Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 115: Ảnh chụp này……




Lục Dao ngồi ở trên sô pha xem tạp chí, trong ánh mắt có tiều tụy cùng mỏi mệt dày đặc.

Tựa hồ như Hào đang bắt tay vào âm thầm điều tra quan hệ của cô cùng Sở Phong và Tô Dật……

Cô thực sợ hãi, nếu như Hào biết được đoạn chuyện hoang đường kia, như vậy cô……

Kỳ thật Lục Dao rất muốn ngăn cản Quý Hào, nhưng cô sợ chính mình càng ngăn càng thì Hào sẽ lại càng cảm giác được kỳ quái, sau đó sẽ càng ngày càng để ý điều tra! Cho nên cô cũng chỉ bí mật muốn dời đi lực chú ý của Quý Hào. Nhưng có thể lần này Quý Hào giống như quyết tâm muốn điều tra việc này, mặc kệ cô cố gắng dời đi lực chú ý của hắn như thế nào, hắn vẫn thủy chung nhớ rõ việc này! Lục Dao hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Quý Hào chỉ đơn thuần có chút tò mò mà thôi, tra không ra cái gì sẽ không để ở trong lòng nữa!

Ngay tại lúc Lục Dao thất thần, chuông cửa đột nhiên vang lên, Lục Dao hướng tới phòng bếp hô một câu “Dì ơi, mở cửa đi!” Nhưng qua vài giây cũng không thấy có người đáp lại. Lúc này Lục Dao mới nhớ ra là dì giúp việc đi ra ngoài mua đồ ăn! Vốn không nghĩ để ý tới nhưng tiếng chuông cửa kia vẫn vang mãi không ngừng. Lục Dao miễn cưỡng lắc lắc lắc từ sô pha đứng lên, kéo lê thân mình mỏi mệt đi tới trước cửa, dựa vào cánh cửa màu xanh một lúc để chống đỡ thân thể, đợi cho thể lực khôi phục một chút lúc này mới mở cửa ra!

Gần đây luôn lo lắng Hào sẽ biết chuyện năm đó, Lục Dao cảm giác thân thể mình càng ngày càng suy yếu, thường thường cảm thấy vô lực, hơi chút hoạt động sẽ cảm thấy thực cố sức, hết sức mệt mỏi! Cả ngày đều không thể dậy nổi tinh thần! Tâm thần không yên, không thể tập trung được lực chú ý!

Sau khi cửa mở ra, Lục Dao mới phát hiện ngoài cửa căn bản là không có ai. Lông mi lập tức nhíu chặt lại. Ai nhàm chán như vậy…… Khi đang chuẩn bị xoay người vào nhà thì đột nhiên nghe được bên tai truyền đến một thanh âm “Lục bá mẫu!”

Là Tĩnh Tĩnh…… Lục Dao chuyển tầm mắt ra xa liền nhìn thấy Ngô Tĩnh đang chầm chậm chạy đến phía cô “Lục bá mẫu, bên ngoài gió lớn, sao bác lại đứng ở cửa? Thân thể bác có khá hơn chút nào không ạ?”

“Không có, bác vừa mới nghe thấy tiếng chuông cửa, nghĩ là có người đến, ai biết cửa mở rồi cư nhiên không có người nào!” Thanh âm Lục Dao nói chuyện không phải rất lớn, bên trong lộ ra nồng đậm mỏi mệt! Một bên nói, một bên chậm rãi đi về phía sô pha trong phòng khách “Tĩnh Tĩnh, vào đi!”

“Dạ, Lục bá mẫu!” Ngô Tĩnh nói một câu rồi sau đó xác định Lục Dao đã xoay người vào nhà, lúc này mới phi thường nhanh chóng cúi người xuống nhặt một túi tư liệu ở bên góc tường bỏ vào trong túi xách. Nghĩ đến vừa rồi là Lục Dao không có cúi đầu nhìn cho nên không có phát hiện cái này!

“Tĩnh Tĩnh, uống trà hay nước hoa quả?” Lục Dao lấy tay chống mặt bàn chống đỡ thân thể của mình. Tổng cảm giác ánh mắt biến thành màu đen, trong đầu choáng váng, cả người đều đứng không yên! Xem ra là do mười mấy ngày này không chú ý nghỉ ngơi…… Nhưng cứ một ngày Hào không ngừng điều tra chuyện kia cô liền một ngày không có cách nào an tâm ngủ! Cứ như vậy sớm hay muộn cô cũng sẽ sinh bệnh……

“Lục bá mẫu, để cháu tự làm đi, bác mau ngồi xuống, đừng để bị mệt!” Ngô Tĩnh cầm túi xách tùy tay ném lên sô pha, hai tay đỡ Lục Dao giúp cô ngồi xuống sô pha “Lục bá mẫu, bác nghỉ ngơi cho thật tốt. Để cháu đi pha là được rồi, bác muốn uống cái gì ạ?”

“Giúp ta pha một chén bích loa xuân đi!” Lục Dao dựa cả người vào sô pha, thật sâu thở dài một hơi. Vừa rồi cũng mới chỉ tùy tiện hoạt động một chút liền cảm giác như chạy năm ngàn mét! Chính mình có phải hay không nên đi bệnh viện kiểm tra xem?…… Nhưng Lục Dao lại biết, bệnh viện chính là một tâm bệnh mà cô căn bản không thể nào mở miệng…… Tổng cảm giác miệng mình đắng chát, làm cho mắt của cô ê ẩm, rất đau……

“Lục bá mẫu, đây là bích loa xuân của bác!” Ngô Tĩnh pha trà xong, đưa tới trước mặt Lục Dao, chính mình cũng bưng một ly trà tùy ý ngồi xuống một bên.

“Ân. Làm phiền Tĩnh Tĩnh rồi!” Lục Dao bưng trà, tinh tế nhấp một ngụm. Độ ấm nóng bỏng kia kích thích đầu óc hỗn loạn của cô, có như vậy trong nháy mắt cô cảm giác mình thanh tỉnh hơn rất nhiều, tinh thần không còn đần độn nữa. Cho nên gần đây cô mê nhất là uống trà, nhất là trà bích loa xuân vừa pha!

“Bác gái, bác không đi khám bác sĩ sao?” Ngô Tĩnh nhìn Lục Dao bên cạnh hé ra khuôn mặt tái nhợt.

“Không!” Lục Dao có chút vô lực lắc lắc đầu! Cúi đầu tiếp tục tinh tế uống trà nóng, tưuạ hồ không nghĩ nói đến chuyện này.

Ngô Tĩnh cúi đầu thổi nước trà, trong lòng lại bắt đầu tính toán. Lần đấu thầu đất này cư nhiên từ đâu nhảy ra một Trình Giảo Kim cướp được quyền sở hữu đất một cách khó hiểu! Sau đó cô tra xét một chút căn bản là không biết đến tột cùng là ai đã ra tay! Hơn nữa gần đây còn có người cùng Ngô gia tranh những hợp đồng làm ăn! Khách hàng cũ trước kia cũng bị kẻ địch thần bí kia cướp đi vài người rồi. Tâm lý Ngô Tĩnh thực tức giận nhưng bất đắc dĩ, cô không thể tìm ra được đường nào để đi, đành phải tiếp tục nhờ cậy cây đại thụ Quý gia này.

Chính là tựa hồ như Quý Hào cũng không quá nguyện ý cùng Ngô gia ký kết hợp đồng…… Có vài thứ rõ ràng Ngô gia cũng có sản phẩm nhưng lại cứ cố tình tìm tới Khúc gia! Điều này làm cho Ngô Tĩnh rất tức giận! Nhưng lại vẫn như trước không thể làm gì…… Cuối cùng chỉ phải đem chủ ý đánh lên người Lục Dao, để cho Lục Dao thổi gió bên gối. Bằng không Ngô gia liền thật sự xong đời! Đáng giận, không biết kẻ địch thần bí kia đến tột cùng là ai? Cô đã tra xét vài thứ, hình như là từ thành phố W…… Nhưng ở thành phố W Ngô gia căn bản là không có chen chân vào, sao lại gặp phải người bên đó?…… Ngô Tĩnh không hiểu!

“Tĩnh Tĩnh, thật sự là có lỗi, hôm nay tinh thần của bác không tốt lắm!” Uống xong trà, Lục Dao ngẩng đầu nói một câu xin lỗi với Ngô Tĩnh.

“Không có gì ạ. Vậy bác gái nghỉ ngơi cho thật tốt đi, hai ngày nữa cháu sẽ đem chút trà giúp nâng cao tinh thần đến cho bác!” Ngô Tĩnh buống chén trà, cầm túi xách lên, khẽ cười nói! Đúng rồi, túi tư liệu vừa mới nhặt được ở cửa! Ngô Tĩnh cảm giác được kia hẳn là một cái gì đó rất quan trọng!

“Ân, phiền toái Tĩnh Tĩnh!” Ánh mắt Lục Dao đều muốn nhắm lại, thanh âm rất nhẹ rất nhỏ. Hiện tại, cô, hảo muốn ngủ……

Ngô Tĩnh nhìn thoáng qua Lục Dao, thu hồi tươi cười trên mặt, nhẹ nhàng tiêu sái ra khỏi biệt thự. Sau khi trở lại nhà mình, Ngô Tĩnh nhanh chóng vào trong phòng, khóa chặt cửa. Dò xét bốn phía một chút, lúc này mới yên tâm ngồi lên giường, lấy túi tư liệu từ trong túi xách ra! Ngô Tĩnh hít sâu một hơi rồi mới mở cái túi ra, lập tức từ bên trong rơi ra một đống ảnh chụp……

Ngô Tĩnh nhìn ảnh chụp vừa hé ra, cư nhiên là hai người Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang đang hôn môi……

Đáy mắt Ngô Tĩnh tràn đầy thần sắc không thể tin, tay cầm ảnh chụp đều nhẹ nhàng run rẩy. Rồi sai đó nhanh chóng nhìn cái ảnh khác, toàn bộ đều là hai người Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang hoặc ôm, hoặc hôn môi vô cùng thân thiết……

Ngô Tĩnh càng xem càng kinh hãi…… Này căn bản chính là chuyện chỉ có người yêu mới làm. Bọn họ là anh em ruột, sao lại……

Nhìn nhìn, Ngô Tĩnh đột nhiên nhớ tới hình thức ở chung của Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang trước kia, Ngô Tĩnh càng cảm thấy khiếp sợ hơn……

Chẳng lẽ hai anh em Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang…… Loạn luân?…… Cũng chỉ có khả năng này mới có thể giải thích được bọn họ ở chung vô cùng thân mật như vậy!

Ngô Tĩnh cảm giác mình sắp điên rồi……

Người đàn ông mà cô đau khổ yêu thầm nhiều năm như vậy, cư nhiên thích em trai ruột của chính mình……

Rốt cuộc là cô điên rồi? Hay là hai người Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang điên rồi, hoặc là thế giới này điên rồi?……

Trên mặt Ngô Tĩnh xuất hiện biểu tình vừa khóc vừa cười, tay cầm ảnh chụp kịch liệt run rẩy, nước mắt nơi khóe mắt rơi lên ảnh chụp, vừa vặn rơi đúng nơi Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang hôn môi……

……

Thời điểm Quý Thần Quang tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng trắng noãn. Ánh mắt Quý Thần Quang nguyên bản đang mê mang lập tức trở nên thanh tỉnh. Chẳng lẽ cậu lại bị Tề Vận bắt lại?…… Nghĩ đến điểm này, Quý Thần Quang liền nằm không được, xốc chăn lên, thả chân liền ngã xuống giường liền một trận đau đớn từ chân chảy thẳng lên đầu, trên mặt lập tức xuất hiện mồ hôi lạnh…… Đau quá! Quý Thần Quang bất đắc dĩ ngồi im, nhìn chân của mình bó đầy thạch cao, trong nháy mắt liền thất thần……

“Thần Quang, sao cậu lại ngồi dậy thế kia?” Trong tay Ngô Hâm bưng đồ ăn, vừa mới vào phòng bệnh liền nhìn thấy Quý Thần Quang ngồi dưới đất nhìn chân mình ngẩn người. Trong lòng gấp gáp, nhanh chóng đặt đồ ăn sang một bên, đi tới bên người Quý Thần Quang, bế cậu lên trên giường. Nghĩ là cậu ấy lo lắng cho chân của mình nên Ngô Hâm vươn tay vuốt vuốt tóc cậu “Thần Quang, đừng lo lắng. Bác sĩ nói chỉ là bị thương bình thương thôi, xương chỉ bị nứt nhè nhẹ mà thôi. Tĩnh dưỡng một tháng là có thể khôi phục bình thường!”

“Ngô, Ngô Hâm?” Quý Thần Quang lấy lại tinh thần, nhìn người trước mắt, trong lòng rất là kinh ngạc. Chẳng lẽ là Ngô Hâm cứu cậu?…… “Cậu đã cứu tôi?” Đôi mắt to tròn lóe sáng nhìn Ngô Hâm!

Ngô Hâm đột nhiên có chút ngượng ngùng, nhẹ hạ mi mắt, không dám nhìn thẳng Quý Thần Quang. “Ân, đúng vậy! Thần Quang, cậu đừng lo lắng, miệng vết thương của cậu cũng không quá nghiêm trọng. Rất nhanh là có thể khỏi!”

“Cảm ơn cậu!” Quý Thần Quang chân thành nói với Ngô Hâm.

“Chắc cậu đối bụng rồi đi? Tôi vừa mới mua một ít cháo cùng với điểm tâm ngọt!” Nói xong, Ngô Hâm nhanh chóng đứng lên, đưa một bàn đồ ăn ngon tới trước mặt Quý Thần Quang.

Ngửi được mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn, Quý Thần Quang cảm giác được chính mình thật là đói. Ngẩng đầu cười cười với Ngô Hâm. Rồi sau đó nhanh chóng ăn cháo cùng điểm tâm ngọt! Cậu rất đói……

“Thần Quang, đừng nóng vội, cậu ăn từ từ thôi, cẩn thận sặc!” Ngô Hâm một bên nói, một bên đứng lên cầm lấy một bình nhiệt ở trên bàn. Bác sĩ nói, bệnh nhân không được ăn đồ lạnh, cho nên cậu ta phải đi mua sữa đóng gói, pha một ly sữa nóng! Cậu ta nhớ rõ, khi đến trường, mỗi một buổi sáng Thần Quang đều uống một lọ sữa. Không biết cậu ấy có thích vị này không!

“Hì hì……” Ăn cháo xong, Quý Thần Quang tranh thủ lúc rảnh rỗi ngượng ngùng cười với Ngô Hâm, rồi sau đó nhận lấy sữa, tiếp tục vừa ăn điểm tâm vừa uống sữa.

Khóe miệng Ngô Hâm hàm chứa nụ cười ôn nhu, lẳng lặng nhìn bộ dáng Quý Thần Quang ăn cơm! Tổng cảm giác Thần Quang nhìn thế nào cũng thấy thực đẹp mắt! Chính mình dường như vĩnh viễn nhìn cũng không thấy đủ…… Thực hâm mộ thực hâm mộ Quý Tiêu Dương……

Ăn bữa sáng xong, Quý Thần Quang cảm giác thực ấm áp, toàn bộ thân thể cũng cảm giác đặc biệt ấm áp thoải mái! Dựa vào giường, Quý Thần Quang nhìn Ngô Hâm “Ngô Hâm, giúp tôi liên hệ với anh hai tôi được không? Tôi nhớ anh hai tôi!” Trong đôi mặt to tròn chớp động ánh sáng ấm áp, bên trong có một loại tưởng niệm rất sâu!

Ngô Hâm nhẹ hạ mi mắt, hơi hơi sửng sốt vài giây mới mở miệng nói “Được. Tôi lập tức gọi điện thoại cho anh ấy!”