Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1967




Chương 1967

“Tuyết Nhu, hôm nay em thật xinh đẹp tuyệt trần, tôi cảm thấy sợ một chút khi có người thèm muốn nhỏ dãi với vẻ đẹp của em, tôi phải đi theo bảo vệ em.” Hoắc Anh Tuấn cười lấy điện thoại ra, ” Đúng rồi, có thể em vẫn chưa biết, bây giờ nhiều người biết em là con gái của Khương Tụng, rất nhiều cư dân mạng đã phân tích và cho rằng bản thân em có giá trị ít nhất là 6000 tỉ đô la.”

6000 tỉ đô la.

Đằng sau cái này có bao nhiêu số không, cả đời cô chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy?

Khương Tuyết Nhu cảm thấy mình bị cư dân mạng làm cho không nên lời, cư dân mạng bây giờ có bao nhiêu người nhàn rỗi.

Tùy tiện đưa ra một con số, đều không có phải chịu trách nhiệm sao?

Hoắc Anh Tuấn nói tiếp: “Đương nhiên, tôi biết em không thể khôi phục quan hệ mẹ con với Khương Tụng. Mấy cái trên mạng cũng là giả, nhưng người khác không biết, họ chỉ biết mẹ em là người giàu có thôi, nói không chừng sẽ có người muốn bắt cóc em, có thể em sẽ gặp nguy hiểm. Em thấy Thương Mỗ bị bắt cóc thì liền biết, cho nên em ra ngoài một mình rất nguy hiểm, em cần có vệ sĩ.”

Nói xong, không biết anh ấy lấy đâu ra một kính râm, đeo vào.

Khương Tuyết Nhu nghiêng đầu nhìn anh cười, “Tại sao tôi lại cho rằng anh so với những kẻ bắt cóc kia còn nguy hiểm hơn? Ít nhất bọn họ cũng chỉ là muốn tiền, anh thì càng khốn nạn hơn, hình như là muốn thân thể của tôi.”

“Tuyết Nhu, em nói sai rồi.” Hoắc Anh Tuấn cười, lộ ra vẻ vô tội “Chỉ có người xấu bất tài mới gọi là khốn nạn, còn đẹp trai soái ca như tôi thì phải gọi là ngưỡng mộ.”

“Hoắc Anh Tuấn, sao bây giờ anh lại trở nên mặt dày mày dạn như vậy.” Khương Tuyết Nhu ngây người nhìn anh.

“Không được, ai bảo tôi theo đuổi em? Nếu là theo đuổi, nhưng tôi vẫn lạnh lùng thì sẽ bị em đá xuống lò thiêu.” Hoắc Anh Tuấn ăn ngay nói thật.

Khương Tuyết Nhu suy nghĩ một chút, thật đúng là.

Nếu Hoắc Anh Tuấn đóng giả làm chủ tịch lạnh lùng và độc đoán như trước đây để theo đuổi cô, cô nhất định sẽ đá chết anh ấy.

Rốt cuộc là ai được theo đuổi thì là người ở trên cao.

Chẳng qua Hoắc Anh Tuấn bây giờ cũng rất thức thời.

Khương Tuyết Nhu không thể đuổi được người theo đuôi, không còn cách nào khác đành phải lái xe đi.

Lái xe khoảng nửa tiếng, Khương Tuyết Nhu ghé lại bên đường mua một bó hoa cẩm chướng và một giỏ hoa quả.

Hoắc Anh Tuấn hiểu ra liền vội vàng mua một thêm một phần.

Khương Tuyết Nhu liếc anh một cái, “Anh mua cái này làm gì?”

“Em định làm gì thì tôi sẽ làm như vậy.” Hoắc Anh Tuấn nói rất kỳ lạ.

Khương Tuyết Nhu chỉ có thể để anh đi theo.

Ngay sau đó, cô đã lái xe đến bệnh viện.

Khi đến cửa khu VIP, cô hít một hơi rồi đẩy cửa bước vào, chỉ có Thương Mỗ và một người chăm sóc ở đó.