Đoạt Xá Thành Thê

Chương 64




Editor: Voicoi08

Tống Trường Lâm muốn để chị gái ở lại, chị là người trẻ, không sợ thức đêm, nhưng đứng từ góc nhìn của vợ anh, anh lại cảm thấy để mẹ vợ anh ở lại thì tốt hơn, lúc đó vợ anh sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng khi anh quay đầu nhìn về phía hai cậu nhóc đang rầm rì, anh thấy nên để cả hai người ở lại, ai bảo nhà anh có hai cậu nhóc chứ? Buổi tối nếu chúng khóc hoặc đói bụng, mỗi người một đứa thì con anh cũng đỡ phải nóng ruột.

Dù sao anh là một người đàn ông, nếu thình lình có chuyện gì thì anh sợ là anh ôm không tốt, để đứa nhỏ chịu tội mất.

Thời gian đã không còn sớm, Tống Trường Lâm sắp xếp xong người ở lại thì anh đưa cha mẹ về nhà trước.

Đây là lần đầu tiên cha mẹ Tống đến nhà con trai, tuy ông bà biết đây chỉ là nhà đi thuê, nhưng nhìn đến cái sân giống như ở quê, vợ chồng già cũng cảm thấy vừa lòng, cảm thấy nhà con trai sống cũng không kém, ít ra cũng có dáng vẻ của cái nhà.

“Cha, mẹ, hai người ngồi nghỉ một chút đi, con đi dọn phòng phía tây một chút, bên đó phòng rộng cha mẹ có thể ở lại.” Tống Trường Lâm để cha mẹ ngồi trong phòng anh trước, rồi chuẩn bị ra ngoài thu dọn. Anh không ngờ cha mẹ anh sẽ đến nên chỉ dọn hai phòng nhỏ phía đông để mẹ vợ và chị anh đến ở.

“Không cần, không cần, con chỉ cần nói với mẹ thu dọn như nào là được, tí nữa mẹ sẽ dọn, cả ngày nay con cũng mệt rồi, mấy việc như thu dọn phòng ở không cần đến con.” Mẹ Tống nhìn cái ti vi to của con rồi lại nghe thấy con nói vậy bà vội vàng ngăn lại, vợ sinh đứa nhỏ, con trai bà nhất định phải chạy trước chạy sau, con ai thì người đấy đau lòng, bà đương nhiên không lỡ để con bà phải vất vả.

“Ha ha, vâng, thật ra trong phòng kia cũng rất sạch sẽ, tí nữa mẹ chỉ cần lau qua kháng và lấy thêm bộ chăn gối là được ạ.” Nói xong anh ngồi xuống mở ti vi ra cho cha mẹ xem, ngày hôm nay anh vừa lo lắng rồi lại hưng phấn,lqd, Tống Trường Lâm cũng cảm thấy hơi mệt.

“Cái ti vi này ghê gớm thật, các con mới mua à?” Mẹ Tống xem ti vi thấy rất thích, trong thôn cũng có nhiều nhà có ti vi, nhưng nhà bọn họ ngay cả cái ti vi trắng đen cũng không dám mua.

“Vâng, vợ chồng con mới mua tháng trước, trước đó Xảo Phương bán mấy bức tranh được ít tiền, cô ấy lớn bụng ở nhà cũng không có chuyện gì để làm, nên mới mua cái ti vi, lúc cô ấy không làm gì cũng sẽ không bị buồn chán.” Vừa nói đến tiền lại phải che che lấp lấp, trong lòng Tống Trường Lâm cũng không thoải mái, nhưng không che dấu thì cũng không còn cách nào, ai bảo anh có người mẹ thích thiên vị chứ?

“Ai, tay nghề của Xảo Phương thật tốt, đáng tiếc mấy người chị con không học được, nếu không thì mấy chị em nó cùng thêu hoa thì thật tốt, cũng không phải chịu nắng chịu mưa bày quán ở bên ngoài, chịu khổ biết bao nhiêu?” Quả nhiên, vừa nhắc đến tiền, mẹ Tống lại nhắc đến mấy người con.

“Nếu bà không có việc gì thì đi thu dọn phòng ở đi, hai vợ chồng Trường Lâm sáng nay phải đi gấp, tôi thấy phòng bên ngoài còn chưa thu dọn đâu, bà đi xem xem.” Cha Tống thấy bạn già lại bắt đầu nhắc lại, ông không hề khách sáo trực tiếp đuổi người, hai vợ chồng Trường Lâm làm gì, bọn họ cứ vậy thì sao chúng dám liên lạc với người trong nhà chứ, khó trách con trai không dám nói cái gì, ông nghe cũng thấy tức giận.

Tống Trường Lâm thấy trước khi mẹ anh ra ngoài còn quay đầu nhìn về phía cái ti vi, trong lòng Tống Trường Lâm rất khó chịu, thật ra nếu không phải mẹ anh luôn lôi kéo vợ chồng Trường Vinh thì anh cũng không phải như vậy, cho dù anh không mua được cái ti vi đắt tiền như vậy cho cha mẹ thì vẫn có thể bỏ ra mấy trăm đồng mua cái ti vi đen trắng, ngay cả nhà cha mẹ vợ của anh cũng có ti vi đen trắng, nhà cha mẹ anh lại không có, chính anh cũng cảm thấy băn khoăn.

Cha Tống cũng nhìn được là con trai đang khó chịu, ông lấy tẩu thuốc ra nói với con trai: “Con đừng nghĩ nhiều, trước đó khi để các con ở riêng cha cũng đã nói rõ rồi, cá nhân là cá nhân, nếu nhà ai thật sự không còn cái để ăn thì mới ra tay giúp đỡ, đâu phải cứ như mẹ con tưởng tượng tốt vậy chứ? Một gia đình giàu có đều thành của bà ấy rồi?” Lúc trước nhà em trai khó khăn như vậy sao không thấy bà  bỏ tiền giúp đỡ? Bây giờ bà lại mù quáng trộn lẫn lên người con trai, thật sự là trôi qua ngày lành quá khiến bà thừa hơi rảnh rỗi.

Tống Trường Lâm bị cha nói có chút đỏ mặt, anh cảm thấy có chút mất mặt, nhỏ giọng nói: “Cha, thật ra ba anh em con cũng không kém, nhưng chị dâu và Tiểu Mai, thật sự không thể để cùng một chỗ với Xảo Phương được.” Nếu để mấy nhà cùng làm một việc gì thì anh sợ cái nhà của anh sẽ bị mấy người này làm cho tan tác.

“Cha hiểu rõ ràng, hai đứa chúng nó con không cần để ý đến ai cả, nên sống thế nào thì cứ sống như thế, con chỉ cần chăm sóc tốt cho hai cháu của cha, chỉ cần việc đó là tốt hơn bất cứ điều gì rồi.” Giọng điệu của cha Tống rất cứng rắn, trong lòng ông cũng dâng lên vô hạn hùng tâm tráng chí.

Không phải ông không thể làm, ba người con trai đều cưới vợ, nhiều năm nuôi con gái và cháu ngoại, những cái này không phải là tiền sao? Trước kia ông còn nghĩ, con trai ông cũng đã kết hôn, ông cũng không cần phải liều mạng như vậy nữa, sau này hai vợ chồng ông bà cũng chỉ cần hai cỗ quan tài, phần còn thừa lại sẽ giúp cho người con trai nào khó khăn, nhưng bây giờ thì không được nữa, ông phải góp tiền, để dành cho cháu trai đi học đại học và cưới vợ, một thằng nhóc đã tiêu mất bao nhiêu là tiền chứ? Bỏ con trai làm sao mà được?

Nếu nói trái tim của mẹ Tống luôn lắc lư không cố định, đứa con nào khó khăn bà sẽ hướng về đứa đó, nhưng cha Tống từ khi có cháu trai thì đã hoàn toàn thiên vị đến tận chân trời.

Tống Trường Lâm lại nói thêm mấy câu với cha anh, rồi mới ra ngoài nói cho mẹ anh biết về thói quen ở nhà anh, vợ anh thích sạch sẽ hào phóng, cho nên có vài thứ vì mĩ quan mà người ngoài căn bản là không thể nhìn ra được.

Anh vừa đi ra ngoài thì thấy mẹ anh đang xoay quanh phòng bếp tìm khăn lau, vừa thấy anh đi ra bà đã oán trách: “ Sao nhà các con lớn vậy mà đến cái khăn lau cũng không có? Đây là chuyện gì vậy chứ?”

Tống Trường Lâm nhịn cười, vội vàng mở cửa sổ lấy cái khăn được treo ở dây thừng bên ngoài vào: “Mẹ, khăn đây ạ.” Từ khi trời ấm, vợ anh mỗi lần giặt xong đều treo ra ngoài, sau thời gian dài anh cũng nuôi thành một thói quen.

Mẹ Tống cảm thấy không thể hiểu nổi, bà nhận lấy khăn lau, miệng lại không nhịn được mà than thở: “Mẹ chưa từng thấy nhà ai lại để khăn lau ở phía ngoài của sổ như thế cả, thật sự là chuyện quá vớ vẩn.”

Tống Trường Lâm không để ý đến chuyện mẹ anh đang than thở, anh nói với mẹ anh chỗ để dụng cụ điện, sau đó mới nói: “Mẹ, phòng bếp này mỗi ngày đều được thu dọn, mẹ cũng không cần phải dọn đâu, con đưa mẹ đến phòng phía tây nhìn xem, thu dọn phòng này một chút, để cha mẹ ngủ ở đó rồi con lại đi.” Trời tối rồi, không biết con anh có bị đói không? Không biết chúng có chịu ăn không? Anh không nhìn tận mắt khiến anh cảm thấy có chút lo lắng.

“Được, con nói với mẹ đồ dùng để ở đâu là được, nếu không sắp xếp đồ như nhà con thì mẹ không tìm được.” Mẹ Tống nói xong cũng buông khăn lau ra và đi theo con trai đến phòng phía tây.

Tống Trường Lâm chuẩn bị tốt chăn đệm cho cha mẹ, lại lấy hoa quả trong nhà để lên bàn dặn dò ông bà ăn, sau đó Tống Trường Lâm mới lái xe đi mua đồ ăn mang vào viện. Đứa nhỏ còn nhỏ, một đêm này không biết có thể để người ta ngủ yên giấc không, chuẩn bị thêm chút đồ ăn, ai đói bụng cũng có thể ăn thêm chút đồ ăn để lót bụng.

Anh vừa vào phòng thì thấy trên giường đối diện có một phụ nữ có thai, người này đang ngồi nói chuyện với chị anh, anh đang nghĩ đến vấn đề nhiều người như vậy thì đêm nay phải ngủ thế nào, người phụ nữ kia gật đầu với anh rồi cười cười đi ra ngoài.

“Cô ấy không phải ở phòng này à?” Tống Trường Lâm nghi ngờ hỏi, không biết người này làm sao mà ra ngoài còn mang theo cả túi?

“Ha ha, không phải, cô ấy ở phòng bên cạnh, phòng đó không đủ giường đang kê thêm, cô ấy nghe nói nhà chúng ta sinh đôi nên mới đến xem.” Tống Trường Hà ôm cậu nhóc lớn, cười hì hì, ngồi xuống nhẹ nhàng vỗ.

“Sao hai người phải ôm chúng lên thế? Đứa nhỏ náo loạn à?” Tống Trường Lâm thấy vợ anh hình như đang ngủ, anh nhỏ giọng lặng lẽ đi đến gần.

“Không phải đâu, vừa rồi có mấy người đến, sợ làm đứa nhỏ sợ nên mới bế lên.” Lần này người trả lời là mẹ Trương, bà ngồi ở đầu giường, trong lòng ôm cậu nhóc nhỏ. Thật ra không phải là sợ đứa nhỏ bị dọa, mà  hai người thấy có nhiều người vào phòng, lòng dạ hẹp hòi sợ có người trộm đứa nhỏ, vậy nên hai người mới nhanh chóng ôm chặt, không ai dám buông tay.

“Bệnh viên luôn là nơi có chút loạn, người cũng hỗn loạn, đợi đến mai chúng ta có thể về nhà thì tốt rồi, trong nhà vẫn yên tâm hơn.” Tống Trường Lâm nghĩ đến bây giờ về nhà thì nhà anh là một nhà bốn người rồi, anh cười đi đến bên cạnh vợ anh,lqd, trong mắt anh là sự thỏa mãn không nói được thành lời.

Tống Trường Hà thấy dáng vẻ đau lòng cho vợ của em trai, chị cười cười cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng.

Mẹ Trương càng không cần phải nói, con rể càng đối tốt với con gái thì bà càng vui vẻ, nếu đối xử không tốt thì bà mới bốc hỏa chứ.

“Mẹ, Xảo Phương ngủ bao nhiêu lâu rồi ạ? Có cần gọi cô ấy dậy để ăn thêm chút gì đó không?” Anh nghe người ta nói phụ nữ có thai và sau sinh phải ăn thật nhiều, nếu bây giờ không gọi vợ anh dậy thì cô sẽ phải nhịn đói ngủ một đêm mất.

“Không cần đâu, con cứ để nó ngủ đi, nghỉ ngơi tốt thì còn hơn là ăn đại tiệc nữa, lại nói bây giờ đứa nhỏ này đang nghe lời, nếu nửa đêm náo lên, mọi người dù có đợi ở trong phòng thì nó có muốn ngủ cũng không ngủ được. Lúc nào nó tỉnh lại thì dùng nước nóng làm ấm cháo rồi để nó ăn là được.” mẹ Trương cười tủm tỉm đặt đứa nhỏ lên giường, bà quay sang nói với Tống Trường Hà, “ Trường Hà, đứa nhỏ này không nháo nên chúng ta cũng phải tranh thủ nghỉ ngơi đi, đây cũng không phải chuyện của một đêm, thời gian sau này còn phải nhìn chằm chằm thôi.”

“Vâng.” Tống Trường Lâm vừa trả lời vừa đặt đứa nhỏ lên giường vừa cười với mẹ Trương: “Hai nhóc này ngoan quá, chỉ khi đái ra thì mới rì rầm hai tiếng, còn lại cũng không thấy bọn chúng khóc.” Không giống con trai chị lúc mới sinh, những chuyện cụ thể thì chị không nhớ nhưng trong đầu chị vẫn nhớ như in hình ảnh nó khóc.

“Đúng vậy đấy. Lúc nhỏ chị em chúng nó cũng không ngoan như vậy, mỗi ngày chúng nó đều làm loạn cả lên, đâu có hiểu chuyện như vậy chứ? Xem ra về sau cũng dễ chăm, Tam nha thật sự có phúc khí. “ Mẹ Trương nhớ lại cách con rể đối xử với con gái bà, mẹ Trương rất yên tâm với cuộc sống sau này của con gái bà.

Trong phòng có bốn cái giường, Trương Xảo Phương nằm một cái, mẹ Trương ôm một nhóc nằm một cái, cậu nhóc còn lại được Tống Trường Hà ôm nằm lên một cái, còn Tống Trường Lâm nằm một mình một cái, anh sẵn sàng chuẩn bị đêm hôm trông vợ anh.

Không thể không nói hai cậu nhóc này rất bớt việc, hơn mười giờ uống một lần sữa bột, thay tã, vỗ vài cái là lại ngủ tiếp, ngay lúc mấy người Tống Trường Lâm đang vui mừng vì đứa nhỏ ngoan, mấy người đang thoải mái nằm ngủ thì bên ngoài vang lên tiếng khóc đau lòng: “Con trai của tôi, là tên khốn khiếp nào ôm con của tôi đi? Tên chó chết nào thì mau lăn ra đây.”

Tiếng hét này khiến tất cả mọi người đều tỉnh lại, mẹ Trương và Tống Trường Hà luôn không dám ngủ say, sau khi mở mắt thì phản ứng đầu tiên của hai người là nhìn cậu nhóc bên người, thấy hai cậu nhóc đều ở đây mới yên tâm.

Tống Trường Lâm bật dậy, việc đầu tiên anh làm cũng là nhìn hai cậu nhóc, thấy hai nhóc đều không có chuyện gì mới đi giầy ra ngoài tìm hiểu tình huống.   `

Vì lo lắng nên anh cũng không dám đi xa, anh đi ra cửa, đóng kĩ cửa lại, đứng trước cửa nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.