Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 431: Nghi Ngờ (2)




Đôi mắt Tư Thẩm cong như hoa đào, để sát vào nàng: "Ta thật sự hiểu biết rất nhiều, có phải ngươi sùng bái ta không?"

Cố Tích Cửu giơ tay đẩy khuôn mặt tuấn tú của hắn đang để sát vào mặt mình ra: "Ngươi nghĩ quá nhiều!"

Tư Thẩm kéo nàng ngồi xuống: "Trong bụng ngươi dường như cất dấu rất nhiều nghi vấn, hôm nay tâm tình công tử ta rất tốt, ngươi có thể hỏi bất cứ điều gì ngươi muốn."

Cố Tích Cửu xê dịch người ra, giữ khoảng cách xa hắn một chút.

Tư Thẩm này giống như thuốc cao bôi trên da chó, lúc nào cũng dính vào bên người nàng, kéo không ra.

Trên người hắn có một mùi hương rất nhẹ, giống mùi thuốc nhưng cũng giống mùi hoa.

Mùi hương này khiến Cố Tích Cửu vô cớ nhớ tới mùi hương ở trên người Đế Phất Y, hai mùi hương này rõ ràng khác nhau, nhưng Cố Tích Cửu cảm thấy chúng có cùng nguồn gốc.

Giống như một phiên bản khác của nước hoa Chanel 5......

Quý tộc triều đại này đều thích dùng huân hương, ngay cả trên người Dung Ngôn cũng có mùi huân hương.

Đế Phất Y thân phận cao quý, huân hương hắn dùng khẳng định là phiên bản giới hạn, tương đối đặc biệt. Tuy nhiên, Cố Tích Cửu cũng từng ngửi thấy nó ở trên người Thái tử Dung Già La......

Sau này khi Cố Tích Cửu đi cùng với Dung Già La, nàng lại không ngửi thấy được mùi hương ấy nữa, nhưng nàng cũng không để ý.

Xem mặt nhận người là đủ rồi, cần gì phải dựa trên mùi hương để nhận người?

Hiện tại trong lúc vô ý, nàng ngửi thấy mùi hương ở trên người Tư Thẩm. Mùi hương này khiến người ngửi vào cảm thấy thoải mái, dường như nó còn có tác dụng nâng cao tinh thần, khiến người dù mệt mỏi cỡ nào cũng có thể duy trì đầu óc thanh tỉnh, kịp thời đưa ra phản ứng chuẩn xác nhất.

"Trên người ngươi đang dùng huân hương gì vậy?" Cố Tích Cửu dứt khoát hỏi thành lời, nếu có khả năng nàng cũng muốn điều phối một lần.

Tư Thẩm hơi ngẩn người, đôi mắt khẽ rung lên: "Ngươi có thể ngửi được mùi hương trên người ta?"

Cố Tích Cửu nhướng mày: "Có thể." Mũi của nàng vẫn đang hoạt động.

"Mũi của ngươi rất nhạy—— Ngươi còn ngửi thấy mùi của ai?"

Cố Tích Cửu cảm thấy vấn đề hắn hỏi có chút hiếm lạ: "Ngửi thấy mùi của rất nhiều người. Chỉ cần tiếp cận, ta đều có thể ngửi thấy......"

"Vậy —— Tả thiên sư thì sao?"

"Tất nhiên cũng ngửi thấy." Cố Tích Cửu trả lời.

"Vậy trên người hắn có mùi gì?"

"Một mùi hương cực kỳ đặc biệt......" Cố Tích Cửu thuận miệng trả lời, cũng nói ra đặc điểm của mùi hương này, sau đó nói tiếp: "Mặc dù mùi hương trên người hắn rất đặc biệt, nhưng không phải độc nhất. Ta từng ngửi thấy nó ở trên người Dung Già La. Đúng rồi, dường như ta còn ngửi thấy nó ở trên một bức tượng chạm ngọc."

Tư Thẩm: "......" Hắn hơi chớp chớp đôi mắt, nhìn Cố Tích Cửu nhất thời nói không nên lời.

"Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi rốt cuộc đã dùng huân hương gì?" Cố Tích Cửu vẫn không quên vấn đề của mình.

Tư Thẩm thở dài: "Mùi hương này do ta tự mình điều phối, vẫn chưa có tên. Hay là ngươi đặt tên cho nó?"

Thì ra là chính hắn điều phối ra, không ngờ hắn còn là một vị điều hương sư.

Cố Tích Cửu suy nghĩ một lúc, nàng luôn đặt tên trực tiếp: "Gọi là đề thần hương*? Lãnh dược hương?" (*提神香: mùi hương dùng để nâng cao tinh thần)

Tư Thẩm: "...... Ta cảm thấy mùi hương đặc biệt như vậy, nên đặt cho nó một cái tên đặc biệt mới đúng. Hai tên này của ngươi quá đại chúng, ngươi nghĩ lại xem."

Cố Tích Cửu không cho là đúng: "Đặt tên là để phân biệt, tốt nhất vừa nghe tên liền biết công dụng của nó, đặt tên lạ như vậy làm gì?"

Nàng dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì: "Đúng rồi, ta có một cái tên rất thanh nhã. Mùi hương này giúp nâng cao tinh thần, khiến người đang ngủ cũng có thể nhanh chóng tỉnh lại. Vậy hãy gọi nó là "mộng tỉnh thời gian*" thì như thế nào?" (*梦醒时分: mộng tỉnh thời phân)

Tư Thẩm rũ mắt lặp lại một câu: "Mộng tỉnh thời gian?"

"Đúng vậy, tên này phù hợp với chức năng chủ đạo của mùi hương trên người ngươi, cũng vô cùng thanh nhã, không tốt hay sao?"