Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1994




Chương 1994

Đáy mắt Quý Tử Uyên lóe lên u ám.

Anh cong môi, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Tống Dung Đức gọi tới: “Cậu chạy đi đâu rồi, hiện tại tôi rất phiền, Khương Tuyết Nhu nói nói đi mua ván giặt đồ. . . .”

“Vậy cậu đi mua ngay đi.” Quý Tử Uyên hời hợt nói.

“Mẹ nó, cậu. . . .”

“Tôi cặn bã thế nào cũng sẽ không đưa quần áo của người phụ nữ mình mua cho người khác.” Quý Tử Uyên cắt ngang.

Tống Dung Đức nghẹn lời, anh ta còn muốn nói gì đó nhưng Quý Tử Uyên đã cúp máy.

Anh ta tức muốn chết, bởi vì cậu chưa ghen, đến lúc cậu ghen thì còn làm quá đáng hơn tôi nữa.

Tống Dung Đức hầm hừ nghĩ thầm, chẳng qua . . . chờ một chút? Ghen?

Anh ta ghen cái gì.

Tống Dung Đức sắp phát điên lên.

Sau khi người nhà họ Tống về, trong phòng bệnh chỉ còn lại Khương Tuyết Nhu và một người chăm sóc, chẳng qua thuốc tê dần hết tác dụng, Lâm Minh Kiều đau không thể ngủ được.

Rạng sáng, cha Lâm Mẹ Lâm, Lâm Minh Sâm chạy tới từ Thanh Đồng.

Lâm Minh Kiều vừa nhìn thấy cha mẹ thì không nhịn được ôm mẹ Lâm khóc lên: “Mẹ, con rất nhớ mẹ, con nghĩ mình sẽ không còn được gặp lại mẹ nữa.”

“Con nói gì đấy, chẳng qua chỉ là sinh con thôi, cũng không phải lấy mạng của con, nhưng không phải nói tháng sau mới sinh à, sao lại đột nhiên sinh rồi.” Mẹ Lâm đau lòng muốn chết, người ta nói phụ nữ sinh con phải trải qua cảm giác chết đi sống lại, mà lúc cô ấy sinh lại không có ai ở bên cạnh.

Lâm Minh Kiều không nói chuyện, tủi thân khóc lớn hơn.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra.” Cha Lâm trầm mặt xuống: “Có phải Tống Dung Đức bắt nạt con đúng không?”

Lâm Minh Kiều hít mũi, cuống họng khàn khàn nói: “Cha mẹ, con muốn ly hôn.”

Mặc dù cô ấy không thừa nhận, nhưng lại nói muốn ly hôn cũng là gián tiếp thừa nhận Tống Dung Đức bắt nạt mình.

Mặt Lâm Minh Sâm lạnh lẽo, không nói gì mà xoay người đi ra ngoài.

Đúng lúc này Tống Dung Đức đi vào.

“Cậu đến rất đúng lúc, rốt cuộc cậu đã làm gì Minh Kiều.” Lâm Minh Sâm tức giận hỏi, sau đó đấm anh ta một cái.

Tống Dung Đức lảo đảo lùi lại mấy bước đụng vào cửa, anh ta mờ mịt, rất ít người dám đánh cậu cả Tống, nhất là sau khi chú anh ta làm tổng thống thì anh ta đi đến đâu cũng được chào đón.

Trong lòng của anh ta tức giận, nhưng anh ta nhìn ánh mắt trách cứ của nhà họ Lâm thì cơn tức giận giống như bị chặn lại, không bùng nổ ra ngoài.

“Anh. . . Anh, anh bình tĩnh một chút.” Tống Dung Đức đưa tay, vội vàng nhìn về phía người tỉnh táo duy nhất trong phòng này là Khương Tuyết Nhu.

Khương Tuyết Nhu nhìn ván giặt đồ trong tay anh ta thì thở dài, cô đi tới nói: “Chú, dì, mọi người nghe anh ta nói đã.”