Nam sinh cao lớn lùi lại một bước, chỉ vào Tống Triều mà nói không nên lời, lại giơ nắm tay lên muốn đánh cậu. Người của hội sinh viên Đại học S đang nhìn chằm chằm bên cạnh, rất có tư thế kiểu “Cậu dám đánh, bọn tôi lập tức lôi cậu đến đồn cảnh sát”.
Nam sinh cao lớn hung tợn cảnh cáo: “Chờ đó, kiểu gì cũng có ngày cậu biết tay tôi!”
Tống Triều cười cười: “Thôi khỏi chờ, tôi biết cậu không làm gì được tôi đâu. Cậu họ Cao, tên Cao Huy.”
Cao Huy kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”
“Không chỉ vậy, tôi còn biết cậu là người của Cao gia, thành phố S.”
Bề ngoài Cao gia ở thành phố S làm nghề cho vay, gần như một nửa hộp đêm ở thành phố S đều do họ mở. Tuy nhiên, người trong giới đều biết việc kinh doanh của Cao gia có dính dáng đến hắc đạo, nghe đồn họ có chút liên hệ với Giang gia từng lập nghiệp ở Hong Kong nhưng về sau đã chuyển đến Mỹ. Cho nên người ở thành phố S cũng không muốn thực sự gây chuyện với Cao gia.
Hơn nửa sản nghiệp của Giang gia đã được tẩy trắng rồi, còn lại nửa kia, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Tuy họ không kinh doanh những thứ thương thiên hại lý như súng ống ma tuý nhưng tuyệt đối cũng không phải thứ gì vẻ vang. Vì đã mang một nửa bối cảnh hắn đạo nên giới hào môn thành phố S này sẽ không chủ động khiêu khích Giang gia.
Nhưng không muốn cũng không có nghĩa là không dám. Cao gia tuy có chút liên quan đến Giang gia thật, nhưng thành phố S này ngoạ hổ tàng long, ít nhiều gì vẫn có nhà có thể chống lại Giang gia, Tống gia chính là một trong số đó.
Giang gia khởi nghiệp ở Hong Kong, giờ lại phát triển ở Mỹ, gần như không hề có căn cơ ở thành phố S này. Muốn xử trí mấy nhà nghèo không có bối cảnh còn được, nhưng muốn đối phó với hào môn như Tống gia cũng không dễ dàng. Hơn nữa, Giang gia liệu có nguyện ý gây chuyện với Tống gia vì Cao gia không đã.
Cao Huy nào hiểu được những lắt léo này, cậu ta cáo mượn oai hùm quen rồi, thực sự nghĩ Cao gia là nhất. Nhưng loại người tự đại lại không có bản lĩnh gì thế này cũng dễ đối phó thôi.
Cáo mượn oai hùm thôi chứ gì, ai mà không biết?
Cao Huy đắc ý: “Đã biết thì ngoan ngoãn đi!”
Tống Triều thở dài: “Cao Huy, cậu nghĩ xem sao tôi lại biết cậu? Hơn nữa sau khi biết còn hoàn toàn không sợ cậu trả thù? Cậu không dùng não à?”
Cao Huy lập tức nghĩ lại, càng nghĩ, mặt cậu ta càng tái đi.
Những kẻ cáo mượn oai hùm ngoài tự đại lại không bản lĩnh thì còn có một đặc điểm rất lớn, đó chính là suy nghĩ nhiều.
Hơn nữa, dáng vẻ miệng lưỡi sắc bén cùng tự tin của Tống Triều càng khiến Cao Huy lo sợ. Bình thường Cao Huy hay gây chuyện, đã bị ba mình nhắc nhở rất nhiều lần, nên cậu ta đã hình thành phản xạ có điều kiện là đừng gây chuyện với người có thân phận.
Theo như lời Tống Triều, làm sao cậu lại biết thân phận của Cao Huy? Vì sao sau khi biết không những không sợ hãi mà còn khiêu khích? Vì sao? Chắc chắn là vì bối cảnh gia đình rất hùng hậu!
Cao Huy không quen Tống Triều, thậm chí còn không biết cả tên cậu. Nhưng điều này không cản trở được trí tưởng tượng phong phú của cậu ta, trong tích tắc, cậu ta đã liệt kê được mấy nhà ở thành phố S mà Cao gia không thể động tới. Có một số nhà phù hợp, nhưng cậu ta không biết người trước mặt mình là con cháu nhà nào.
Cao Huy sợ rồi.
Cậu ta nghĩ, chẳng qua chỉ là một cô gái xinh đẹp chút thôi, làm gì đến mức phải vì cô ta mà gây với thế lực Cao gia không gây nổi? Hay là….nhận lỗi nhỉ?
Tống Triều nhanh chóng ngăn lại Cao Huy “co được dãn được”, “Đừng, không cần nhận lỗi, lui ra rồi giữ yên tĩnh là được.”
Ra lệnh cho người khác cũng rất có phong thái đấy.
Lương Thấm giậm chân, khuôn mặt xinh đẹp cũng vặn vẹo.
“Cao Huy! Sao cậu không giúp tôi dạy dỗ cậu ta? Cậu có phải đàn ông không thế?”
Cao Huy đứng sang bên cạnh, không để ý đến Lương Thấm. Cậu ta tuy ngang ngược nhưng cũng không thích bắt nạt con gái.
Lương Thấm thấy Cao Huy không chỉ phớt lờ mình mà còn đứng nép sang một bên thì giận lắm. Cô ta quay đầu muốn trút giận lên Tống Triều, lao lên muốn tát cậu. Lúc này, Albert đứng cạnh nãy giờ đã có cơ hội phát huy.
Albert giữ tay Lương Thấm lại, che Tống Triều ở phía sau.
"Chuyện gì xảy ra mà đến nỗi phải đánh người vậy?"
Thấy người trong lòng, Lương Thấm vội vàng thu tay. Lại còn bình tĩnh vén tóc ra sau tai, hai mắt ửng hồng, góc độ vừa xinh đẹp vừa đáng thương.
“Cậu ta cản trở công việc của chúng tôi, tôi đã giải thích nhưng cậu ta không nghe, lại còn uy hiếp nói muốn tìm người dạy dỗ tôi.”
Albert quay lại nhìn Tống Triều, Tống Triều bất đắc dĩ nhún vai, chẳng buồn giải thích.
Albert không nhịn được cười, anh lùi lại một bước rồi quay sang nhìn Lương Thấm: “Tôi biết hết những chuyện đã xảy ra.”
Nghe vậy, Lương Thấm xanh mặt, cô ta đứng yên tại chỗ, không nói được gì.
“Ảnh trong buổi toạ đàm bắt buộc phải xoá cũng là sự thật.”
Tống Triều mím môi, ngẩng đầu hỏi, “Tại sao?”
"Đó là những thiết kế chưa được công bố của Lâm An, và chúng phải do studio của họ công bố. Điều này nhằm ngăn chặn những người có ý đồ xấu sử dụng những bức ảnh này để sửa đổi một chút thiết kế của họ rồi công bố trước."
Albert giải thích bên tai Tống Triều, câu từ rõ ràng, âm sắc cũng thực quyến rũ.
Tống Triều cảm thấy vành tai mình nóng lên, “Được rồi. Vậy thì tôi sẽ xoá ảnh.”
Nói chung buổi toạ đàm này vẫn công khai. Những thiết kế cũng được triển lãm trên sàn chữ T, nhưng sau đó thì phải để phòng làm việc của Lâm An công bố thì mới không bị vi phạm bản quyền. Dù sao Lâm An cũng là lão làng trong giới, khó mà đảm bảo sẽ không có ai tự sửa đi rồi biến thành thiết kế của mình. Dù học sinh ở đây không làm vậy thì cũng sẽ có đối thủ của Lâm An hoặc một vài công ty có ý xấu dùng trước.
Xoá ảnh chụp quả thật có thể góp phần bảo vệ bản quyền.
Dù rất tiếc, nhưng Tống Triều vẫn hiểu đạo lý này. Cũng may mà sau khi công bố mẫu thiết kế rồi thì sẽ công bố luôn cả ảnh chụp.
Nghĩ xong, Tống Triều lấy điện thoại ra rồi xoá ảnh ngay trước mặt Albert.
Albert đứng cạnh, nhìn thấy trong điện thoại của Hoa Hồng Nhỏ có rất nhiều ảnh của mình, còn chụp rất đẹp nữa. Anh còn trông thấy nét mặt vô cùng luyến tiếc của Tống Triều khi xoá ảnh.
Tâm tình Albert lập tức trở nên rất vui vẻ, khoé miệng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, dáng vẻ này quả thực có thể khiến không ít kẻ si mê.
“Rất luyến tiếc sao?”