Người Tống gia hôm nay ai cũng thấy căng thẳng cao độ, tâm trạng ai cũng có vẻ rất trầm trọng. Trừ Tống lão phu nhân cùng Tam Tứ Ngũ Lục tiểu thư thì tất cả mọi người đều bị triệu tập về họp. Ai không biết chắc còn tưởng Tống gia gặp phải cơn bão tài chính nào đó, sắp phá sản tới nơi.
Thực ra là vì hôm qua Nhị tiểu thư Tống Thiện Kỳ đã thông báo một tin chấn động: Bảo Nhi của Tống gia muốn xuất ngoại du học.
Đây chính là chuyện lớn!
Xuất ngoại du học, thế thì phải đi bao nhiêu năm? Khoảng cách lại còn xa như thế? Có khi cả năm họ cũng chưa chắc đã gặp Bảo Nhi được một lần, đây không phải chuyện lớn thì là gì?
Cho nên khi Tống Thiện Kỳ báo tin, ba Tống làm đại diện, quyết định gọi mọi người tới thư phòng mình cùng thương lượng.
Thật lâu sau, Tống lão tứ phá vỡ im lặng: “Nhất định là thời kỳ phản nghịch của Bảo Nhi tới rồi!”
Ba Tống không tin, vẻ mặt hung ác: “Con trai tôi ngoan lắm mà!”
Ngày thường nói câu này kiểu gì cũng có người phụ hoạ, nhưng hôm nay không ai nói gì, mọi người đều mang vẻ mặt đau đớn không muốn nói.
Ba Tống trợn mắt, chỉ trích cả đám: “Chẳng lẽ các người đều nghĩ con trai ta đã đến thời kỳ phản nghịch? Thiện Cầm, con nói xem, con cũng nghĩ vậy sao?”
Tống Thiện Cầm mím môi, nhíu mày: “Nếu không phải do đến kỳ phản nghịch vậy có nghĩa là Bảo Nhi thực sự muốn xuất ngoại du học. Bảo Nhi ghét bỏ chúng ta đó.”
Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng càng trầm trọng thêm. Nếu có thể cụ thể hoá, chỉ sợ trên đầu mỗi người họ đều có mây đen nặng trĩu rồi.
Ba Tống như bị sét đánh, tâm tình hạ thấp.
Tống Phẩm Trà nhìn các vị trưởng bối cùng chị gái mình, tất cả trông đều có vẻ suy sụp thương tâm. Cô cố gắng lên tinh thần, đập tay phân tích: “Em cảm thấy không phải Bảo Nhi ghét bỏ chúng ta đâu, nhóc chỉ là…..là đến thời kỳ phản nghịch, à không, thời kỳ tâm lý bất ổn. Ngày thường chúng ta trông giữ Bảo Nhi hơi chặt, mọi người nghĩ mà xem, đám con trai bằng tuổi Bảo Nhi nhà mình giờ có đứa đã gây hoạ cả đống rồi. Nhưng Bảo Nhi lúc nào cũng ngoan vô cùng. Nhất định là do bình thường trong nội tâm chịu áp lực rất lớn, hơn nữa em ấy còn sắp thi đại học, chúng ta gây áp lực quá nên em ấy mới nói muốn rời nhà đi du học.”
Tống lão nhị gật đầu: “Tiểu Bát nói cũng có lý. Tối qua ta đã tìm hiểu, biết tuổi dậy thì sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, Bảo Nhi quả thực ngoan quá mức. Nhất định là thấy áp lực quá rồi, thời khắc mấu chốt này chúng ta đừng kích thích Bảo Nhi nữa, cứ theo ý nó đi.”
“Thế chẳng phải là để Bảo Nhi đi du học thật sao?”
Mọi người đều biến sắc, kiên quyết phản đối.
Mẹ Tống nói: “Như vậy chẳng phải sẽ đi rất xa sao? Nó ra ngoài bị người ta bắt nạt thì sao? Làm sao thoải mái bằng ở nhà được. Bảo Nhi thân kiều thể quý, sao mà chịu được?”
Người ngoài mà nghe thấy câu này của mẹ Tống hẳn sẽ cười nhạo, cười Tống Triều là một đứa con trai, làm chi mà cầu kỳ hơn cả con gái? Đúng là ra vẻ. Nhưng trong mắt người Tống gia, mẹ Tống đã nói rất đúng trọng tâm, đối với họ, Tống Triều chính là búp bê ngọc, không cẩn thận là sẽ bị thương.
Tống lão tam cũng phản đối: “Thái độ của chúng ta phải kiên quyết hơn nữa, Bảo Nhi mềm lòng, bảo lão phu nhân đi đi, nó sẽ thoả hiệp.”
Tống lão nhị nói: “Chú làm vậy là trị ngọn không trị gốc. Bảo Nhi có thể mềm lòng rồi nhất thời đáp ứng, nhưng nếu cứ tích tụ, lâu dần sẽ ảnh hưởng tới tâm lý của nó.”
Tống Thiện Kỳ phụ hoạ: “Nhị thúc nói đúng. Ba, mẹ, trước nay Bảo Nhi đều mềm lòng và ngoan ngoãn. Có chuyện gì cũng không nói, chỉ giữ trong lòng, ba xem, nếu dùng ngón tay đếm thì từ nhỏ tới giờ có mấy khi Bảo Nhi đưa ra yêu cầu gì đâu? Còn chưa đến mười ngón tay. Giờ khó khăn lắm Bảo Nhi mới lấy hết can đảm nói ra khát vọng trong nội tâm mình, chúng ta nhẫn tâm cự tuyệt sao?”
Cô vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt, không biết phản bác ra sao. Tống Thiện Kỳ đã nói trúng tâm họ, từ nhỏ tới lớn, Tống Triều lớn lên trong yêu thương chiều chuộng, vốn nên kiêu căng ương ngạnh nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn, chẳng mấy khi có yêu cầu gì. Một khi đã thỉnh cầu thì chẳng bao giờ không được đáp ứng. Nhưng họ thực sự khó mà hạ quyết tâm.
“Nhưng mẹ thực sự luyến tiếc Bảo Nhi mà.”
Mẹ Tống đã nói ra tiếng lòng của mọi người.
Cục diện lại lần nữa trở nên giằng co.
Giờ chỉ có Tống Thiện Kỳ, Tống lão nhị, Tống Phẩm Trà, Tống lão tứ, Tống tứ thẩm và Tống tam thẩm đồng ý để Tống Triều xuất ngoại du học, sáu người còn lại không đồng ý, chỉ cho là Tống Triều có tâm lý phản nghịch, từ từ khai thông là được.
Mỗi bên sáu người, không thắng không thua. Hai bên đều quay sang nhìn Thất tiểu thư Tống Phẩm Hoa nãy giờ vẫn không lên tiếng.
Tống Phẩm Hoa là một kỳ nữ, là con gái duy nhất của Tống lão tứ. Cô là một cô gái vô cùng tự chủ, cá tính rất độc đáo, cũng là người có tình cảm bình tĩnh nhất với Tống Triều trong Tống gia. Tuy cô cũng rất yêu quý Tống Triều, nhưng sẽ không chiều chuộng cậu quá mức.
Vì thế, cô cũng là người duy nhất không bàn luận gì về chuyện du học của Tống Triều.
Sau khi thành niên, Tống Phẩm Hoa gần như đã đi khắp thế giới, tham gia WWF (Tổ chức Quốc tế về Bảo tồn Thiên nhiên), đã đến đại thảo nguyên ở Châu Phi, đến rừng rậm Amazon, cũng từng đến cả Nam Cực. Cô cũng là thành viên của Ủy ban y tế của Liên đoàn leo núi quốc tế và đã từng cứu nhiều người bị thương do thiếu oxy trên đỉnh núi hoặc tuyết lở.
Quên nói, trước khi bước ra thế giới, Tống Phẩm Hoa chính là sinh viên có thành tích vượt trội của Đại học Y. Hơn nữa, cô là một T. Cô còn có một người yêu bí mật, trừ Tống Triều ngẫu nhiên phát hiện thì Tống gia không ai biết. Nhưng Tống Triều cũng chỉ biết Tống Phẩm Hoa có một người yêu đồng tính người Pháp, là đồng nghiệp của cô, còn lại cũng không biết nhiều hơn.
Tống lão tứ ngẩng đầu nhìn con gái, ba Tống cũng quay sang nhìn cháu gái mình. Tống Phẩm Hoa ngẩng đầu nhìn một lượt mọi người trong phòng rồi nói: “Đổ không bằng sơ.” (Nôm na là kiểu ngăn cấm không bằng giải phóng ấy.)