc vào tim nàng, Tiêu Uyển Thanh không nói nên lời.

  "Nhưng nếu Lâm Tiễn bị ép phải bên một người mà nàng không yêu, nàng cũng sẽ không hạnh phúc a." Tiêu Uyển Thanh cắn môi, sắc mặt trắng bệch gian nan đáp lại. Nàng không dám nói Lâm Tiễn khả năng không muốn những thứ này. Nhưng nàng tự hỏi bản thân, nếu có thể, ai lại không muốn những thứ này. Lâm Tiễn, xác thực vì cùng nàng ở bên nhau mà buộc phải từ bỏ những thứ này.

  "Ngươi lại biết ngươi rời đi, Lâm Tiễn không thể ở bên người nó không yêu phải không?" Lâm Mẹ cau mày, sắc bén hỏi. "Không nói đến tuổi của Lâm Tiễn, có thực sự hiểu tình yêu là gì không? Cho dù là tình yêu đi chăng nữa, Tiêu Uyển Thanh, ngươi năm đó cũng đã từng yêu một người khốn khổ khắc sâu trong lòng. Bây giờ, ngươi như vậy cũng nói mình yêu Lâm Tiễn sao? Cả đời này ai thật sự sẽ chỉ yêu một người, ở tuổi của ngươi, cũng giống như Lâm Tiễn ấu trĩ như vậy sao?"

  Cổ họng của Tiêu Uyển Thanh tắc nghẹn mà phát đau, nhưng nàng cố nén tiếng nấc của mình. Tất cả những lời Lâm Mẹ hỏi nàng đều là những lời nàng tự hỏi trong lòng khi còn do dự, chính tình cảm của Lâm Tiễn khiến nàng khó thuyết phục bản thân. Nhưng bây giờ, làm sao nàng có thể thuyết phục Lâm Mẹ đây? Lâm Mẹ thậm chí không đồng ý Lâm Tiễn đối với nàng là tình yêu.

  Là nàng ấu trĩ sao? Nhưng nàng thực sự tin tưởng vào Lâm Tiễn.

  Hổ thẹn, tủi nhục sớm đã chôn vui trong nội tâm nàng từ lâu, chính tình yêu của nàng dành cho Lâm Tiễn cùng tình yêu của Lâm Tiễn dành cho nàng đã khiến nàng đến đây, kéo dài cho đến tận bây giờ. Nàng không dám lộ ra vẻ hoảng sợ cùng nhu nhu nhược mong manh của mình, vì sợ bị Lâm Mẹ nhìn thấu nàng đã kiệt lực mà lung lay sắp sụp đổ.

  Nhìn vẻ mặt dầu muối không ăn của Lâm Mẹ, trong lòng nàng dâng lên nỗi tuyệt vọng cùng bi ai.

  Làm thế nào để nàng thuyết phục một người thậm chí không thừa nhận vấn đề đây?

  Nàng đưa mắt đi nơi khác, hai dòng lệ từ khóe mắt chảy xuống, ẩn hiện trong lớp khẩu trang. Nàng nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi, từ bỏ hết thảy kiêu ngạo đoan chính, đứng lên, hơi hơi khom gối, nước mắt lưng tròng quỳ xuống trước mặt Lâm Mẹ. Trước giường bệnh, nàng nghẹn ngào hỏi: "Tỷ tỷ, em biết, bây giờ em không thể thuyết phục được chị, nhưng xin chị cho em một cơ hội, cho chúng ta một cơ hội, cho Tiễn Tiễn thời gian, được không? Em hứa với chị, tạm thời sẽ không gặp Tiễn Tiễn, chị có thể để nàng đi thi không?" Giọng nàng bởi vì ủy khuất mà nức nở, ngắt quãng: "Tiễn Tiễn muốn xuất ngọai bảo nghiên hay không thì không thể thiếu những thành tích này, không cần ... không cần như vậy mà phá vỡ đường lui của Tiễn Tiễn, không cần như vậy ..."

  Ngay khi nàng quỳ xuống, Lâm Mẹ đã kinh ngạc đứng thẳng người lên, cố gắng vươn tay kéo nàng lên. Nhưng cuối cùng, bàn tay bà duỗi ra cũng chậm rãi rơi xuống. Bà nhìn nữ nhân gầy yếu chật vật trước mặt mà lòng đau nhói, nghe nàng nức nở nước mắt cũng chảy dài trêи má.

  Nhưng nghĩ đến Lâm Tiễn, nghĩ đến tương lai của Lâm Tiễn, bà chỉ có thể cứng lòng tàn nhẫn với Tiêu Uyển Thanh.

  Bà không giải thích Lâm Tiễn không vắng mặt trong kỳ thi mà đã hoãn kỳ thi. Giọng nói của bà cũng trở nên khàn khàn, giọng nói khẽ run lên: "Tiêu Uyển Thanh, là mẹ của Lâm Tiễn, chẳng lẽ ta không biết chuyện này không tốt cho nó sao? Là ta phá vỡ đường lui của nó sao? Không phải ta, mà là ngươi a. Ta cũng cầu xin ngươi, cho Tiễn Tiễn đường lui, được không? Ngươi cũng đã từng đi trêи con đường này, ngươi cũng biết con đường này khó khăn như thế nào mà. Lâm Tiễn bây giờ còn nhỏ khômg hiểu chuyện cho nên sẽ không biết sợ, sau này có thể làm gì? Sau này nó lớn lên, nếu hối hận thì phải làm sao bây giờ? Những năm tháng bỏ lỡ, cơ hội bị bỏ lỡ này, có thể lấy lại được hay không?" Lâm Mẹ hậu tri hậu giác cuối cùng cũng hiểu năm đó vì cái gì Tiêu Uyển Thanh tranh cãi với cha mẹ, vì cái gì bị đuổi khỏi nhà, vì cái gì bà của Tiêu Uyển Thanh không muốn gặp lại nàng cho đến khi mất.

  Lâm Mẹ nắm chặt tay, đưa mắt rời khỏi bóng dáng gầy yếu đang khóc đến run rẩy của Tiêu Uyển Thanh, tàn nhẫn nói: "Tiêu Uyển Thanh, cho dù thế nào, ta cũng không thể chấp nhận ngươi cùng Lâm Tiễn ở bên nhau. Lão nhân gia trong nhà đều biết chuyện này, cái nhà này sẽ thành cái dạng gì ngươi không thể tưởng tượng được sao? Gia đình cùng ngươi, Lâm Tiễn chỉ có thể chọn một. Lâm Tiễn sau khi về nhà liền không ăn cơm, ta biết, bây giờ nó vì ngươi mà muốn chết muốn sống, hẳn nhất định sẽ chọn ngươi. Nhưng Tiêu Uyển Thanh, ngươi năm đó cũng đã từng vì một người mà muốn chết muốn sống, không màng cha mẹ. Hiện tại, ngươi có hối hận không?".

  Lời nói của Lâm Mẹ như một mũi tên sắc nhọn, chính xác đâm thẳng vào trái tim vốn đã chai sạn của Tiêu Uyển Thanh.

  "Ngươi có hối hận không?" Câu này vang lên trong lòng Tiêu Uyển Thanh. Câu này, khi nửa đêm mơ thấy khóc ướt cả gối nàng cũng tự hỏi mình không biết bao nhiêu.

  Cơn ác mộng đêm qua lại hiện lên trong tâm trí nàng, đôi mắt nàng giống như có hai màu trắng đỏ xen kẽ, đó là màu đỏ của cha mẹ rơi trong vũng máu, màu trắng của người chết ttrước khi bị phủ một tấm vải trắng lên. Màu đỏ cùng trắng của chiếc sủi cảo tôm nhuốm máu mà nàng lấy ra trong tấm vải trắng khi nhìn thấy sau khi bà nội nhắm mắt ...

  Nàng không thể nói nên lời câu không hối hận. Nước mắt Tiêu Uyển Thanh lăn dài.

  "Tiêu Uyển Thanh, ngươi có muốn sau này Lâm Tiễn hối hận như ngươi không? Ngươi có muốn Lâm Tiễn giống như ngươi, Cuối cùng cửa nát nhà tan, chỉ còn một mình?!" Câu nói những lời trước đã nặng, câu nói này còn cay nghiệt hơn.

  Tiêu Uyển Thanh cúi đầu, sóng lưng vô lực cuộn tròn, khóc không thành tiếng.

  Tiễn Tiễn, Tiễn Tiễn... Rốt cuộc thế nào, mới là cách chân chính yêu ngươi đây. Tiêu Uyển Thanh kìm nén khóc cho đến thở không ra hơi, nàng miễn cưỡng nói câu "Em đáp ứng chị."

  Lâm Tiễn vẫn đang cố gắng kiên trì, nàng không chịu nổi a... nhưng Lâm Tiễn dùng cách làm tổn thương thân thể của chính mình làm phương thức kiên trì như vậy, nàng cũng không thể chịu đựng nổi ... Mà làm Lâm Tiễn gánh chịu những hối hận sau này thì nàng không thể bù đắp được, thậm chí còn khiến nàng cảm thấy đau lòng. Nàng đến tột cùng làm thế nào mới đúng.

  Đả thương địch một ngàn, tự tổn hại mình tám trăm. Trái tim con người luôn có thịt, Lâm Mẹ khiến Tiểu Uyển Thanh đau lòng, nhìn thấy nàng khổ sở cùng bất lực, lòng bà cũng đau đớn, không kìm được nước mắt. Nhưng bà không có lựa chọn nào khác. Bà không thể tiếp tục biện pháp giằng co này, chân trần bước ra khỏi giường, quỳ xuống bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, nghẹn ngào nói: "Coi như ta cầu xin ngươi, được không? Cả nhà chúng ta van xin ngươi. Hiện tại rời bỏ Lâm Tiễn là chứng minh cái gọi là tình yêu của ngươi dành cho nó a ... "

Có lẽ do bị bệnh, sắc mặt Lâm Mẹ tái nhợt khiến Tiêu Uyển Thanh sợ hãi. Quen biết nhau hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dạng chật vật của Lâm Mẹ. Trong nửa đời này, Lâm Mẹ đối xử với nàng không tệ, Lâm Ba đối xử với nàng cũng không tồi, toàn bộ Lâm gia cùng Chu gia đều đối xử tốt với nàng.

Cái quỳ gối này nàng chịu không nổi.

  Nàng không thể chịu nỗi.

  Tiêu Uyển Thanh ngẩng đầu lên, nhưng không kìm được nước mắt. Nàng đỡ giường chậm rãi đứng lên, sau đó vươn tay kéo Lâm Mẹ lên.

  Nước mắt vẫn còn đọng trêи khóe mắt, nàng cố gắng hết sức bình tĩnh giọng nói, khàn giọng hỏi Lâm Mẹ: "Nếu sau này em rời đi, Tiễn Tiễn vẫn thích nữ nhân, chị có thể cho nàng tự do, đừng bức nàng như vậy không?"

  "Không có khả năng, Tiễn Tiễn lớn lên sẽ hiểu, nó không thể." Lâm mẹ cứng rắn cắt ngang.

  "Ý em là nếu. Nếu nàng lớn lên, hiểu chuyện hơn, có thể tự chăm sóc bản thân, chị có thể đừng bức nàng nữa được không?" Đôi mắt Tiêu Uyển Thanh đỏ hoe, nghiêm túc kiên trì muốn nghe một lời khẳng định của Lâm Mẹ.

  Lâm Mẹ nhìn chằm chằm vào đôi mắt ủ dột của nàng, hồi lâu mới nhỏ giọng trả lời: "Nếu nó thật sự trưởng thành, bước ra ngoài xã hội, hiểu biết được thế sự, còn thích nữ nhân như cũ, thì ta sẽ chấp nhận, sẽ không bức nó nữa. "

  Tiêu Uyển Thanh kéo ra một nụ cười ảm đạm, cay đắng trêи môi, giấu nó dưới lớp khẩu trang, giống như tự giễu, lại giống hối tiếc. Lâm Mẹ không nhìn ra được, bà chỉ nhìn thấy trong đôi mắt trong veo của Tiêu Uyển Thanh tràn đầy khổ sở, dường như có chút tuyệt vọng nhưng lại có chút nhẹ nhõm.

  Nàng cụp mi, nước mắt tràn ra hốc mắt, giọng nói nhẹ nhàng, trả lời Lâm Mẹ: "Em đáp ứng chị."