Đoạt Xá Thành Thê

Chương 59




Editor: Voicoi08

“Ha ha, rất tốt, chỉ là hai vợ chồng Trường Vinh bây giờ không làm gì nữa mà đi nướng khoai và bán một một số thực phẩm khác. Vậy nên hai vợ chồng nó và chị cả của con tách ra, mấy chị em buôn bán riêng nhưng khi ăn vẫn cùng ăn ở một chỗ.” Mẹ Tống cũng không nghĩ nhiều, bà chỉ cảm thấy con trai bà bán nhiều hàng hóa hơn, tách ra cũng là chuyện bình thường.

Hai vợ chồng Tống Trường Lâm liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy chỗ này nhất định có chuyện, nhưng tách ra cũng tốt, chị cả không cần phải trả nợ, nếu cùng một chỗ với hai vợ chồng Trường Vinh, không nói đến chuyện chị phải vất vả hơn, kiếm được tiền cũng không nhất định có thể lấy theo tỉ lệ được, còn không bằng tách ra thì vẫn tốt hơn.

Lại nghe mẹ Tống nói liên tục về tình hình hiện này của Trường Vinh, cha Tống cũng không kiên nhẫn mà ngắt lời bạn già, ông bắt đầu hỏi con trai về cuộc sống ở bên ngoài như thế nào? Chuyện lần trước xử lí thế nào? Chuyện về Trường Vinh ông nghe đủ rồi, bà không thể nói những chuyện quan trọng hơn một chút được à?

Tống Trường Lâm vừa muốn nói một chút những chuyện đã trải qua, chợt nghe thấy tiếng Hổ tử kêu bên ngoài, không chờ anh xuống đất thì cửa đã mở ra, là cả nhà Tống Trường Sơn đến, Tống Trường Sơn biết hôm nay em trai anh trở về, trong lòng cũng nhớ thương, anh tính giờ này chắc cũng về đến nhà, anh lập tức đưa vợ con đến xem.

Tống Trường Sơn vừa vào nhà đã cười nói: “Trường Lâm, xe bên ngoài là em lái về à? Ha ha, được đó, cũng đã mua được xe rồi, làm ăn cũng được nhỉ.” Anh thật lòng vui vẻ cho em trai, Trường Lâm không còn công việc mà vẫn có thể nhanh như vậy đã đứng lên được, anh thật sự vui mừng.

“Không tồi cái gì chứ? Người ta có bản lĩnh mua xe, em trai anh không có bản lĩnh chỉ có thể mua cái xe hàng nhỏ, anh cả, chị dâu, hai người mau lên kháng ngồi đi, đúng lúc ăn cơm, em đi lấy bát cho anh chị.” Nói xong Tống Trường Lâm đi ra ngoài cầm bát đũa, chuẩn bị để cả nhà anh cả cũng ăn cơm.

“Ôi, thơm quá, Đình Đình nhanh chóng lên kháng đi, ông bà nội hầm gà kìa, nếu chúng ta đến chậm thì không kịp mất rồi.” Rõ ràng mọi người đều vui vẻ tươi cười hớn hở ăn cơm, Vương Thục Cầm lại âm dương quái khí nói một câu như vậy, khiến không khí trong phòng lập tức trầm xuống.

“Em nói cái gì thế hả? Em không thể yên tĩnh ăn cơm của em được à?” Tống Trường Sơn thật sự không thể hiểu nổi, rõ ràng vợ anh cũng không ngốc, nhưng không hiểu tại sao lại luôn làm những chuyện như vậy?

Vương Thục Cầm bị chồng mắng một câu, lại nhìn thấy sự khó chịu trong mắt mẹ chồng, chị ta tức giận ngậm mồm lại: Chị ta cảm thấy có hầm gà mà lại không gọi nhà chị ta, vậy thì dựa vào đâu mà không cho người ta nói chứ?

Chị ta vừa đến cạnh kháng đã thấy Trương Xảo Phương mang cái bụng giống như bụng của người mang thai tám tháng, lập tức kinh ngạc hỏi: “Xảo Phương, cô sắp sinh rồi hả? Này cũng hơn tám tháng rồi còn gì?”

Tống Trường Lâm cầm ba bộ bát đũa đi đến, chợt nghe thấy tiếng chị dâu cả hô lên, anh cười ha ha tiếp lời: “Không đâu chị, mới có hơn năm tháng thôi, chẳng qua là trong bụng cô ấy có đến hai đứa bé thôi.”

“Hai đứa cũng không thể lớn như vậy được? Cái bụng này rõ ràng là sắp sinh rồi.” Vương Thục Cầm cảm thấy hai mắt như điện, thế nào cũng thấy không hiểu nổi về bụng đối phương.

“Cô có từng mang thai đôi không? Hay là cô thấy ai mang thai đôi sao? Cô hiểu rõ ràng như vậy, sao tôi không thấy cô sinh một lần được hai đứa? Tôi không mong cô có thể sinh cho chúng tôi một cháu trai, chỉ cần có thể để cho Đình Đình có thêm người bạn là được.” Mẹ Tống thật sự không thích nghe, cái gì mà gọi là sao có thể lớn như vậy? Lớn thì sao chứ? Năm trước thì cô ta nói thấy có người ở ngoài bờ tường khiến cho cả nhà cùng không thoải mái, năm nay cô ta còn định gây sóng gió gì nữa đây." lqd.com

Tống Trường Sơn hung hăng trừng mắt nhìn vợ mình, không biết người phụ nữ phá gia này tại sao lại không thể chung sống hòa bình với vợ Trường Lâm được? Yên tĩnh ăn một bữa cơm cũng khó khăn đến thế sao?

Vương Thục Cầm bị nói đến chỗ đau, triệt để ngậm miệng, chị ta chỉ cảm thấy cái bụng này rất kì lạ,  lại nói ban đầu Trường Lâm quanh năm không ở nhà, ai biết Trương Xảo Phương ở nhà làm những cái gì cơ chứ? Chị ta có thể cam đoan, chuyện năm trước, tuyệt đối không phải do chị ta hoa mắt.

Trong lòng Tống Trường Lâm cũng tràn đầy không muốn, anh cũng không thể biểu hiện ra được, không thể tiếp đón đối phương, anh ngồi xuống bên cạnh vợ anh, tiếp tục gặp cho vợ anh miếng thịt gà ngon, ý bảo cô ăn nhiều cơm một chút.

Bữa cơm đoàn viên tốt đẹp bị làm cho rối tinh rối mù, thấy hai người con trai, một người thì lạnh mặt, một người thì vẻ mặt xấu hổ, mẹ Tống cũng chỉ biết thở dài trong lòng, vừa rồi bà còn muốn bảo con thứ hai giúp đỡ anh trai nó một chút, nhưng vợ của con trai cả thật là không biết gì ,vừa vào cửa đã đắc tội với người ta rồi.

Cả nhà không nóng không lạnh ăn xong bữa cơm, mẹ Tống không không khách sáo bắt vợ Tống Trường Sơn đi rửa bát, bà ngồi trên kháng xem cháu gái nhỏ, nhìn Đình Đình đang cười tủm tỉm đổi quần áo mới thím hai mua cho.

Không có Vương Thục Cầm, hai anh em Tống Trường Sơn vẫn không kém, nghe em nói cẩn thận kể lại những chuyện đã trải qua ở thành phố A, Tống Trường Sơn có chút động tâm , sau đó tinh thần lại chậm rãi sa xút xuống, dù sao anh cũng không giống hai vợ Trường Vinh phải trả một món nợ lớn, cũng không giống Trường Lâm luôn ở bên ngoài, bây giờ tình hình trong nhà anh tuy rằng kém Trường Lâm nhưng phần lớn những người trong thôn đều như thế này, anh không có lòng cầu tiến, anh thầm nghĩ như vậy là quá an toàn, dù sao thì chuyện đi ra ngoài cũng là phiêu lưu quá lớn, mà anh cũng đã sớm qua cái tuổi tranh đấu.

Hai anh em lại nói chuyện thêm một lát, Tống Trường Lâm nghĩ vợ anh ngồi xe nửa ngày cũng mệt mỏi, anh chào cha mẹ, đỡ vợ anh về nhà.

Mẹ Tống biết buổi chiều bọn họ sẽ về nên đã sớm đốt nóng kháng trong nhà họ, chỉ chờ con dâu về nhà mà thôi.

Tống Trường Lâm nằm trong nhà mình, trong lòng anh vẫn ít ít nhiều nhiều cảm thấy có chút quái dị, thật ra tình cảm của anh đối với cái nhà này không sâu đậm, từ trước đến giờ thời gian anh ở đây cũng không được mấy ngày, còn không bằng nhà ở thành phố A, rất nhiều đồ đạc này nọ đều là anh tự mình mua thêm, khiến anh có cảm giác đó mới là nhà.

Tống Trường Lâm thấy vợ anh muốn xoay người, anh vội giơ tay đỡ lấy bụng cô, dáng vẻ khẩn trương của anh khiến Trương Xảo Phương vui vẻ: “Đâu có khoa trương như vậy chứ, chỉ là lật người mà cũng cần người giúp đỡ hay sao?”

“Bụng em lớn như vậy, anh cũng thấy mệt thay em, ai, còn phải mấy tháng nữa mới sinh, về sau bụng em sẽ còn to hơn nữa  đúng không?” Tống Trường Lâm vuốt vuốt cái bụng tròn vo của vợ, anh có chút lo lắng.

“Không có việc gì đâu anh, cơ thể em rất tốt, không quan trọng, hôm nay mẹ cũng nói đó, giống như em không có một chút phản ứng nào, một ngày đều là muốn ngủ thì ngủ đều là một trăm người cũng không tìm thấy một người, cho nên đều do em may mắn.” Trương Xảo Phương thỏa mãn đặt tay lên tay chồng cô, Trương Xảo Phương hạnh phúc nở nụ cười. Chỉ còn hơn ba tháng nữa là cô có thể thấy được đứa nhỏ của cô, nên tâm trạng cô cũng rất tốt.

“Em đừng để ý đến lời nói của chị dâu cả, chị ấy là người như vậy, chúng ta không cần phải phí sức đi tức giận với chị ấy.” Tống Trường Lâm khuyên vợ anh không nên tức giận, nhưng thật ra anh cũng tức đến không thở được, đây là anh biết trong bụng vợ anh có hai đứa nhỏ, nếu không biết thì sẽ thế nào đây? Nếu vợ anh không làm siêu âm thì sao đây? Nếu để chị ấy nói như vậy thì sẽ thành chuyện gì rồi chứ? Nghĩ lại trước kia anh không ở nhà, vợ anh ở nhà một mình đã đủ vất vả, thế mà còn đụng đến loại người thích gây sự như thế này? Khó trách lúc trước vợ anh muốn ở riêng, đều là do mấy người đó gây sự mà ra.

“Ha ha, em không tức giận, em tức cái gì chứ? Chị ấy là do tâm lí không thăng bằng, hâm mộ ghen tị đó thôi, chờ khi em sinh được con trai, lúc ấy chị ấy sẽ càng tức giận hơn mà thôi.” Mặc dù trong lòng cô con trai và con gái đều giống nhau, nhưng không chịu nổi thời đại nào cũng là mẫu bằng tử quý, không có cách nào cả.

Tống Trường Lâm vừa nghe vợ anh nhắc đến con trai, khóe miệng anh không nhịn được mà nhếch lên, thân mình lại bắt đầu chui xuống, anh đặt đầu lên bụng vợ anh, nhẹ giọng hỏi: “Xảo Phương, em nói trong này là con trai chúng ta sao? Trong bụng em có đến hai đứa, dù thế nào cũng phải có một thằng nhóc đúng không?” Tống Trường Lâm áp đầu vào bụng vợ anh, cẩn thận cảm nhận, anh nghĩ cảm giác làm cha đúng là rất tốt đẹp.

Trương Xảo Phương híp hai mắt, tay cô giữ chặt lỗ tai chồng cô, mang theo uy hiếp nói: “Ai cùng em nói là anh thích nhất con gái? Hả? Anh đừng nói với em là anh trọng nam khinh nữ nhé?”

“Ách, đương nhiên anh thích con gái, nhưng mà không phải trong này có đến hai đứa sao, nếu có một trai một gái chẳng phải càng tốt hay sao?” Tống Trường Lâm nói xong, anh cũng không để ý đến sự uy hiếp của vợ trên tai anh, anh tiếp tục ngây ngất kề mặt trên bụng vợ anh, tiếp tục nghe. Vợ anh rất mềm lòng, sẽ không dùng sức túm anh đâu.

Anh đang cảm thấy tốt đẹp lại bị con trai ngoan của anh khó chịu đá một cái, người cha ngốc bị đá một cái vẫn tiếp tục ngây ngô cười: “Đá có sức như vậy nhất định là con trai anh đá.”

Trương Xảo Phương chán nản buông tai anh ra, tay cô chuyển đến vuốt tóc anh, vừa vuốt vừa nhẹ giọng khuyên: “Ngày mai về nhà mẹ em, anh ngàn vạn lần đừng lộ ra dáng vẻ như bây giờ được không? Hai ông bà sẽ lo lắng, rõ ràng là một người con rể bình thường, tại sao mới có mấy tháng không gặp là đã biến thành choáng váng như này rồi? Hai ông bà sẽ nghi ngờ có phải anh bị thứ gì đâm phải, bị kích thích quá lớn đúng không?” Anh không hề giống với hình tượng con người rắn rỏi bình thường, thật làm cho người ta lo lắng mà.

Hả? Tống Trường Lâm phát hiện giọng điệu vợ anh không đúng, anh ngơ ngác một chút rồi nhanh chóng khôi phục bình thường, anh chống khuỷu tay lên kháng, rồi lại chuyển lên gối  gối đầu, anh cố định lại gương mặt đang trộm vui vẻ của vợ anh, khó chịu nói: “Em dám ghét bỏ anh.”

“Không có. . .” Trương Xảo Phương trả lời có chút có lệ, vừa nhìn cũng biết là nói dối.

“Có, nhất định là do hai tháng này anh không cố gắng, cho nên em mới ghét bỏ anh như thế.” Nói xong, Tống Trường Lâm nhiệt tình đi đến gần, anh muốn chứng minh với vợ anh là anh khỏe mạnh thế nào.

Kết quả là ngay lúc anh sắp không khống chế được cảm xúc thì con của anh lại mạnh mẽ đá một cái, đánh tan không khí ân ái của cha mẹ.

Tống Trường Lâm đau lòng vuốt ve bụng vợ anh, nhíu mày nói: “Đau không em?” Con anh đá một cái này, anh đang dán lên bụng vợ anh cũng cảm nhận được sự chấn động.

“Anh nói xem.” Trương Xảo Phương trách con trai, khó lắm cha mẹ mới có cơ hội gần nhau, con không thể nhịn một lát được sao? Thật sự là một thằng nhóc thối, một chút tủi thân cũng không chịu được.

Thằng nhóc béo nào đó vẫn đang tranh thủ phát triển trong bụng mẹ, nhóc không hề biết nhóc vừa gây ra họa gì, nhóc thoải mái hấp thụ dinh dưỡng, tiếp tục nuôi dưỡng cơ thể nhỏ bé của nhóc.

Tống Trường Lâm vuốt vuốt bụng vợ, im lặng không nói gì, anh cưới vợ hai năm, thời gian anh ăn thịt có thể đếm được trên đầu ngón tay, chẳng lẽ, đây chính là số mệnh của anh sao? Ai, ngủ, ngủ, mệt mỏi cả ngày rồi, ngày mai còn phải dậy sớm một chút đó.

Sáng sớm hôm sau, hai người lấy chút canh gà hôm qua mang từ nhà mẹ về, nấu nồi mì sợi, ăn uống no đủ, Tống Trường Lâm mở xe ba bánh đưa vợ về nhà mẹ đẻ.

Vì ngày đầu tiên hai vợ chồng về nhà không thể đến nhà họ Trương, cho nên Trương Xảo Phương cũng không nói cho mẹ cô biết thời gian cụ thể hai vợ chồng cô về, tránh việc ông bà lại lo lắng như cha mẹ Tống, dù cô không nói, nhưng hôm qua hai vợ chồng cô lái xe về nhà, tin tức này cũng sớm đến tai cha mẹ Trương rồi.

Cha mẹ Trương thấy con gái đã về, nghĩ hôm nay con sẽ về nhà mẹ đẻ, vậy nên hôm nay từ sáng sớm hai vợ chồng nhà họ Trương đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, chỉ chờ Tam nha vào nhà sẽ làm luôn.

“Lão già, có phải có tiếng xe vang lên không?” Mẹ Trương lo lắng nghe tiếng xe bên ngoài, chỉ một lát mà đã hỏi đến ba lần.

“Không phải, bà nghe nhầm rồi…” Cha Trương ngay cả mí mắt cũng không động, tiếp tục đọc sách trong tay, bà đã dọa ông hai lần rồi, nếu ông còn tin vào cái lỗ tai không đáng tin của bà thì ông chính là heo.

“Mẹ, anh chị ba về rồi ạ.” Trương Xảo Trân nghe bên ngoài có tiếng xe vang lên vội vàng chạy từ trong nhà ra. Chị ba lâu như vậy mới về một lần, nhất định sẽ mang theo đồ tốt về cho cô.

“Ông xem, tôi đã nói là tam nha về mà, ông còn không tin. . .” Mẹ Trương ngoài miệng thì oán trách, nhưng vẫn vội vàng đi giầy ra ngoài đón con gái, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy cái bụng của con gái, bà lập tức đi lên đón: “Con chậm một chút, chậm một chút, hôm qua mẹ nghe nói con và Trường Lâm về nhà, nếu không phải sợ con mệt mỏi thì tối qua mẹ đã sang xem con thế nào rồi.” Mẹ Trương biết con gái mang thai, cuối cùng bà cũng có thể yên lòng, hai đứa nó kết hôn xong lại như thế. Thời gian dài thì sao chứ? Không ngờ tuy con gái bà mang thai muộn nhưng cũng không chịu thua kém ai cả, một phát mang thai đôi.

“Trời rơi tuyết to thế này, mẹ không nên ra ngoài nhiều, nếu ngã thì phải làm sao bây giờ?” Trương Xảo Phương đỡ cánh tay của mẹ, cùng đi vào nhà, Tống Trường Lâm thấy vợ anh có người quản, anh lại quay người ra ngoài lấy đồ này nọ.

Cha Trương vẫn giống như vậy, tuy rằng ánh mắt nhìn về phía con gái, nhưng thấy con rể ra ngoài ông cũng đi ra, cùng nói chuyện này nọ với con rể.

Mẹ Trương nhìn trên đất là mấy thùng đồ ăn đồ dùng, bà khó chịu oán trách: “Hai người các con ở bên ngoài đã không dễ, sao lại mua nhiều đồ về nhà thế làm gì?” Ban đầu con gái cũng mua về, trong tay con có tiền, đó cũng là một phần hiếu tâm, nhưng bây giờ bụng lớn, cũng không thể ngồi thêu hoa được, lqd, sau nay còn hai đứa nhỏ phải nuôi, còn biết bao nhiêu chỗ cần tiêu tiền, tại sao không biết tiết kiệm một chút.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, hai vợ chồng con cũng không kém, nếu thật sự không có thì con còn cần bày vẽ khi về nhà mẹ đẻ sao? Lúc đó thì con còn phải chìa tay xin tiền cha mẹ kìa.” Bây giờ Trương Xảo Phương đi đến đâu cũng có đãi ngộ của lão phật gia, lúc này cả người cô đang thả lỏng dựa vào kháng, còn thoải mái hơn so với lúc ở nhà chồng nhiều.

“Chị ơi, đâu là của em.” Trương Xảo Trân cười hì hì đi đến trước mặt chị ba, cô muốn biết quà mừng năm mới của cô là gì.

“Con nhóc chết tiệt kia, cũng không hỏi xem cơ thể chị con như thế nào? Con chỉ biết muốn này nọ thôi à?” Mẹ Trương tức giận gõ đầu cô con gái thứ tư, đẩy cô sang một bên, xoay người hỏi thăm con gái thứ ba: “Con cảm thấy thế nào? Từ lúc mẹ biết con mang thai đôi đã cố ý hỏi thăm rồi, ở thôn Đông có nhà lão Lý năm kia cũng có song sinh, con dâu nhà họ lúc mang thai cũng bị tội không ít, ăn cái gì cũng nôn ra hết, mấy ngày này mẹ luôn lo lắng, chỉ sợ con khó chịu.” Lại nói có bạn già làm thầy thuốc, nhưng ông cũng không hiểu biết nhiều về khoản này, vừa nói mang thai đôi rất vất vả, trong lòng bà càng lo lắng nhiều hơn vui sướng.

“Mẹ, con rất tốt, một chút phản ứng cũng không có, nếu mẹ không tin mẹ cứ hỏi Trường Lâm mà xem, mỗi ngày trừ bỏ thích ngủ thì cũng chỉ thèm ăn.” Trương Xảo Phương cảm thấy ấm áp, vẫn là mẹ đẻ tốt hơn, mẹ chồng chỉ để ý cô thích ăn gì, muốn nhìn xem là nam hay nữ, nhưng mẹ đẻ cô lại để ý xem cô khó chịu ở đâu. Vì thế mà mẹ cô còn cố ý đến hỏi nhà có người từng sinh đôi.

“Tam nha, con đừng ăn nhiều quá, cái bụng này của con có chút to rồi.” Cha Trương vừa ngồi xuống có chút lo lắng nhìn con gái, bây giờ mới có hơn năm tháng mà đã to như vậy, đến lúc sinh còn dọa người đến thế nào, con gái ông phải sinh làm sao?

“Cha, cô ấy ăn được nhiều không tốt hơn sao ạ?” Tống Trường Lâm không hiểu cái này, nếu so vợ anh với người khác, anh cảm thấy vợ anh rất gầy, anh chỉ hận không thể nuôi vợ anh thành mập mạp mới tốt.

“Có thể ăn được là tốt, nhưng mà cha sợ đến khi sinh lại vất vả, đứa bé quá lớn.” Ông càng lo lắng là lúc đó không sinh được đường dưới, mẹ con đều gặp nguy hiểm.

Tống Trường Lâm hoàn toàn không hiểu, bây giờ lại bị vẻ mặt nghiêm trọng của cha vợ dọa sợ, anh chỉ cảm thấy trong lòng như đang run lên: Không thể nào, không có việc gì đúng không?

“Cha, lát nữa cha kiểm tra cho cô ấy xem, bọn con chỉ đến bệnh viện làm siêu âm thôi, những cái khác đều không kiểm tra.” Tống Trường Lâm so sánh những bác sĩ không đáng tin ở bệnh viện, anh càng tin cha vợ anh hơn, dù sao đây chính là cha ruột của vợ anh, nhất định không thể nói dối được.

“Ừ, được, để tam nha nghỉ ngơi một chút đã, một lát cha xem mạch cho con.” Nói xong, cha Trương vô cùng chuyên nghiệp lấy ra cái đệm nhỏ để bắt mạch đến, Trương Xảo Phương nhìn xong cũng không biết nói gì, cơ thể cô thật sự rất tốt, không cần phải dọa Trường Lâm như vậy. Anh ấy sẽ tưởng thật mất.