Đô Thị Trọng Sinh Vị Vua Trở Lại

Chương 44: Thật Hiếm Thấy




Khóe môi Nam Cung Nguyệt nhếch lên, ánh mắt cảnh cáo :" Lưu Chí, ông đừng đi quá giới hạn của mình. "

Trước mắt, phải kéo dài thời gian dù không biết phải thoát khỏi đây như thế nào nhưng có thể kéo dài thời gian thì nhất định phải làm. Tên khốn này sắp giữ không nổi bình tĩnh và lý trí nữa rồi!

Cuộc đời cô vốn đang rất tốt đẹp không muốn vì cái tên này mà nhảy vào vũng bùn , dù có rửa vẫn còn vếch nhơ không bao giờ sạch. Lưu Chí bây giờ cái gì cũng không còn, hắn có thể làm ra những chuyện trời đất không dung cô không thể không lo lắng !!

" Nam Cung Nguyệt, không phải ai cũng tôn trọng cô sao? Cao Vỹ không phải rất yêu cô sao? Hôm nay tôi sẽ đem cô đùa bỡn ở dưới thân, để cô cầu xin tôi. Tôi sẽ quay lại khoảnh khắc chúng ta ân ái bên nhau, để cho hắn biết vị hôn phu của mình dâm đãng và bần tiện đến cỡ nào! "

" Ông dám? "

" Ha ha, để xem Lưu Chí tôi ngày hôm nay có đùa với cô không! "

Vừa nói xong, Lưu Chí tay nhanh chóng cởi áo khoát thân thể hắn mập mạp vì luận động mạnh mà lắc lư nhìn trong thật kinh tởm. Ánh mắt hắn tràn đầy nhục vọng bẩn thỉu, toàn thân hắn di chuyển đến bên cạnh Nam Cung Nguyệt...

" Tránh xa tôi ra...! "

" Yên tâm, tôi sẽ hảo hảo cưng chiều cô."

Lưu Chí xoa tay, giọng hèn mọn nói.

" Bẩn thỉu, cút đi! " Nam Cung Nguyệt giận tím mặt, nhưng mà tay và chân bị trói cô không thể di động dù chỉ một chút. Cô dường như sắp khóc rồi, lần đầu của cô không thể bị mất đi như thế này được... không thể được....!

Lưu Chí tiến tới , đưa tay bắt lấy vai của cô bàn tay hắn đẩy một cái đẩy ngã Nam Cung Nguyệt xuống giường. Khuôn mặt hắn đê tiện hạ lưu nhìn bờ môi mềm mại của Nam Cung Nguyệt mà liếm mép, từ bụng dưới xộc lên một cảm giác nóng nảy, đúng là mỹ nữ chỉ cần nhìn một cái cũng có thể khiến người khác nổi lên dục vọng.

" Không, tránh xa tôi ra.... aaa! " Bị đẩy ngã xuống giường Nam Cung Nguyệt sợ hãi thét lên.

Bàn tay Lưu Chí không dừng lại mà di chuyển xuống mở ra các cút áo sơ mi......

....

.....

.......

'Cạch.. '

Cánh cửa bị một động tác mạnh mẽ đá văng ra.

Bước chân nhẹ nhàng của một nam nhân xuất hiện sau cánh cửa.

Lưu Chí quay đầu lại, giọng tức giận :

" Mày là ai ?"

Người nam nhân không trả lời, ánh mắt hắn đang hờ hững dán lên người Nam Cung Nguyệt , nhìn thấy cô bị mở ra mấy cúc áo đang cố gắng dùng tay che lại nơi tuyệt mật thì cũng không có biểu hiện cái gì. Nhẹ nhàng cởi ra áo khoác của mình lạnh lùng ném đến trên giường...

" Mày là ai, muốn cái gì? "

" Lăng Dạ ." Ngắn gọn, xúc tích mà lạnh lẽo đến đáng sợ.

Lăng Dạ không thèm nhìn lấy Nam Cung Nguyệt một cái , quay đầu ánh mắt hướng Lưu Chí nhìn.

Lăng Dạ có thể nói là một cái tên khá xa lạ với Lưu Chí, thậm chí hắn còn không biết người đàn ông này đang tồn tại. Hắn nheo mắt lại, cẩn thận dò xét trên dưới người đàn ông đang đứng phía trước này...

Một thân áo sơ mi trắng, quần tây đen mang giày hiệu. Gương mặt tuấn tú, nhưng có vài phần lạnh nhạt và thờ ơ.. có điều hắn còn mang theo một chiếc kính nhìn có vẻ hơi giống thư sinh ẻo lả. Nhìn vẻ bề ngoài Lưu Chí có thể tạm thời suy đoán người này không quá nguy hiểm, có thể là đối tác làm ăn của cô ta cũng có thể là người muốn cùng cô ta lên giường. Nếu như vậy mọi chuyện trở nên dễ giải quyết rồi!!

Nghĩ Lăng Dạ cũng là hạn người như hắn nên cười hề hề nói :" Có gì từ từ nói, tôi sẽ nhường lại người phụ nữ này cho cậu, chỉ cần cậu đưa tôi 2 tỷ! "

Lăng Dạ nhướng mi, lạnh lùng :" Người phụ nữ này đáng giá đến vậy ư? "

Nam Cung Nguyệt mím môi, tức giận muốn phản bác nhưng là Lăng Dạ đã bước tới trước, bàn tay hắn hơi nắm lại từng bước từng bước đi đến vị trí của Lưu Chí đang đứng.

Một cỗ nguy cơ đang tiến đến, Lưu Chí nhanh trí miệng lưỡi nói :" Khoan đã, chỉ cần cậu giúp tôi đòi tiền chuột từ gia tộc cô ta...tôi sẽ chia cho cậu một nửa, cậu yên tâm gia tộc cô ta rất giàu chỉ cần cậu giúp tôi chúng ta sẽ có tiền.. à không có rất nhiều tiền...!"

Bước chân Lăng Dạ hơi khựng lại, ánh mắt có chút lạnh lẽo :" Tiền? "

" Đúng vậy! "

.........Xoát.....

" Aaaaa! "

Nam Cung Nguyệt thét lên mắt cũng không dám mở.

....

" Tao nói cho mày biết, tiền của tao còn nhiều hơn gia tộc của cô ta. Bất cứ người nào có ý định chạm đến tiền của tao, đều phải chết! "

Lưu Chí trợn mắt, từ bụng bự xấu xí của hắn tràn ra một chất lỏng ấm màu đỏ huyết kinh người. Nhát dao này, chưa đủ lấy cái mạng của hắn...mà chỉ khiến hắn đau đớn hơn mà thôi. Lăng Dạ ánh mắt lãnh đạm, coi như đang cắt cổ một con vật nhưng lại chưa muốn con vật này chết mà từ từ giày vò hành hạ nó.

Lưu Chí hắn còn tưởng có thể đem tiền ra dụ dỗ Lăng Dạ , nhưng hắn không biết hắn đã động phải một ác ma chứ không phải người.

" Lấy phụ nữ, tiền bạc ra dụ dỗ tao ư? Mày nghĩ tao là cái gì? " Càng nói Lăng Dạ càng nhấn mạnh để lưỡi dao đâm vào sâu hơn.

" Lăng Dạ , cậu mau dừng lại đi sẽ chết người đó! "

Nhìn ánh mắt vô hồn của Lưu Chí, Nam Cung Nguyệt nhịn không được mở miệng cầu xin.

" Im lặng! " Lăng Dạ không quay đầu mà lạnh lùng nói.

....

" Có thể ở địa bàn của Tử Lam Phong ta giết người, cái gan ngươi quả thật cũng rất lớn!? "

Lăng Dạ vốn chẳng bất ngờ gì, tay dứt khoát rút cây dao ra. Lưu Chí ngã xuống đất tay ôm bụng ngăn cản máu chảy đầm đìa, toàn thân phát rung thở dốc......

Lăng Dạ nhìn Lưu Chí dưới đất lộ rõ vẻ chán ghét, tay hắn lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay màu trắng tỉ mỉ lau đi mấy vết máu còn dính trên lưỡi dao. Tử Lam Phong nhìn thấy từng hành động nhàn rỗi lau vết máu của Lăng Dạ mà kinh ngạc, hắn chưa từng gặp qua một người nào máu lạnh như tên thư sinh này. Giết người xong, còn có thể nhàn nhã hiếm hoi bình tĩnh mà lau vết máu như thể vết máu kia là thứ gì đó rất dơ bẩn hắn không muốn con dao của hắn dính phải máu của tên hạ lưu vô sỉ không đáng một đồng đang nằm chờ chết kia.

Thật hiếm thấy!

" Tôi giết người cùng ông một chút quan hệ cũng không có, ông nói xem? Tôi phải kiêng nể cái gì?"

" Đây là địa bàn của ta, người cũng là người của ta, cậu nói xem có quan hệ hay không? "

" Vậy ra Tứ gia tiếng tăm lừng lẫy lại thích cho người của mình đi bắt cốc tống tiền như vậy sao? Ông thiếu tiền đến nỗi phải đi làm mấy việc hạ lưu này à? "

" Làm người đừng đi quá giới hạn của mình, cậu biết cậu đang đứng ở nơi nào không? "

" Lăng Dạ tôi, không có giới hạn. Đừng mang mấy thứ giới hạn rẻ tiền đó nói với tôi."

Giọng nói ánh mắt lạnh lẽo băng giá ,phát ra từ trên người một thư sinh mang kính nhìn qua trong thật vô hại nhưng lại khiến người khác cảm thấy rùng mình.

Tử Lam Phong không nói gì, ánh mắt sâu xa như đang suy tính điều gì đó.

" Tứ gia.. ngài...làm ơn, cứu tôi.. tôi có bằng chứng,bằng chứng buộc tội những người đang có ý định.. ý định phản bội ngài..! " Lưu Chí lấp bấp nói, vết dao khiến hắn không còn hơi sức để nói chuyện. Gương mặt tái nhợt, ánh mắt vô thức nhìn về hướng Tử Lam Phong đang đứng mà cầu xin....

Khóe môi Lăng Dạ nhếch lên, xoay người bàn tay khẽ nâng... vài giây sau...

Lưu Chí chỉ còn lại một cái xác không hồn, nằm trơ trội giữa căn phòng lạnh lẽo. Trên bụng hắn đang ghim một con dao nhọn, lưỡi dao vô cùng sắc bén như được chủ nhân của nó chăm chút mỗi ngày...

Tử Lam Phong không bất ngờ, ngược lại còn rất thích khí chất bá đạo này của Lăng Dạ... hắn nhất định bằng mọi cách thu cậu ta về làm cánh tay trái của mình.

Nhưng trước hết, hắn cần chứng minh một việc.......