Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1686




Chương 1686

“Vậy cũng không được.” Quý Tử Uyên mập mờ nhìn cô: “Đêm nay cô cứ yên tâm nằm ở đây, ngoan, chỉ một buổi tối mà thôi, đừng không quan tâm đến sức khỏe, đôi khi phụ nữ phải yếu đuối một chút.”

“Tôi sẽ yếu đuối trước mặt người tôi yêu, nhưng tôi không làm thế trước mặt anh.” Nguyễn Nhan vẫn kiên quyết: “Làm ơn đi, anh sắp kết hôn rồi, đừng mập mờ với tôi được không, tôi đã nói tôi rất buồn nôn.”

“Buồn nôn, vậy cô nôn ra thử xem.” Quý Tử Uyên phát hiện cô làm cho tính tình của mình ngày càng kiên nhẫn và khoan dung.

Trước kia anh sẽ bình tĩnh rời đi.

Nguyễn Nhan: “. . .”

Quý Tử Uyên thấy cô không nhúc nhích thì cười: “Cô xem cô cũng không buồn nôn như thế, vừa rồi tôi còn giúp cô, nếu tôi không nhanh nhẹn ôm cô đi, trợ lý của cô còn chưa ôm cô thì bà mẹ kế kia còn khóc lóc một trận, nói không chừng còn lắc mạnh người cô nữa.”

Nguyễn Nhan tưởng tượng đến tình huống đó.

Hai người kia đầy xấu xa, hơn nữa Đỗ Quyên và Nguyễn Bân thật sự làm được chuyện đó.

Được rồi, cô biết tối hôm nay không lay chuyển được Quý Tử Uyên, cô lại có vết thương nên cũng lười tranh cãi.

“Được thôi, tôi nể mặt anh vừa giúp tôi, tôi nợ anh một lần, đêm nay tôi sẽ miễn cưỡng ngủ ở đây.” Khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Nhan lộ vẻ miễn cưỡng.

Chẳng qua cô nói gần nói xa cũng là không muốn ở lại đây, cô nợ anh một lần nên mới quyết định ở lại, cho nên hiện tại cô cũng không còn nợ anh nữa.

Quý Tử Uyên tức điên lên.

Người phụ nữ này đúng là. . . Làm cho anh ngứa răng.

“Nguyễn Nhan, cô có biết dáng vẻ này của cô gọi là gì không, không biết xấu hổ.” Anh không nhịn được mắng.

“Tôi nói sai sao, không phải anh muốn tôi ở lại à?” Nguyễn Nhan nhướng mày: “Anh cảm thấy tôi không biết xấu hổ thì tôi đi là được.”

“Được rồi, cô nằm đi, ai bảo cô ăn sạch tôi chứ.”

Quý Tử Uyên cười cười, anh thích tính cách này của Nguyễn Nhan, nếu cô giống như những người phụ nữ kia thì không thú vị gì cả.

Nguyễn Nhan lạnh lùng cong môi.

Cô biết Quý Tử Uyên nghĩ cái gì, hiện tại cô là món đồ chơi hiếm có của Quý Tử Uyên, khi nào anh có được, anh sẽ không quý trọng nữa.

Nếu Quý Tử Uyên là hoàng đế thì chắc chắn có thể có hậu cung ba nghìn mỹ nhân, mà mỗi người mỗi vẻ.

“Cậu Quý. . . .”

Lúc này có người bỗng nhiên gõ cửa một cái.

“Vào đi.” Quý Tử Uyên nói xong, một bảo vệ đi vào: “Vừa rồi tôi đã hỏi qua hai người kia, sở dĩ bọn họ biết số phòng bệnh của cô Nguyễn là vì có người gọi điện thoại nói cho bọn họ.”

“Có biết là ai không?” Quý Tử Uyên nhíu mày hỏi.

“Sim dùng một lần.” Bảo vệ nói: “Có lẽ là kẻ thù của cô Nguyễn.”

“Được rồi, anh ra ngoài đi, đưa hai người kia vào sở cảnh sát, nói gây sự ở bệnh viện.” Quý Tử Uyên dặn dò, trong phòng bệnh lại yên tĩnh.