Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1753




Chương 1753

“Ừm, có thể, chỉ là một bữa cơm mà thôi.” Khương Tụng vui vẻ đồng ý.

Thương Dục Thiên và Thương Mỗ luôn yên lặng ngồi bên cạnh, Thương Yến nhìn thấy Khương Tụng khen ngợi Khương Kiều Nhân thì trong lòng rất không thoải mái.

Khương Kiều Nhân tự ý mang theo người nhà họ Thương đến đó mới bị thương, kết quả Khương Tụng còn khen cô ta làm tốt, chuyện này là thế nào.

Thương Mỗ đứng dậy muốn đi.

Khương Tụng lạnh lùng gọi anh ta lại, cảnh cáo: “Nếu mẹ nhìn thấy con và Khương Tuyết Nhu liên lạc với nhau thì sau này đừng gọi mẹ nữa.”

“Ồ, còn gọi là mẹ, nhưng mẹ còn nhớ con là con trai của mẹ sao, con còn tưởng rằng mẹ chỉ có một con gái thôi.”

Thương Mỗ nhăn mặt rời đi.

Khương Tụng tức giận trừng mắt nhìn Thương Dục Thiên: “Anh xem mình dạy dỗ con trai tốt ghê.”

Thương Dục Thiên đau đầu, ông không hiểu Khương Tụng từng thông minh nhìn xa trông rộng, tỉnh táo rộng lượng lại biến thành dáng vẻ này.

“Đúng, anh không biết dạy con.” Thương Dục Thiên đứng dậy rời đi.

Khương Tụng nhìn thái độ lạnh lùng của hai cha con thì hận không thể ném hết đồ trước mặt đi.

Bởi vì Khương Tuyết Nhu, Khương Tuyết Nhu làm cho bọn họ ngày càng cách xa bà ta.

. . .

Thương Mỗ rời khỏi nhà họ Thương, anh ta lấy điện thoại ra thấy có cuộc gọi nhỡ của Khương Tuyết Nhu.

Sau khi anh ta rời khỏi quán cà phê, cô đã gọi điện thoại cho mình, chẳng qua lúc đó Khương Tụng ở đây, anh ta không dám nghe.

Thương Mỗ nghĩ tới chuyện Khương Tuyết Nhu bị đánh sưng mặt thì áy náy gọi cho cô.

Sau đó giọng châm chọc của Khương Tuyết Nhu truyền tới: “Cậu chủ Thương, hiện tại tôi còn thông tin gì để cậu lấy sao?”

“Tôi. . . Tôi xin lỗi.” Thương Mỗ nghe cảm giác khó chịu, lộp bộp xin lỗi: “Sáng nay tôi cố ý nói như vậy bởi vì tôi sợ mẹ tức giận, lúc tôi quen biết cô thì không biết cô là Khương Tuyết Nhu, cô còn lừa tôi, nói cô là nữ anh hùng.”

“Nhưng không phải sau đó cậu đã biết sao, cậu đến Kinh Đô cũng cố ý tìm tôi, tạo ra tình huống vô tình gặp nhau, cậu đã sắp xếp mọi chuyện.”

Khương Tuyết Nhu tức giận: “Nhà họ Thương nhiều tiền như thế, cậu và cha cậu cần phải làm gián điệp lừa gạt tôi sao, tôi không hiểu rốt cuộc tôi đã chọc đến nhà họ Thương lúc nào chứ.”

“Cô không chọc vào nhà họ Thương, nhưng cô chọc vào Khương Kiều Nhân, chọc tới mẹ tôi.” Trong lòng Thương Yến lặng lẽ nói thêm một câu, đương nhiên cô cũng hại bà ngoại của anh ta.

Chẳng qua anh ta và Khương Tuyết Nhu quen biết nhau một thời gian, anh ta vẫn cảm thấy Khương Tuyết Nhu. . . Sẽ không xấu xa như thế.

“Đừng nói tôi chọc Khương Kiều Nhân, cô ta mới luôn chọc vào tôi, cô ta hại chết bạn tốt của tôi, tôi và cô ta là kẻ thù.” Khương Tuyết Nhu lạnh lùng nói: “Chẳng qua tôi và mẹ cậu có thù oán gì chứ, hơn hai mươi năm tôi chưa gặp bà ta, tôi không trách cứ bà ta đã không tệ rồi.”

“Khương Kiều Nhân là con gái ruột của mẹ tôi, cô chọc vào Khương Kiều Nhân, không phải là chọc tới mẹ tôi sao.” Thương Yến lắp bắp nói.