Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 58: Không khí kỳ quái




Gần đến chiều Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang mới từ Hương Hương Quán trở lại công ty. Lúc dừng xe vừa vặn gặp hai anh em Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu.

“Chuyển đồ xong rồi sao?” Nhìn sang xe Nam Cung Kỳ, Quý Tiêu Dương cười khẽ hỏi một câu.

“Ân. Đều chuyển xong rồi!” Nam Cung Kỳ cười gật gật đầu rồi xuống xe, đi sang bên kia mở cửa xe, Nam Cung Cửu từ trong xe đi ra.

“Cửu, cậu bị thương sao?” Quý Thần Quang tinh mắt nhìn thấy cánh tay bó thạch cao của Nam Cung Cửu.

“Thương nhẹ thôi!” Nam Cung Cửu xuốn xe, vừa đi vừa thản nhiên nói một câu.

Quý Tiêu Dương nhìn về phía Nam Cung Kỳ.

“”Khi chuyển máy vi tính, không biết vì sao đột nhiên lại bị ngã!” Lại nói tiếp, Nam Cung Kỳ cũng cảm giác có chút kỳ quái! Rõ ràng anh thấy Tiểu Cửu nâng máy vi tính lên thực dễ dàng, khi anh muốn hỗ trợ thì Tiểu Cửu lại cự tuyệt! Như thế nào khi anh vừa xoay người một cái, Tiểu Cửu lại đột nhiên bị trượt chân rồi ngã, bị máy vi tính đè lên tay phải! May mắn anh cũng không có đi xa, bằng không nếu muộn một chút chỉ sợ Tiểu Cửu sẽ bị thương nặng!

“Như thế nào lại bị máy vi tính đè lên?” Ba người Quý Tiêu Dương vừa nói vừa đi về phía công ty, lên tầng cao nhất.

“Giẫm phải túi ni lông nên trượt chân, tay mất lực!” Giọng nói của Nam Cung Kỳ có chút buồn bực. Sau khi Tiểu Cửu bị thương, anh liền kiểm tra lại một chút thì phát hiện ra một cái túi ni lông nho nhỏ. Bất quá, rõ ràng vừa rồi anh đã dọn dẹp sạch sẽ. Vậy cái túi ni lông này từ đâu ra?……

Sau khi theo Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang vào văn phòng, Nam Cung Kỳ liền đi về phía chỗ ngồi của mình, lại phát hiện Tiểu Cửu đã ngồi trên sô pha cạnh bàn của mình, ánh mắt nhắm hờ, tựa hồ là đang nhắm mắt dưỡng thần!

“Cửu, có phải là rất đau không?” Quý Thần Quang nửa người nằm trên bàn làm việc của Nam Cung Kỳ, ánh mắt quét qua cánh tay bị thương của Nam Cung Cửu.

“Bình thường!” Ánh mắt vẫn như cũ nhắm hờ, thanh âm vẫn lãnh đạm.

“Tiểu Cửu!” Ngồi ở bên cạnh, Nam Cung Kỳ mặt mày nhăn nhó. Tựa hồ đang do dự không biết có nên nói tiếp hay không.

“Ân?” Khẽ hé nửa con mắt đang nhắm chặt, ánh mắt nhìn Nam Cung Kỳ rất có tinh thần. Giọng nói kéo dài, giống như vừa mới tỉnh dậy mà có chút biếng nhác.

“Không, không có gì!” Nam Cung Kỳ nhanh chóng chuyển tầm mắt của mình. Thanh âm có chút chột dạ, tựa hồ mang theo chút khẩn trương!

Chết tiệt, cái kia rõ ràng chính là ngoài ý muốn, mình như thế nào vẫn còn có thể nhớ tới?……

Nam Cung Kỳ tay cầm văn kiện, gắt gao nắm chặt, khẽ cắn môi, trên mặt hiện lên vẻ rối rắm.

“Nga!” Giọng nói vẫn như trước kéo dài lười biếng, ánh mắt Nam Cung Cửu cũng chậm rãi híp mắt. Khi mi mắt rũ xuống thì cũng là lúc một đạo ánh mắt trêu tức chợt lóe qua! Cẩn thận nhìn thì có thể phát hiện tầm mắt đang nửa nhắm của Nam Cung Cửu kia kỳ thật có chút giống như vô ý đặt ở trên người Nam Cung Cửu.

Quý Thần Quang dẩu môi, Cửu rất kỳ lạ nha, nụ cười cảm giác thật giả dối! Còn có Kỳ giống như đang rối rắm chuyện gì đó, vẫn lộ vẻ cười nhạt nhưng lại luôn mím môi. Kỳ lạ a kỳ lạ……

“Thần Thần!”

Đang lúc Quý Thần Quang định đi tìm hiểu xem có chuyện gì thì Quý Tiêu Dương gọi. Lập tức liền hoan hoan hỉ hỉ chạy đến bên người Quý Tiêu Dương “Anh hai!”

“Thần Thần, pha cho anh hai một ly cà phê!” Vươn tay vuốt tóc Quý Thần Quang, thanh âm Quý Tiêu Dương có điểm cứng ngắt!

Anh hai làm sao vậy?…… Giống như đang nhẫn nhịn cái gì đó! Nụ cười trên mặt cùng thanh âm nói chuyện đều cứng ngắt! “Anh hai, anh làm sao vậy?”

“Ngoan, Thần Thần trước đi pha cho anh hai một ly cà phê, anh muốn cà phê em pha!” Thanh âm lúc này lại có chút dồn dập.

“Được ạ! Anh hai chờ một chút!” Quý Thần Quang vừa nghe lời này của Quý Tiêu Dương lập tức liền cao hứng. Hưng phấn chạy đến phòng nghỉ.

Nhìn bóng dáng Quý Thần Quang biến mất, Quý Tiêu Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi…… Hắn vừa rồi rốt cuộc là làm sao vậy?

Thần Thần đem nửa thân thể nằm lên bàn làm việc của Nam Cung Kỳ, mông vừa vặn nhếch lên đối diện với tầm mắt của hắn, vừa rồi không biết Thần Thần suy nghĩ cái gì mà thân thể lắc qua lắc lại. Hai mông nhỏ cũng ở trong mắt hắn lắc qua lắc lại. Quý Tiêu Dương nhìn nhìn liền phát hiện người mình càng ngày càng nóng, có cảm giác miệng khô lưỡi khô. Lúc đó chỉ muốn vươn tay ôm Thần Thần vào lòng, gắt gao ôm, ôm thật chặt……

Này vẫn không tính là cái gì, làm cho Quý Tiêu Dương càng thêm giật mình chính là hắn phát hiện mình không chỉ đơn thuần muốn ôm. Hắn còn muốn cái khác……

Khi cái ý niệm này thoáng hiện lên trong đầu, Quý Tiêu Dương liền toát ra một thân mồ hôi lạnh! Nhanh chóng gọi Quý Thần Quang quay lại. Nếu cứ nhìn hai mông nhỏ lắc qua lắc lại như vậy, hắn sợ chính mình sẽ không khống chế được…… Đến lúc đó sẽ phát sinh tình huống gì, chính hắn cũng không biết được! Lại có một loại cảm giác mơ hồ nhắc nhở hắn phải ngăn cản việc này!

“Anh hai, cà phê đến đây!” Thanh âm Quý Thần Quang ngân nga, hào hứng đưa cà phê mình pha đến trước mặt Quý Tiêu Dương.

Quý Tiêu Dương nhanh chóng bưng cà phê lên, ngửa đầu một ngụm uống cạn. Vị ngọt đến phát ngấy làm cho Quý Tiêu Dương sợ run cả người. Thực ngọt…… Bất quá hoàn hảo làm cho cái loại cảm giác kỳ quái kia biến mất!

“Anh hai, còn muốn uống nữa không?” Nhìn kiểu uống cà phê như ngưu ẩm (trâu uống nước) của Quý Tiêu Dương, lòng Quý Thần Quang cảm thấy ngọt ngào. Khóe mắt cong cong, khóe miệng khẽ nhếch, hai lúm đồng tiền nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện. Đôi mắt to tròn lấp lánh ánh sáng như ngọc lưu ly nhìn chằm chằm vào Quý Tiêu Dương.

Đột nhiên Quý Tiêu Dương có cảm giác như bị sét đánh trúng, có một dòng điện đang không ngừng lưu chuyển trong cơ thể, khiến hắn cảm thấy tê dại! Thần Thần của hắn, thời điểm cười rộ lên càng ngày càng yêu nghiệt!

“Thần Thần, anh hai uống một chén là đủ rồi. Em cũng mệt rồi, phải đi ngủ trưa thôi!” Đặt cái chén sang một bên, thanh âm Quý Tiêu Dương đặc biệt ôn nhu!

“Ân. Được ạ.” Ngáp một cái, Quý Thần Quang gật gật đầu “Đúng là có chút mệt! Anh hai làm việc đi. Thần Thần đi ngủ!” Nói xong liền đi về phía phòng nghỉ.

Hộc Thần Thần ở trong này, hắn thật đúng là không thể tập trung làm việc! Lắc lắc đầu, nụ cười của Quý Tiêu Dương có điểm bất đắc dĩ. Sửng sốt một chút liền thu hồi cảm xúc, toàn tâm toàn ý tập trung làm việc!

Tay Nam Cung Kỳ lật xem tài liệu, động tác càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng hỗn độn. Bờ môi bị anh càng mím càng chặt, tầm mắt cứ cách một hai phút lại không dấu vết nhìn về phía Nam Cung Cửu, mặt mày khẽ nhăn lại, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó phức tạp.

Nam Cung Cửu nửa nằm ở trên ghế, đôi mắt vẫn như trước nhắm chặt, giống như đang ngủ, hô hấp đều đều.

Không biết vì cái gì mà anh luôn có một loại cảm giác giống như Tiểu Cửu vẫn luôn luôn theo dỗi anh……

Điều này làm lòng anh sinh ra một loại cảm giác không yên tâm, không thể tập trung tinh thần làm việc……

Nhẹ lắc đầu, chắc là do mình suy nghĩ nhiều đi. Tiểu Cửu rõ ràng là đang ngủ! Nam Cung Kỳ thu hồi tầm mắt, sắp xếp lại cảm xúc chuẩn bị tập trung làm việc thì……