Đối Mặt - Asisu

Chương 29




Lời nguyền, người canh giữ, là những thứ đã theo Asisu từ khi mẫu hậu qua đời. Lời nguyền giúp cho hoàng gia bảo vệ được di thể cũng như lăng mộ của mình, còn giúp cho họ có thể hồi sinh. Tuy nhiên, mọi thứ phải diễn ra trong bí mật, không một ai được phép biết chuyện này, ngay cả người được bảo vệ, sự hồi sinh của họ phải được xây dựng dựa trên niềm tin vào thần linh, họ không biết nhưng vẫn phải tin, một khi họ nhận ra có sự tồn tại của nó, thì họ không còn được bảo hộ hay được phép khởi sinh nữa. Chỉ có một người canh giữ được phép biết chuyện, ngay cả người chịu lời nguyền, cũng sẽ không ý thức được lý do, ngay từ đầu Carol là không hiểu chuyện, cho đến lúc Asisu nói ra, còn ông Rido, sau khi nghe Asisu phán quyết đã chết ngay tức thì. Người canh giữ sau sẽ được chọn bởi những người canh giữ trước, xuất phát từ trong những người thân tộc, mà các thành viên còn lại không hề hay biết, họ nắm giữ quyền hồi sinh tối thượng nhất. Chính vì sợ năng lực của họ quá nhiều mà ảnh hưởng đến đời sau không còn uy lực nữa, nên họ tạo ra phù điêu hạn chế sự hồi sinh của người đi trước.

Hôm nay, Asisu đã cho Menfuisu biết sự thật, đồng nghĩa với việc hắn không còn được hưởng sự bảo hộ và hồi sinh từ thần linh. Và cũng bởi lẽ trên, nàng không thể cho Menfuisu biết thân phận Carol từ sớm, nàng đã giả ngốc khi Carol huyên thuyên nói xin nàng trên chính điện, nàng đã ngu ngốc tin rằng tình yêu của mình đủ lớn để níu kéo trái tim Menfuisu. Rốt cuộc thì, mọi chuyện đã đi quá xa, khiến nàng không ngờ đến...

Đó cũng là lí do, nàng cảm thấy kế hoạch trước đây của mình như trò đùa. Con đường nàng chừa cho Menfuisu đi đó, nàng vẫn ý thức mình không muốn cắt đứt hoàn toàn với hắn, bằng chứng nàng vẫn không muốn nói cho hắn biết mọi chuyện, để còn có lời nguyền làm sợi dây mong manh vô hình nối liền nàng và hắn. Nàng của ngày hôm qua, là người không nỡ. Nàng của ngày hôm nay, là kẻ máu lạnh vô tình, dám can đảm dứt bỏ điều cuối cùng ràng buộc giữa nàng và hắn.  

Cánh chim bay mải miết, tung rộng đôi cánh trên trời cao, rồi cũng sẽ có một ngày mệt mỏi. Nhưng có những chú chim đã vượt quá đà, không còn lối về chốn nghỉ ngơi...  

Asisu đã hạ quyết tâm...

Nàng đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều. Giấc mơ chân thật về mẫu hậu và phụ vương hôm đó, khiến nàng rùng mình sợ hãi. Nàng dường như cảm nhận rất rõ, nỗi cô đơn và bi ai trong lòng mẫu hậu, cái giá lạnh gào thét trong tim người, cũng y hệt như cõi lòng hiện tại của đứa con gái người sanh ra đây. Asisu không muốn thế, không muốn bản thân bị dày vò như mẫu hậu, nỗi thống khổ đó, quá sức chịu đựng rồi. Nàng ý thức được rằng, Menfuisu đã không còn là Menfuisu của lúc trước, vậy thì nàng, tại sao phải là Asisu của trước đây? Mặc kệ cho việc nói ra sự thật ảnh hưởng không ít đến năng lực lời nguyền, nàng đã không còn bận tâm.  

Khi người phụ nữ luôn miệng nói hận thù, lúc đó cô ta chưa đáng sợ. Khi người phụ nữ nói đã hạ quyết tâm, cô ta sẽ trả thù đến nơi đến chốn, lúc đó chính là lúc khủng khiếp nhất!

- -- ------ -----

Ragashu đứng bên ngoài nghe được toàn bộ câu chuyện. Dù cho tín ngưỡng có khác nhau đi chăng nữa, thì đây vẫn là thời kì mọi ngừơi nhất nhất tin vào thần linh. Hắn cuối cùng đã hiểu ra, tại sao hoàng phi của hắn lại ghét cô gái sông Nile đến vậy. Có điều hắn thật không ngờ, nàng lại có thể chịu đựng chuyện đó trong suốt một thời gian dài như vậy. Tại sao nàng không nói ra chuyện đó sớm hơn, như vậy nàng chẳng phải đã không đến nông nỗi như bây giờ. Cho dù rằng hàng ngàn thắc mắc lướt qua đầu hắn, nhưng hắn vẫn không muốn chất vấn gì Asisu ngay lúc này. Vừa nhìn thấy Asisu đi ra, hắn đã từ tốn lại gần dìu nàng.

_Đã nói chuyện xong chưa.

_Thần thiếp đã xong việc, chúng ta về thôi.

_Nàng có chắc không muốn gặp hoàng đế Ai Cập.

_Chúng ta nhanh chóng đi thôi.

Asisu vừa nói vừa gật đầu, ý chắc chắn rằng không muốn gặp. Dù rằng còn cần một chút nghi thức để xóa bỏ hoàn toàn lời nguyền, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa muốn đối diện với Menfuisu. Nàng còn nghĩ Menfuisu sẽ không tin lời nàng nói, nên mới sắp xếp như vậy, cho chính tai hắn nghe lời vàng ngọc từ cô hoàng phi mà hắn yêu thương nhất. Nàng đang tự tưởng tượng hai tình huống trong đầu, một là khi gặp hắn sẽ than trách nàng, hai là hắn luôn không tin, sẽ chửi bới nàng đã vu cáo, ép buộc cô vợ bé nhỏ của hắn. 

Nàng cũng chưa vội cho Menfuisu và Carol gặp lại nhau ngay lúc này, tuy nàng thực sự muốn nhìn thấy phản ứng hành động của hắn thế nào, sau tất cả mọi chuyện đã  xảy ra. Hắn có lao đến bóp cổ Carol như đã từng làm với nàng trước đây? Hay cầm thanh kiếm chỉa vào cô ta? Hay hừng hực muốn ném cô ta cho cá sấu? Thật thú vị, nhưng ngàng buộc phải kiên nhẫn, nỗi đau đó, Menfuisu phải đè nén, cảm nhận từ từ, như nàng đã từng chịu. Trong lòng tràn ngập ai oán, tâm tư, nhưng không được giãi bày, thật khiến con người phát điên.

Bông sen Ai Cập? Thần Linh Ai Cập? Tiên tri thông thái? Ngộ ra chưa? Em trai của ta...

Menfuisu, hãy cứ tận hưởng đi, vì thời gian của ngươi đã ít lắm rồi, không còn được hồi sinh, vây nên hãy cố gắng sống nốt những tháng ngày hiện tại đi... 

_Nếu nàng đã xong chuyện, vậy hãy phát tin đến Ai Cập. 

Tiếng Ragashu đánh thức nàng ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, hắn để tên áo đen kia dẫn đường Asisu đến cổng trước chờ hắn, vì đích thân hắn phải thấy bọn lính đánh thuốc mê Menfuisu, di chuyển hoàng đế Ai Cập về phòng giam cũ, cách xa chỗ Carol, hắn mới tin. Vậy nên Asisu không hỏi han gì, theo tên dẫn đường đi ra trước đợi Ragashu. 

Suốt dọc đường đi, nàng vô cùng khó chịu với cái nhìn từ tên áo đen, không phải cái nhìn căm thù hay giễu cợt, mà nó rất lạ, nàng không diễn tả được bằng lời. Asisu không thích đi một mình với tên này như vậy, nhưng hắn tuyệt nhiên không có hành động gì bất kính, nên khi về đến nơi nàng cũng không suy nghĩ nhiều.

- -- ------ -----

Từ phía Ai Cập, sau khi Menfuisu đi khỏi, dân tình trở nên hỗn loạn, tể tướng Imphotep vẫn đích thân chủ trì nghị sự như mọi khi. Tuy nhiên, tất cả quan thần đã không còn một lòng giống khi xưa. Một khi mà trong lòng vốn đã ghét hoàng đế từ trước, nay lại có một người để dựa thế, ngọn lửa chống đối bùng lên dữ dội. Mỗi lần thượng triều, đều vắng bóng hơn nửa số quan lại. Suốt ngày đêm luôn có tiếng oán than của người dân vọng lên, tràn ngập cản hoàng cung. Vì đang mùa nước sông Nile rút, họ đang phải gấp rút vận dụng hệ thống tưới tiêu, có khả năng nhà nông thất thu trong mùa vụ năm nay, lại thêm tiền thuế tăng do phải đổ vào ngân khố nhà nước, chi tiêu cho những bữa tiệc lớn và quân đội cứu hoàng phi. Hoàng đế của họ luôn bôn ba khắp nơi trong những khoảng thời gian dài, việc chính sự luôn không được xử lí tận ngọn nguồn, bởi lẽ tể tướng làm sao đủ quyền để ra lệnh làm tất cả. Các nước lân bang vốn trước giờ có giao hảo tốt với Ai Cập, cho dù có hiềm khích nhưng vẫn phải có ý dè chừng, nay bỗng quay lưng trở mặt.

Tại sao Ai Cập lại cứ phải trong tình trạng vô chủ và có một lão già gì đấy chẳng đủ quyền lực để điều khiển, trong khi đã có vị hoàng thân đích thực xuất hiện, được sự che chở của thần linh qua cô gái sông Nile? Tại sao cứ để một Pharaoh bất tài thống trị mãi, trong khi người hoà nhã xứng đáng đã xuất hiện?  Ai mà không đặt câu hỏi như thế.

Nebanon đang ngồi trên ngai cao, đọc một vài văn kiện mật được làm từ giấy papyrut, chỉ dùng ghi lại sự kiện cấp thiết quan trọng của hoàng gia, cần truyền lại qua các thế hệ sau. Kế đó là đống đất nung về hàng loạt vấn đề kiện tụng. Dù cho công việc rất nhiều và khá vất vả, nhưng Nebanon lấy làm hài lòng lắm, sự đắc ý thể hiện rõ ngay trên nét mặt hắn. Imphotep đã phải gấp rút thả hắn dưới sự áp lực của mọi người, Imphotep bắt buộc phải làm vậy, nếu không muốn tình hình tồi tệ hơn diễn ra. 

Nebanon rất từ tốn, khéo léo xử lí mọi việc, hắn trầm lặng, thâm hiểm đối lập với một Menfuisu bốc đồng, nóng nảy rất nhiều. Imphotep thấy hắn dàn xếp vô cùng ổn thoả, cũng không có động tĩnh gì, nên tự an ủi mình sẽ không có chuyện gì xấu, đợi khi nào hoàng đế và hoàng phi về, mọi chuyện sẽ lại như xưa thôi. 

Nhân tính không bằng trời định.

Chẳng những hoàng đế và hoàng phi Ai Cập không thể quay về, còn bị giam cầm bên Babylon. Với tình hình hiện tại, vẫn còn chút may mắn khi Babylon chỉ yêu cầu thương lượng mà không giết Menfuisu ngay tức thì. Imphotep không còn cách nào khác đành nhờ vào vị hoàng thân chưa thấu tâm tư này. 

Đối với Nebanon đây như cơ hội ngàn năm có một. Hắn có hai hướng đi, hắn không muốn thương thảo, cho Menfuisu chết bởi Babylon, ngôi vị nghiễm nhiên thuộc về hắn cách thuận lợi. Tuy nhiên, danh tiếng cùng hiệu quả mà Carol đem lại cho hắn sau đêm hôm đó, thật không sao kể hết, dù không rõ tại sao lần đó lại như vậy, nhưng hắn cần người dân tin rằng hắn mới là người thần linh chọn, nếu hắn không cứu Carol, chẳng khác nào tự tố cáo mình. Cứ giả bộ cho thương thảo thành công, li gián họ sau cũng chưa muộn. Vả lại, đóng vai một đứa em tốt, cũng tốt thôi.

- -- ------ -------

Bên Hitaito, sau khi nghe tin báo, Izumin vô cùng tức giận, sức nóng của lửa giận lan toả khắp trên mặt, khiến mái tóc bạc vốn đẹp đẽ bị hất tung không chút thương tiếc, hắn biết Ragashu đã lừa mình. Tiếng bàn chịu những cú va đập vang lên trong xót xa. Thuộc hạ của hắn lui xa cả chục thước, hắn rất ít khi mất bình tĩnh, nhưng hễ chuyện gì khiến hắn trở nên nóng nảy, tức là đối phương sẽ chết một cách bi thảm nhất.

Izumin muốn lao đến cứu Carol ngay lập tức. Tuy nhiên, vì hoàng cung Babylon không rộng như Ai Cập, bởi vậy binh lính bố ráp từng lớp cũng chặt chẽ hơn, do có thói quen chú trọng chi tiết, nên binh lính luôn bị kiểm tra cẩn thận, gắt gao, Ragashu là con cáo già, cài bẫy ắt khó lường hơn tên hoàng đế chưa đủ lớn kia. Izumin không tài nào đột nhập để dò la vị trí của Carol.

Quá sức cẩn mật!

Hắn cũng có nghĩ đến bắt cóc hoàng phi Asisu để trao đổi người, nhưng sực nhớ bản thân là cao thủ ẩn thân còn khó chui vào tẩm cung, huống chí cần một toán người mới đưa cô ta đi được. Vậy nên hắn đánh liều, chỉ còn một cách, vì tình yêu dành cho Carol, hắn cũng bất chấp. Izumin trực tiếp lấy thân phận hoàng tử Hitaito, đến thăm và củng cố liên minh, đồng thời cám ơn Ragashu về việc giúp đỡ lần trước. Dĩ nhiên, mục đích giấu sau đó là thăm dò tin tức cô gái sông Nile và tìm cơ hội lật ngược tình thế. Hắn không tin, một kẻ xảo trá như Ragashu và người phụ nữ độc ác bên cạnh có thể nắm trong tay mọi chuyện mãi.