Đối Mặt - Asisu

Chương 37




Những vì sao trên cao lấp lánh trang trí cho bầu trời về đem thêm xinh đẹp, như một cô gái được khoác lên mình nhiều vàng bạc quý giá. Phía dưới một tàng cây lớn với những chiếc lá vươn mình lên mong được ánh trăng chiếu cố. Chàng trai trẻ tuổi cứ nhìn mãi về một bóng hình mà hắn biết mãi mãi không chạm tới được.

Minuê đã dõi theo Asisu từ khi họ còn bé, bây giờ hắn vẫn đang lặng lẽ nhìn về nàng như cái cách mà hắn vẫn hay làm trước đây. Khi cả hai chỉ là những đứa trẻ, hắn vốn để ý cô công chúa nhỏ từ lâu, cái cách mà cô ấy cười ganh đua với ban mai, những lần cô ấy khẽ để mái tóc mình tung bay trong ngọn gió, hay vô vàn cử chỉ hồn nhiên nhưng không kém phần dịu dàng, hiền hoà của một bé gái. Hắn chắc rằng Asisu cũng chẳng thể nhận ra thói quen thích ngắm trăng của mình, nhất là từ sau khi tiên hậu mất, cô ấy càng để mình cô đơn lạc lõng giữa bầu trời rộng lớn, có vẻ như chỉ những lúc như thế này cô ấy mới trải hết được những bi thương trong lòng.

Hắn biết Asisu là một cô gái rất tốt, một con người luôn sống vì gia đình, bằng chứng là cô ấy hy sinh rất nhiều vì tiên đế, tiên hậu và hoàng đế Menfuisu. Hắn khát khao có được cô ấy.

Ban đầu, hắn vô cùng tự tin vào bản thân sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng, nhưng cách biệt quá lớn về thân phận dần trở thành rào cản vô hình làm lung lay ý chí vững mạnh của hắn. Trước khi làm tướng quân như bây giờ, hắn chỉ là cậu bé bần hàn, con trai một bà nữ quan nhỏ bé trong cung, thử hỏi trên đời có cậu bé thường dân có mẹ là nô tỳ, nào dám đòi trèo cao với tới công chúa, và người này rất có thể trong tương lai trở thành hoàng phi Ai Cập. Hắn còn nhớ rất rõ, hình ảnh cậu bé lem luốc với cái áo thô kệch núp sau cây cột lớn để ngắm nhìn một bé gái rạng ngời, đang vui đùa bên hồ nước trong vườn thượng uyển. Sau khi nhị hoàng phi mất, địa vị mẹ hắn mới được nâng cao lên, bởi lẽ Menfuisu cần có nhũ mẫu chăm sóc nhiều hơn, hắn chỉ có chút may mắn được xem thấy hoàng tử tập võ mỗi ngày, và được hoàng tử  yêu thích cho phép cùng học chung bầu bạn, nhờ vậy hắn mới có cơ hội mong được nhìn thấy nàng ở một nơi gần hơn. Nhưng hắn hầu như không còn thấy nàng, hắn nghe nói nàng phải vật lộn với những bài học công chúa và giam mình trong phòng để cầu nguyện, mọi việc hậu cung đều do một tay nàng sắp xếp. Hắn điên cuồng muốn bản thân trở nên thật vĩ đại, có thể đủ năng lực dắt nàng đi khắp mọi nơi, khắp mọi chân trời góc bể, thoát khỏi cái cảnh tù túng ấy, vì hắn biết, nàng rất thích được tự do, nàng giống cánh hoa thơm để cho gió cuốn đi muôn nơi, chứ không phải bị bẻ về trưng trong phòng. Vậy nên, hắn bắt đầu dấn thân vào con đường tìm kiếm quyền lực, hắn luyện tập đến rách cả da, hắn cố gắng đến mức quên cả bản thân, hắn bức mình phải có một ý chí lớn mạnh, hắn có nhiều lúc tưởng chừng như chết đi giữa chiến trận, rồi cuối cùng được sống lại trong những hơi thở quyết liệt, bất chấp mẹ Nafutera  cản hắn hết lời, dù bà không muốn hắn dính líu đến Pharaoh, nhưng bà chẳng ngăn được hắn. Bây giờ, hắn đã trở thành tướng quân, nắm giữ chức vụ cực kì quan trọng đối với triều đình. Hắn hy vọng mình đã đủ để mang lại hạnh phúc cho Asisu.

Nhưng hắn lầm rồi!

Asisu vô cùng yêu hoàng tử? Lại đã có hôn ước với Ngài ấy, hắn làm gì được đây...Hắn không đủ uy thế hay quyền lực để ra lệnh hay cướp nàng từ trong tay người đã coi hắn là anh em, đã cho hắn có cơ hội leo lên cao như hôm nay. Rốt cuộc, hắn vẫn chỉ có thể tiếp tục đứng từ phía xa xăm nhìn nàng, nhìn thấy nàng đã yêu thương hoàng tử như thế nào, nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người khác, sao mà tim hắn đau đến thế! Và khi...Menfuisu từ bỏ nàng, hắn thấy nàng bị tổn thương, hắn muốn đem nàng đi thật xa khỏi đây, khỏi những kẻ đã làm tổn thương nàng. Nhưng nàng như một con nhím đang xù lông, tự tách mình và ngăn cản không cho ai lại gần, hắn muốn nắm lấy nàng, nhưng người lại quay đi giật vạt áo xa lánh hắn, hắn thấy nàng bỗng trở nên thật xa lạ, nàng âm mưu hiểm độc, người ta đồn nàng như thế. Hắn không tin, hắn biết nàng muốn làm mọi điều tốt đẹp cho Ai Cập, cô gái hiền lương thục đức mà hắn hằng yêu thương đâu rồi, cô gái nhịn nhục hy sinh vì hoàng đế đâu rồi? Hắn biết chắc chắn nàng có lí do riêng, hắn tiếp tục hận bản thân không đủ năng lực quyền hạn để can thiệp giúp đỡ nàng, hắn không bằng cấp bậc với Imphotep hay các vị quan đáng ghét kia, hắn điên cuồng tiếp tục muốn bản thân lập thêm nhiều chiến công, hắn tự đẩy mình đi vào chỗ chết với những trận chiến rong ruổi đường xa. Hắn cuối cùng được thăng lên hàng nhất phẩm, đại tướng quân. Hắn nghĩ, có lẽ đã đủ để lên tiếng với Asisu.

Không kịp rồi!

Vậy mà, một lần nữa, rào cản thân phận đã đánh gục hắn, hắn căm giận bản thân mình, hắn hận tại sao mình không phải là hoàng đế, tại sao không phải là hoàng thân quốc thích, để hắn có thể phá bỏ hôn sự của nàng và tên hoàng đế Babylon khốn khiếp đó. Hắn tự huyễn bản thân, rằng hắn không thể phản bội lại hoàng đế Menfuisu, người anh em chí cốt của hắn, và tên Ragashu đó, có đủ quyền lực tối thượng để đáp ứng một cuộc sống hạnh phúc cho Asisu. Hắn lên tiếng thì được gì, khi mà giờ đây hắn chẳng là gì so với lợi ích cuộc hôn nhân chính trị này mang lại, mọi người sẽ ủng hộ hắn sao? Dĩ nhiên là không...Hắn dắt theo nàng chạy trốn? Nhưng nàng có chịu đi theo hắn không? Chuyện xưa tích cũ...hình ảnh một người lặng im nhìn một người từ khoảng cách xa vời vợi vẫn không thể xoá nhoà.

Qua một thời gian, hắn gần như chán nản và muốn buông xuôi mọi thứ, thì lại có tin nàng phản bội Ai Cập! Đùa với hắn sao, đây là vở kịch hài hước nhất mà hắn từng nghe...Nhưng rồi mọi thứu càng lúc càng rõ nét hơn, hắn quyết tâm xông pha ra chiến trường với Babylon một lần nữa, chỉ để mong gặp và hỏi nàng tại sao...Khi nàng quay trở về Ai Cập, rồi mang thai, hắn vừa mừng vừa xót xa, vui cho nàng và đau cho hắn. Lúc nàng bị ám sát, xảy thai, hắn giận dữ muốn phá tan cái hoàng cung này, nhưng hắn không thể. Lại là hai chữ không thể! Hắn thấy nàng cõi lòng nát tan, hắn hoảng sợ muốn ngăn cản nàng đừng đi con đường sai lệch.

Nhưng...làm cách nào mới được đây?

Và rồi...nàng muốn hắn theo nàng về Hạ Ai Cập. Cuối cùng, nàng chịu thừa nhận sự tồn tại của hắn rồi sao? Nàng cần gì ở hắn, tại sao là hắn mà không phải một ai khác? Tài năng của hắn ư hay nàng đang muốn nhắm vào hắn, bắt hắn phải đau khổ trong tâm can, hắn đã làm điều gì không đúng với nàng? Tuy nhiên, thực sự hắn...chưa bao giờ được gần nàng thế này. Nàng, từ tận sâu trong trái tim rốt cuộc là người như thế nào....

Minuê lại thoát ra khỏi mông lung khi thình lình một cái bóng ập đến trước mặt hắn. Vội vàng chỉnh trang y phục và hành lễ, hắn nhanh miệng:

_Lệnh bà, trời đã khuya, sao lại ra đây.

Asisu tự nhiên muốn đi dạo, đứng mãi một chỗ cũng chẳng suy nghĩ được gì, ngày mai là đến Hạ Ai Cập rồi, nàng nên làm gì trước tiên đây. Đi mãi, những ưu tư khiến bước chân nàng lạc lối về phía tán cây có Minuê đang ngồi.

_Ta tưởng ngươi mong ta chết cho khoẻ chứ.

_Thần không dám.

_Tại sao người ngồi đây?

_Thần đang nhìn ngắm bầu trời rộng lớn này.

_Vậy ngươi nói xem, phải làm thế nào mới giữ được bầu trời xinh đẹp này cho Hạ Ai Cập đây.

_Người rõ ràng vẫn luôn quan tâm đến Ai Cập, người đang cố gắng hạn chế Babylon.

_Tốt nhất đừng có nhiều lời, suy đoán bậy bạ.

_Nếu người đã muốn, vậy nữ hoàng có thể cải trang tìm hiểu dân chúng, xem họ đang gặp tình trạng cấp bách nào, rồi giải quyết chúng trước tiên.

_Vậy được, ngày mai, ngươi đi với ta.

_Thần tuân mệnh.

Asisu quay đầu bước đi, quả nhiên Minuê vẫn có kinh nghiệm hơn nàng. 

Minuê nhìn theo bóng lưng xa dần, ngẫm nghĩ hình ảnh này sao quá quen thuộc đến vậy. Hắn tin rằng đâu đó trong thâm tâm của Asisu, vẫn còn chiếu rọi một nơi đầy ắp yêu thương.

- -- ------ ---