Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 190: Trầm mặc dưới cố chấp




Nửa tháng qua đi, thân thể Nam Cung Cửu đã hoàn toàn bình phục, thậm chí so với trước kia còn khỏe mạnh hơn nhiều, tinh thần cũng rất tốt. Tinh lực dư thừa, hắn lại không kiêng nể gì thí điên thí điên đi theo Nam Cung Kỳ, trên khuôn mặt không chút thay đổi có thể mơ hồ nhìn ra tia vui sướng nhàn nhạt. Chỉ khổ cho Nam Cung Kỳ, từ nhỏ đến lớn đã thành thói quen một mình độc lai độc vãng, hiện tại phía sau lại nhiều thêm một cái đuôi nhỏ, thật đúng là làm cho cậu vô cùng rối rắm!

“Tiểu Cửu, hôm nay là ngày anh đến trường, em một mình ở nhà chơi ngoan, đừng đi theo anh!” Sau khi rời giường, Nam Cung Kỳ nắm tay Nam Cung Cửu ra khỏi phòng, ôn hòa nói một câu. Nghỉ hè đã qua, hôm nay cậu phải đến trường!

Nam Cung Cửu đi theo phía sau Nam Cung Kỳ, không nói lời nào cũng không tỏ vẻ gì, chỉ lẳng lặng đi theo bước chân của cậu. Nam Cung Kỳ nghĩ Nam Cung Cửu là cam chịu, cười khích lệ nói một câu với hắn “Tiểu Cửu thực ngoan! Chờ anh tan học, anh mua đồ ăn về cho em!”

Lúc này Nam Cung Cửu vẫn luôn buông xuống ánh mắt mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn bóng dáng Nam Cung Kỳ một cái. Ánh mắt thống triệt thanh minh, bên trong có một tia cố ý nhợt nhạt!

“Mẹ vừa mới chuẩn bị đi gọi các con xuống ăn cơm đây, nào, ngồi vào bàn đi!” Mẹ Nam Cung xoay người liền nhìn thấy Nam Cung Kỳ nắm tay Nam Cung Cửu đi về phía nhà ăn, vui tươi hớn hở, cười, kéo hai cái ghế dựa ra, ôn nhu nói với hai người đang đi đến!

Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu ngồi xuống ghế, lẳng lặng ăn cơm, trong nhà ăn rất là im lặng, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy tiếng bát đũa chạm vào nhau! Đột nhiên, mẹ Nam Cung ở một bên khi không lại nhìn Nam Cung Cửu mở miệng nói, trong thanh âm mềm nhẹ lộ ra từ ái “Tiểu Cửu a, thân thể của con cũng tốt rồi, có nhớ nhà không?”

Nam Cung Cửu miệng đang nhai cơm, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Mẹ Nam Cung vừa thấy động tác của hắn, biểu tình trên mặt hơi hơi cứng đờ. Đứa nhỏ này, từ sau khi sinh bệnh sao lại trở nên kỳ dị thế này? “Nhưng là, Tiểu Cửu a, mẹ của con nhớ con sắp chết rồi, cô ấy nói ngày mai sẽ đến đón con về nhà!”

“Không cần!” Lúc này, mẹ Nam Cung vừa mới nói xong, động tác nhai cơm của Nam Cung Cửu lập tức ngừng lại, mồm miệng không rõ đáp lại một câu!

Lời này vừa nói ra, không chỉ có mẹ Nam Cung kinh ngạc, ngay cả Nam Cung Kỳ cũng cảm thấy ngạc nhiên…… Phải biết rằng tiểu đường đệ là một đứa trẻ rất là dính thẩm thẩm (cô), trước đó thẩm thẩm vì nghỉ hè mà công việc bận rộn, cho nên mới gửi tiểu đường đệ ở chỗ bọn họ. Lúc ấy tiểu đường đệ khóc sướt mướt một ngày, sao bây giờ lại không muốn thẩm thẩm tới đón về?……

Nam Cung Cửu mới mặc kệ hai người bên cạnh đang khiếp sợ, vẫn như trước tự nhiên ngồi ăn cơm!

Sửng sốt vài giây, mẹ Nam Cung mới hoàn hồn, cười có chút miễn cường “Không có việc gì, ăn cơm trước, ăn cơm trước!” Trong đầu lại nghĩ, có thể là sinh bệnh nên có chút xa lạ, chờ em dâu đến đây, xem tình huống thế nào rồi tính!

Ăn cơm xong, Nam Cung Kỳ liền lưng đeo túi sách chuẩn bị đến trường, ai biết cậu vừa mới đứng lên, Nam Cung Cửu ngồi ở bên cạnh cũng đứng lên theo. Nhìn bộ dáng của hắn, tựa hồ là chuẩn bị đi theo cậu đến trường……

Mẹ Nam Cung ở một bên nhìn, vươn tay kéo Nam Cung Cửu vào trong lòng “Tiểu Cửu a, hôm nay là ngày anh con phải đến trường, con không thể đi theo được đâu. Bây giờ con còn quá nhỏ, chờ qua ba năm nữa mới có thể theo anh con đến trường đọc sách!”

Nam Cung Cửu ở thời điểm mẹ Nam Cung nói chuyện liền tránh khỏi cái ôm của nàng. Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu tình gì, chỉ lẳng lặng đứng phía sau Nam Cung Kỳ, đầu cúi xuống, làm cho người ta không thấy rõ biểu tình trên mặt!

“Tiểu Cửu, hôm nay em ở nhà chơi, anh phải đi học, nếu không sẽ muộn mất!” Nam Cung Kỳ có chút đau đầu, đứa nhỏ này sao lại biến thành như vậy?……

“Đúng, Tiểu Cửu, ta mang con đi chơi công viên có được không? Bên trong có nhiều trò chơi lắm, vừa mạo hiểm vừa kích thích!” Mẹ Nam Cung ở một bên cũng không ngờ sẽ thành thế này. Thời gian con trai phải đến trường cũng sắp tới rồi, ngày đầu tiên không thể để lại ấn tượng xấu trong mắt giáo viên được……

Đối mặt với ánh mắt của hai người, Nam Cung Cửu vẫn lẳng lặng đứng như trước, cúi đầu không nói lời nào cũng không tỏ vẻ gì!

Nam Cung Kỳ có điểm gấp gáp, nói với mẹ Nam Cung một câu “Mẹ, mẹ trước giúp con nhìn tiểu đường đệ, con phải đến trường rồi.” Tiếp theo, lại ngồi xổm xuống, vuốt vuốt tóc Nam Cung Cửu “Tiểu Cửu ngoan, chờ tan học anh sẽ mua đồ ăn ngon cho em!” Nói xong Nam Cung Kỳ liền đứng lên, quay đầu đi nhanh ra khỏi phòng khách.

Nam Cung Cửu lập tức cố gắng vung vẩy đôi tay đôi chân bé nhỏ của mình đuổi theo, nhưng mới chạy được hai bước đã bị mẹ Nam Cung cưỡng chế ôm vào trong lòng. “Tiểu Cửu ngoan, anh phải đi học, nơi đó có thiệt nhiều người xấu rất thich bắt tiểu hài tử xinh đẹp như con, chúng ta không đi, chúng ta ở nhà! Ngồi ăn hoa quả với xem hoạt hình, con nói có được không?” Mẹ Nam Cung ôm chặt lấy Nam Cung Cửu, ôn nhu nói!

Nam Cung Cửu ngẩng đầu, một đôi con ngươi đen láy lẳng lặng liếc mắt nhìn mẹ Nam Cung một cái. Sau đó cúi đầu, thanh âm nho nhỏ “Buông ra!”

Mẹ Nam Cung hơi sửng sốt, sao thanh âm nghe thế nào mà…… không được tự nhiên như vậy?

Ở lúc nàng thất thần, Nam Cung Cửu còn nói “Tôi ngủ!” Một bên nói một bên giãy dụa thân thể nho nhỏ của mình.

Mẹ Nam Cung lấy lại tinh thần nhìn thoáng qua Nam Cung Cửu, cười buông lỏng tay ra “Được, ngủ cũng tốt!……” Không đợi mẹ Nam Cung nói hết lời, Nam Cung Cửu liền vung vẩy đôi tay nhỏ cùng đôi chân nhỏ của mình chạy vào phòng Nam Cung Kỳ. Cuối cùng còn không quên đóng cửa lại! Mẹ Nam Cung nhìn Nam Cung Cửu vào phòng, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứa nhỏ này, thật là khó hiểu! Trước kia rõ ràng thực nhu thuận, như thế nào bây giờ…… A, thật sự là đau đầu, chờ ngày mai em dâu đến đây, phải nói với cô ấy việc này thế nào đây…… Mẹ Nam Cung bóp bóp trán của mình, đứng lên đi về phía nhà ăn. Bát đũa còn chưa có dọn a!

Sau khi Nam Cung Cửu vào phòng, kéo ngăn kéo bàn học lấy ra một trăm đồng bỏ vào túi. Sau đó trèo lên ghế dựa trước bàn học, tiếp theo mở cửa sổ ra, kiễng thân thể nho nhỏ đến gần cửa sổ, nhảy ra bên ngoài. May mắn chỗ này không cao lắm, phía dưới còn có thảm cỏ, thân thể cũng chỉ hơi đau một chút! Nam Cung Cửu hoạt động thân thể của mình một chút, sau đó ánh mắt nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh, nhanh chóng biến mất ở trước cửa nhà!

Sau khi Nam Cung Kỳ tan học, vừa mới ra cổng trường nhìn thấy một thân ảnh mà cậu vô cùng quen thuộc đang ngồi trong phòng bảo vệ! Kia, kia không phải là tiểu đường đệ sao?…… Có cái nhận thức này, bước chân chậm rì rì của Nam Cung Kỳ liền nhanh hơn, vọt vào phòng bảo vệ, đứng trước thân ảnh nho nhỏ kia. Nhìn kỹ lại, thật đúng là tiểu đường đệ của mình! “Tiểu Cửu, sao em lại ở đây?……” Tiểu Cửu như thế nào lại đến trường học? Mẹ có biết việc này hay không? Tiểu Cửu đến đây lúc nào? Đến kiểu gì?…… Vô số vấn đề xuất hiện trong đầu Nam Cung Kỳ.

“Chờ anh!” Nam Cung Cửu nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ, thản nhiên nói một câu. Sau đó tự nhiên dắt tay Nam Cung Kỳ, đi về phía cổng trường.

Dại ra vài giây Nam Cung Kỳ mới phục hồi lại tinh thần, cậu dừng bước, ôm thân thể nho nhỏ của Nam Cung Cửu vào trong ngực, trong ánh mắt ướt át lộ ra sự nghiêm túc nhìn Nam Cung Cửu “Tiểu Cửu, em đến đây kiểu gì? Mẹ có biết việc này hay không? Đến đây bao lâu rồi?”

Nam Cung Cửu từ trong túi quần lấy ra một đống tiền lẻ giơ lên trước mặt Nam Cung Kỳ “Gọi xe!” Tạm dừng một chút, đem tiền đặt vào trong tay Nam Cung Kỳ xong mới mở miệng nói chuyện “Không biết, thật lâu rồi!”

“Em……” Nhìn bộ dáng lạnh lùng thản nhiên như trước của Nam Cung Cửu, Nam Cung Kỳ nghĩ muốn cho hắ một cái tát. Nhưng là nhìn đôi mắt đen bóng của Nam Cung Cửu khi nhìn cậu luôn luôn thuần thuần thấu thấu, cậu cuối cùng vẫn là nhịn xuống, trực tiếp trầm mặc ôm lấy Nam Cung Cửu vẫy một chiếc taxi về nhà!

Nam Cung Cửu nhếch môi, lẳng lặng dựa trong lòng Nam Cung Kỳ.

Sau khi Nam Cung Kỳ ôm Nam Cung Cửu vào nhà, một phòng người đang hò hét náo nhiệt trong nháy mắt như là bị dừng hình, ánh mắt đều tập trung vào hai người! Qua hai giây ngắn ngủi, mẹ Nam Cung hoàn hồn trước tiên, lập tức vọt tới trước mặt Nam Cung Cửu, ôm hắn vào trong lòng “Tiểu Cửu, con làm ta sợ muốn chết, con đi đây vậy hả? Sao tìm mãi cùng không tìm thấy con!”

Nam Cung Cửu trầm mặc không có giãy dụa, cũng không nói gì, đầu cúi xuống, nhìn không ra biểu tình……

“Trở về là tốt rồi, Tiểu Cửu a, mẹ con hiện tại đang trên đường tới rồi, con nhanh chóng gọi điện báo bình an cho cô ấy đi. Đừng để cho cô ấy lo lắng quá!” Ba Nam Cung đưa điện thoại tới bên tai Nam Cung Cửu.

“Cửu Cửu? Cửu Cửu? Sao con lại thế này? Có bị thương hay không? Cửu Cửu đừng sợ, mẹ đang trên đường tới rồi, Cửu Cửu, con trả lời mẹ một câu a, Cửu Cửu, nói chuyện với con đó a……” Nam Cung Cửu lẳng lặng nghe thanh âm lo lắng trong điện thoại, đôi môi hơi giật giật “Mẹ, thực xin lỗi!” Thanh âm nhẹ nhàng tinh tế, có thể thực rõ ràng nghe ra quý ý bên trong!

“Cửu Cửu không có việc gì là tốt rồi! Mẹ yên tâm!”

Sau khi thấy Nam Cung Cửu trở về an toàn, một phòng người cũng liền tan. Nên làm gì thì làm cái đó…… Chờ tất cả một người rời khỏi rồi, mẹ Nam Cung ôm Nam Cung Cửu, Nam Cung Kỳ cùng ba Nam Cung bốn người ngồi trên sô pha. Ba Nam Cung nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ “Kỳ nhi, đây là có chuyện gì?”

“Con là ở trong phòng bảo vệ của trường học phát hiện ra Tiểu Cửu!” Nam Cung Kỳ nhìn Nam Cung Cửu, nhẹ nhàng nói một câu.

“Tiểu Cửu, sao con lại đến trường của anh? Ai mang con đến đó?” Ba Nam Cung như thế nào cũng không tin được một đứa nhỏ hai tuổi có thể chạy xa như vậy! Ngay cả đường có biết hay không cũng đã là một vấn đề rồi……

Nam Cung Cửu không có đáp lại. Nam Cung Kỳ ở một bên đành phải nói chuyện “Tiểu Cửu chỉ dùng tiền để gọi xe đi. Tiền hẳn là lấy trong giá sách!”

Ba Nam Cung vừa nghe vậy, tức giận đến nỗi ánh mắt đều lóe lên…… Mẹ Nam Cung lại lập tức nổi bão “Tiểu Cửu, con có biết như vậy nguy hiểm như thế nào không? Nếu bị phần tử bất lương lừa bán thì làm sao bây giờ? Tiểu Cửu, con vì cái gì không nói với ta một tiếng đã chạy ra ngoài, con có biết ta lo lắng cho con biết bao nhiêu không! Ta đều vội vàng tìm con tìm đến điên rồi……”

……

Hồi lâu qua đi, chờ đến lúc thanh âm khóc lóc kể lể của mẹ Nam Cung dừng lại, thanh âm của Nam Cung Cửu mới nhẹ nhàng vang lên “Thực xin lỗi……”

Hắn không biết những người này lại lo lắng cho hắn như vậy, cứ như vậy mà vội vàng vì hắn. Trước kia chưa từng có…… Đây là cảm giác được quan tâm? Trong lòng chua xót lại phi thường vui vẻ!

PS: ngày mai có hẹn đi zoo (=))) với em họ cùng bạn rồi nên là đêm nay phải tranh thủ edit rồi up luôn cho các tềnh êu ^^ các nàng thấy ta có êu các nàng hơm: