Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1745




Chương 1745

Cô ta có thể chắc chắn Khương Tụng không để ý, nhưng Thương Dục Thiên. . . .

“Đương nhiên chú ấy sẽ không để ý, cô không biết chú Thương thương tôi thế nào đâu.”

Khương Kiều Nhân mạnh miệng, chẳng qua cô ta vẫn không dám ở lại lâu hơn, cô ta muốn xem Khương Tuyết Nhu nói có đúng không.

“Lương Tổng, chúng ta đi thôi, tôi đưa anh đi xuống xem.” Khương Kiều Nhân đưa mắt ra hiệu với Lương Duy Phong.

Lương Duy Phong gật đầu, nhưng lúc anh ta đến trước mặt Khương Tuyết Nhu thì dừng lại, cười như không cười nói: “Vợ ơi, chỉ cần em quay về giường của tôi thì tôi có thể cam đoan hai đứa bé kia sẽ không sao cả, dù sao tôi cũng nhìn bọn nó lớn lên mà.”

Hai mắt Khương Tuyết Nhu lạnh lẽo.

Anh ta dám dùng hai đứa bé uy hiếp cô.

“Lương Duy Phong, có phải mày không muốn cút đúng không, có cần tao dạy mày cút đi không.” Hoắc Anh Tuấn đá mạnh vào đầu gối của Lương Duy Phong, Lương Duy Phong không kịp đề phòng nên lập tức ngã xuống đất.

Hoắc Anh Tuấn nhân cơ hội đá lên lưng anh ta, Lương Duy Phong đau đớn nằm dưới đất.

“Phụt.”

Khương Tuyết Nhu buồn cười ra tiếng.

“Hoắc Anh Tuấn, mày. . . .” Lương Duy Phong chỉ cảm thấy mất mặt, cảm giác xấu hổ làm cho lửa giận bốc lên.

Anh ta đứng lên muốn đánh trả, Hoắc Anh Tuấn lấy ra một xấp tiền ném lên mặt anh ta: “Thật ngại quá, vừa rồi chân đột nhiên bị chuột rút, coi như ít tiền này là bồi thường.”

“Xin lỗi nha Lương Tổng.” Khương Tuyết Nhu cười trên nỗi đau của người khác: “Có lẽ anh ấy nghe anh dùng đứa bé uy hiếp tôi, cho nên tức giận đến chân bị chuột rút.”

Lương Duy Phong cũng vui vẻ cong môi nhìn Khương Tuyết Nhu giống như thằng hề.

“Ừ, tôi chờ ngày đó.” Khương Kiều Nhân cười tủm tỉm nói: “Chẳng qua trước mắt cô cho tôi mấy trăm tỷ đôla, thậm chí còn mua tập đoàn Hoắc Thị cho tôi, cô đối xử tốt với tôi quá.”

Khương Tuyết Nhu tức giận đến run người.

Trước đó cô không biết người đứng sau Khương Kiều Nhân là ai thì không tức giận như thế, hiện tại cô biết đó là mẹ của cô thì thật sự muốn nôn ra máu.

“Khương Tuyết Nhu, không phải cô rất thích cướp đồ của tôi sao, năm đó là công ty xây dựng, sau đó là tập đoàn Hồng Nhân, chẳng qua hiện tại tôi không thèm quan tâm đến những thứ đó.” Khương Kiều Nhân cong môi đỏ, cô ta vui vẻ nhìn dáng vẻ Khương Tuyết Nhu tức hổn hển, điên cuồng đố kỵ, cô ta đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.

“Khương Kiều Nhân, mặc dù tôi không biết cô nói dối thế nào, nhưng tôi tin chắc sự thật sẽ không bị che đậy, tôi sẽ ở lại vạch trần bộ mặt thật xấu xa của cô để nhà họ Thương nhìn thấy bộ mặt buồn nôn của cô.”

Khương Tuyết Nhu nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó cười lạnh một tiếng: “Bây giờ tôi khuyên cô nên đến phòng thí nghiệm, tôi nhắc nhở cô một câu, cô đưa người nhà họ Thương nguyên vẹn vào đó nhưng lại bầm dập đi ra, Thương Dục Thiên sẽ không để ý à.”

Khương Kiều Nhân nghĩ đến vẻ mặt đầy uy nghiêm của Thương Dục Thiên thì trái tim run rẩy một chút.

Cô ta có thể chắc chắn Khương Tụng không để ý, nhưng Thương Dục Thiên. . . .

“Đương nhiên chú ấy sẽ không để ý, cô không biết chú Thương thương tôi thế nào đâu.”