Đông Cung Kiều Tước

Chương 5




Mười ngày sau, Vạn Xuân phường.

A Yên ngồi thất thần bên cửa sổ.

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, sắc mặt nàng lập tức thay đổi.

Phong ma ma mở cửa ra, nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lập tức nở nụ cười: “Cô nương, chuyện này đã qua bao nhiêu ngày rồi, tại sao ngươi vẫn không tin rằng ta là người tốt?”

“Ngươi nói ngươi đã bỏ chạy hai lần, nhưng ta có làm ngươi tổn thương chút nào không? Hằng ngày được ăn uống đầy đủ, lại có người mang đến thuốc tốt, thuốc quý, chỉ trong mấy ngày vết thương trên trán của ngươi đã lành lặn, thậm chí khuôn mặt còn trở nên xinh đẹp tuyệt trần, đến ta khi nhìn thấy cũng phải sững sờ.”

A Yên nắm chặt tấm màn trong tay, khẽ cau mày, vẻ mặt vẫn đề phòng và căng thẳng, hai tròng mắt không khỏi đỏ bừng.

“Được rồi A Yên, ngươi cứ rơi nước mắt như vậy chỉ khiến người ta thương hại thêm thôi. Ta nói này, một khi đã đến nơi này thì tốt nhất nên an phận một chút, ma ma đây cũng không phải người tàn nhẫn, sẽ không để ngươi tiếp khách hai ngày liền. Nếu như ngươi có phúc, biết đâu sẽ có người đến mua ngươi sớm. Người đến đây có bao nhiêu thương gia giàu có, miễn là giá cả thương lượng ổn thỏa, ta cũng không thể không để người đi.” Có thể nói là Phong ma ma đã thuyết phục nàng bằng cả trái tim.

Vừa nói dứt lời, bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới, như để xác nhận những gì Phong ma ma vừa nói, đầy tớ thì thào vài câu trước mặt bà ta.

“Nói là muốn biếu tặng cho quý nhân từ kinh thành tới.”

Sau khi nghe điều này, Phong ma ma mỉm cười, nhìn A Yên.

Nàng khoác một chiếc áo thêu hoa trà màu vàng, chải một búi tóc mây bồng bềnh, trên tóc có cài một trâm hoa mộc lan bằng ngọc bích, làn da trắng nõn, nhất là lúc vì sợ hãi mà để lộ ra một chút rụt rè nhút nhát, ngược lại càng khiến cho người ta si mê.

Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Bà ta đã làm trong nghề này gần như cả cuộc đời, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy một người đẹp như vậy. Rõ ràng là yếu đuối rụt rè, nhưng lại có một loại khí chất cương nghị. Loại cảm giác này xuất hiện, làm cho người ta rung động một cách đặc biệt, tựa như có thể câu dẫn lòng người.

Phong ma ma tỉnh táo lại, cười tủm tỉm đi về phía A Yên, trên mặt tràn đầy vui sướng: “Ta đã nói cô nương là người có phúc mà, đã có người tìm đến tận cửa, nghe nói là quý tộc trong kinh thành. Chỉ cần cô nương hầu hạ thật tốt, ngày sau hưởng dụng không hết vinh hoa phú quý đâu.”

A Yên vừa nghe thì trong lòng run lên, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, Phong ma ma chỉ nhẹ nhàng thuyết phục: “Cô nương, ngươi đã thấy chưa, phải may mắn lắm mới được hầu hạ quý tộc ở trong kinh thành. Nếu ngươi ở lại Vạn Xuân phường, bị ngàn người nếm trải môi đỏ, cánh tay ngọc ngà ngàn người gối, ma ma ta dù có thương ngươi cũng cứu không được ngươi. Bây giờ ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có đi hay không? Nếu không đi, ma ma ta sẽ đi tìm người khác. Nếu như bỏ lỡ cơ hội này rồi, ta chỉ e là nửa đời sau ngươi cũng không thể ra khỏi Vạn Xuân Phường đâu.”

“Ngươi ở đây dùng dằng không muốn, nhưng ngoài kia nhiều người khác đang tranh nhau muốn đi kia kìa.”

Phong ma ma nói xong cũng không vội, cứ như vậy nhìn chằm chằm A Yên, chờ đợi câu trả lời của nàng.

Sau bao nhiêu năm trong nghề này, bà ta sớm đã đoán được lòng người, phàm là một tiểu cô nương, ai lại bằng lòng ở lại Vạn Xuân phường này cơ chứ.

Quả nhiên, bà ta nhìn thấy A Yên siết chặt chiếc khăn trong tay, cắn chặt môi, hồi lâu mới thốt ra hai chữ: “Ta đi.”

Nghe đến từ “đi”, nụ cười trên mặt Phong ma ma càng trở nên tươi hơn, cất giọng ngọt ngào: “Cô nương, ta biết ngươi là một người thông minh mà.”

Phong ma ma nói xong liền bật cười, sai bà tử bên cạnh: “Chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đến phủ.”

Bà tử nghe lời, liền lui xuống chuẩn bị.

Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

……

Châu phủ

Châu phu nhân đứng sau ghế bóp vai cho Châu lão gia.

Bà ta mặc dù là phu nhân trong phủ, nhưng chỉ cần Châu lão gia đến phòng, chuyện như vậy sẽ không để người khác động tay vào mà đích thân hầu hạ.

Sau khi xoa bóp một hồi, Chương thị phu nhân mới thấp giọng nói: “Thiếp nghe nói lão gia phái người đi Vạn Xuân phường, nhưng là muốn tìm mỹ nhân tặng cho Bình Tuyên hầu?”

Khóe môi Châu lão gia nhếch lên, đây chính là ưu điểm của vợ cả, bất kì lúc nào cũng có thể đoán đúng tâm tư.

“Sao vậy, phu nhân có ý kiến gì sao?”

Chương thị phu nhân liên tục lắc đầu: “Thiếp nào dám chất vấn lão gia quyết định, chỉ là, lão gia chớ có quên, Như nhi của chúng ta vẫn còn là khuê nữ.”

Chương thị phu nhân nói xong liền nhìn về phía Châu lão gia.

Châu lão gia không nói lời nào, đợi Chương thị phu nhân chuẩn bị nói tiếp, bèn nắm lấy cổ tay bà ta, nói: “Như nhi thì tốt, nhưng Bình Tuyên hầu này đến từ kinh thành, có mỹ nhân nào mà hắn chưa thấy qua. Như nhi của chúng ta tài nghệ lễ nghi đều là thượng thừa, nhưng ngoại hình chỉ có thể coi là chấp nhận được. Bà nghĩ xem Bình Tuyên hầu sao có thể nhìn trúng nó cơ chứ? Hơn nữa với thân phận của hắn, Như nhi theo hắn cũng chỉ làm thê thiếp, bà cam lòng sao?”

Chương thị khẽ giật mình, trong lòng cảm thấy nếu có thể trèo lên Bình Tuyên hầu, làm thiếp cũng không có gì không tốt. Cháu trai bà ta là Bỉnh bút thái giám của Tư lễ giám, có hắn chiếu ứng, thiết nghĩ Bình Tuyên hầu cũng phải mấy phần kiêng nể, sủng ái Như nhi một chút.

Đợi ngày sau sinh hạ đứa con nối dõi, còn lo không ngồi vững sao?

Bà ta là chính phòng phu nhân, nhưng trong phủ có biết bao nhiêu thê thiếp của lão gia, nếu không phải thủ đoạn lợi hại, e là muốn sống sót cũng khó.

Đang nghĩ ngợi lung tung thì bên ngoài có tiếng bước chân, có nha hoàn tiến đến hồi bẩm, nói là Phong ma ma của Vạn Xuân phường đưa người tới.

Chương thị liền cười nói với Chu lão gia: “Đây là việc của hậu trạch, để thiếp đi thu xếp.”

Trong những lời này, mang theo chút chua xót không thể che giấu.

Châu lão gia cười thành tiếng, đối với sự khó chịu của bà ta lại vô cùng phấn khích, vỗ nhẹ vào tay bà ta rồi nói: “ Phu nhân tốt của ta, lão gia ta sẽ đến thư phòng, không xen vào đâu.”

Nói xong, Châu lão gia đứng dậy rời đi.

Ông ta tin tưởng để phu nhân chọn người cho Bình Tuyên hầu, bà ta tự biết chừng mực, sẽ không gây rắc rối.

Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

A Yên đi theo Phong ma ma bước vào phòng.

Trong phòng nồng đậm mùi hương bách trạc, ngồi trên chiếc sập êm ái bên cửa sổ là một vị phu nhân ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ cao quý.

A Yên chỉ mới liếc mắt nhìn, trong đầu bỗng vang lên một tiếng nổ.

Phụ nhân này đúng là Châu phu nhân Chương thị!

Vừa rồi kiệu dừng ở cửa sau, nàng không biết đây là Châu gia, ai ngờ lại gặp Chương thị phu nhân.

Kiếp trước, chính Chương thị là cho người cào xé mặt nàng, không ngừng mắng nàng là hồ ly tinh, cả đời này cũng không được Châu lão gia sủng ái.

Nàng vẫn còn nhớ cái nhìn chua ngoa và tàn nhẫn đó, như thể nó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

A Yên tim đập loạn nhịp, sắc mặt tái nhợt.

Chương thị phu nhân liếc mắt nhìn nàng, có chút sửng sốt, một lát sau mới nói với Phong ma ma: “Là mỹ nhân mơn mởn, thật sự còn trong trắng?”

Phong ma ma nói: “Xem phu nhân nói kìa, ta làm sao dám lừa dối phu nhân người cơ chứ? A Yên cũng là mấy ngày trước bị bán đến Vạn Xuân phường, sao có thể “mất” sớm như vậy.”

“Đúng thật là gái còn tơ nhỉ.”

Hai người nói chuyện không chút e dè, như thể đang bàn về một thứ đồ vật nào đó.

Lời nói vô cùng khó nghe khiến hai má của A Yên lập tức đỏ lên, như sắp bị bỏng rát.

Chương thị phu nhân liếc nàng một cái, cười nói: “Da thịt này mềm mại, vừa nghe nói bậy bạ gì đó là không chịu được, xem ra thật sự là một thân trinh nữ.”

Phong ma ma cười gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy bán thân, đưa về phía trước.

Chương thị phu nhân không trả lời, chỉ cầm chén trà trên bàn lên uống, nha hoàn Hương Mai ở bên cạnh bước tới cầm lấy, đọc xong liền gật đầu với Chương thị phu nhân.

“Được rồi, ngươi dẫn người đến phòng thu chi đi.” Chương thị phu nhân dặn dò.

Hương Mai đáp lại một tiếng, dẫn Phong ma ma đi.

Chương thị phu nhân lại liếc nhìn A Yên, ra lệnh cho người bên cạnh: “Đưa người đi sửa soạn, dạy dỗ một số phép tắc, để biết thế nào là đừng đụng vào quý nhân.”

Ma ma đó đáp lời bà ta, sau đó nói A Yên: “Đi theo ta nào. Nếu muốn hầu hạ quý nhân thì phải tắm rửa sạch sẽ, tránh để những gì dơ bẩn của Vạn Xuân phường làm bẩn mắt quý nhân.” Ánh mắt bà ta đầy ắp sự khinh thường và coi rẻ.

Nghe thấy những lời cay nghiệt này, mặt A Yên nhất thời đỏ bừng, thân thể khẽ run rẩy, theo sau ma ma đó rời khỏi phòng.

Nàng biết hoàn cảnh của mình lúc này, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hầu hạ quý tộc từ kinh thành đến.

Ở Châu phủ này, nàng không thể chạy thoát, nếu có chạy được cũng không biết trốn nơi nào.

Hai người đi tới một căn phòng, trong phòng bày biện có chút xa hoa.

Một nha hoàn mặc y phục màu ngọc bích tiến đến nói với nàng: “Nô tỳ hầu hạ cô nương tắm rửa và thay y phục”

Sau tấm bình phong, hơi nóng của thùng tắm bay lên mờ mịt, phảng phất hương hoa ngọt ngào.

A Yên run rẩy cởi cúc áo, giẫm lên ghế đẩu bước xuống nước.

Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Đến chập tối, nha hoàn mới giúp nàng sửa soạn xong.

Nàng mặc áo màu đỏ thêu những đóa hoa sen nhỏ, phía dưới là váy Hồ Nam màu xanh lam, còn dưới chân là một đôi giày màu trắng thêu hoa mai, dáng người đầy đặn, thoa một lớp phấn mỏng nhẹ càng làm nổi bật lên nhan sắc không gì diễn tả được, khiến người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đã chìm đắm trong đó.

Nha hoàn Mi Nhi kia nhất thời cũng nhìn đến ngây người, mất một lúc lâu sau nàng ta mới định thần lại.

Nghĩ thầm, quả thật là từ Vạn Xuân phường tới, tư gia phu nhân vì mua nàng mà bỏ ra ba ngàn lượng bạc.

Có điều với dung mạo động lòng người như vậy, dâng lên cho quý nhân cũng coi như đáng giá. Nếu có được sự sủng ái của quý nhân, đối với Châu gia mà nói đó là một chuyện rất tốt.

“Cô nương, theo nô tỳ.” Nha hoàn Mi Nhi nhẹ nhàng nói.

A Yên gật đầu, cùng với nha hoàn rời khỏi phòng, lúc này đã là đêm, ngoài trời đen kịt một màu, chỉ có ánh đèn dẫn đường của nha hoàn.

Nhìn ánh đèn phía trước, trong đầu A Yên ngoài nỗi bất an ra thì nhiều hơn là sự hoang mang, không biết phía trước là nơi nào.

Nàng cũng không phải người ngu ngốc, vừa được sửa soạn kỹ càng chính là để hầu hạ quý nhân.

Nàng chỉ biết đó là người từ kinh thành tới, nhưng không rõ đó là ai, tính tình như nào, cũng chỉ mong ông trời chiếu cố, đừng để nàng rơi vào tay những kẻ bẩn thỉu.

Chỉ là vị quý tộc này sống ở Châu Phủ, tính tình của hắn có thể tốt hơn không?

Nghĩ như vậy, A Yên không khỏi rùng mình, lòng bàn tay lạnh như băng.

Bất giác đã đến trước cái sân nhỏ, nàng theo Mi Nhi đi vào.

Mi Nhi cúi người, nói với nha hoàn mặc y phục màu tím đứng bên ngoài cửa: “Phu nhân nhà bọn ta nói mặc dù bên cạnh Hầu gia đã có nha hoàn, nhưng không quen thuộc trong phủ, sợ không thể tiếp đón Hầu gia chu đáo, nên đã đặc biệt dặn dò nô tỳ đưa người đến hầu hạ.”

Nha hoàn mặc y phục màu tím đó tên là Hổ Phách, nghe đến đây hơi nhíu mày, trong lòng không thích, nhưng cũng không dám mở miệng từ chối.

Nàng ta là nha hoàn bên cạnh chủ tử, biết sự tình nặng nhẹ, liền đem người giữ lại.