Đô Thị Trọng Sinh Vị Vua Trở Lại

Chương 40: Tôi Không Hại Cô




Ngồi trên xe, tâm trạng Cao Viên Tuyết Y hết sức tồi tệ suốt hai tuần qua Hạ Thiên không có lấy một cuộc điện thoại cho cô cũng không có xuất hiện ở Thiên Đô, không biết cậu ta đang ở đâu ? Cao Viên Tuyết Y thực sự không hiểu cô là đang luyến tiếc cái gì, vì không kéo được Hạ Thiên về làm cho mình hay là vì những tình cảm linh tinh khác.

Trên ghế tài xế, Lương Tư Hạo lén lút nhìn Cao Viên Tuyết Y ở phía sau. Hắn thật tâm rất lo lắng cho cô nhưng hắn không có cách nào thể hiện ra bên ngoài được. Tiểu thư của hắn là một người mạnh mẽ và vô cùng kiêu ngạo, cô ấy sẽ không chấp nhận và sẽ không để ai thấy bộ dáng tệ hại này của mình nên tốt nhất hắn bây giờ đừng đi an ủi cô. Mọi việc thành ra như vậy cũng là do tên nhóc thúi Hạ Thiên kia gây ra, cậu ta vô duyên vô cớ chạy mất làm tâm trạng vốn không tốt của tiểu thư hắn ngày càng sa sút hơn , tệ hơn hắn chính là cái bao cát để cô ấy trút giận. Ban đầu còn tưởng rằng đã thoát khỏi cái quả bom hẹn giờ nguy hiểm này ai ngờ, tiểu thư cô đúng thật là nham hiểm, lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Cũng phải thôi ai bảo cô ấy là tiểu thư của hắn chứ!!

Cười nhẹ, nghiêng đầu hỏi :" Tiểu thư, cô muốn đi đâu? "

" Đến Thất Hải đi! "

---------

Một nửa số cổ phiếu đã bị Nam Cung Nguyệt cho người thu mua lại. Tình trạng hiện tại giá cổ phiếu đã sụt giảm đến mức trầm trọng, khốn cảnh lầm than người người ôm một đống rác không có giá trị mà khóc ròng. Nhân cơ hội này Nam Cung Nguyệt chiếm tiện nghi mua lại với giá rẻ bèo. Cô biết bọn họ thà bán giá rẻ còn hơn là giữ lại đống rác không còn giá trị, ai cũng tham lam cho nên bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm chát lại chút ít.

Tuy nhiên, vẫn có một số người thắc mắc là vì sao giá cổ phiếu đã giảm đến mức đáng thương như vậy mà vẫn có người đồng ý bỏ một số tiền lớn ra để mua? Và đương nhiên Nam Cung Nguyệt là người tò mò nhất.

Cô không hiểu cái tên này rốt cuộc đang dở trò gì, hắn chấp nhận bỏ một số tiền lớn để giúp công ty cô trải qua thời gian khó khăn nguy kịch cô còn có thể hiểu nhưng mà tại sao hắn lại bỏ tiền vào một cái hố sâu không đáy này? Biết rõ bỏ vào là không có khả năng lấy lại mà vẫn chấp nhận cô nên nói hắn ngốc hay là gian thương đây?

" Mọi chuyện đã xong rồi chứ? "

" Tôi đã thua mua một nửa số cổ phiếu. Tiếp theo phải làm gì? "

" Việc cần làm bây giờ là chờ đợi!? "

" Hửm..!? "

" Theo suy đoán của tôi thì tầm một tuần nữa số cổ phiếu này sẽ tăng nhanh đến chóng mặt. Đến lúc đó cô cứ đem toàn bộ bán ra ngoài thị trường, và đương nhiên cái giá của nó phải đắt nhất có thể! "

" Vì sao anh biết giá cổ phiếu sẽ tăng? "

" Chuyện này không cần cô quản. Chuyện cô cần làm bây giờ là đến Nam Sơn thu mua tập đoàn Hàn Vũ cho tôi, công ty này đang bên bờ vực phá sản vì không có tiền để chi trả cho nhân viên và những thứ khác. Thời điểm này cô đến đưa ra một cái giá thích đáng thì tên chủ nhất định sẽ bán cho cô. Sau đó cô hãy tìm kiếm và mua cho tôi một nhà hàng cùng một khách sạn, điều kiện tệ một chút cũng được nhưng vị trí phải thuận tiện cho việc kinh doanh, đuổi hết đám nhân viên cũ đi thay người mới có khả năng ứng biến nhanh và có năng lực thật sự vào làm. Tiền tôi đã chuyển vào tài khoản của cô, sắp tới tôi còn rất nhiều việc phải làm nên nói trước với cô một tiếng. Nếu mọi việc ổn thỏa thì cô cứ theo đó mà làm! Nên nhớ, đừng hỏi vì sao cái này vì sao cái kia với tôi , cô chỉ cần biết là tôi không hại cô!? "

" Được tôi đã hiểu! "

" Tốt. Không còn việc gì thì tôi cúp máy đây! "

.....

Ngồi trong phòng làm việc Nam Cung Nguyệt mệt mỏi xoa thái dương, thân thể cô vì mấy ngày nay làm quá sức mà muốn nứt ra rồi.

Tên này lại còn muốn chơi trò bí ẩn bao lâu nữa đây? Rốt cuộc thì gia thế của hắn có gì đặc biệt? Toàn bộ vẫn là ẩn số!!

Cô không biết nên tin hay nên phòng người thanh niên này, nhưng hắn giúp cô dựt dậy công ty này hắn bỏ tiền để công ty được tiếp tục kinh doanh, hiện tại hắn có 60% cổ phần của công ty đồng nghĩa hắn cũng chính là giám đốc của cô nhưng bất quá cái tên giám đốc này muốn ngồi không chỉ tay hai ngón ra lệnh mà thôi.

Hắn thực sự có năng lực hay không Nam Cung Nguyệt cũng không biết, ở Thiên Đô này ngay cả Tử Lam Phong cũng phải suy xét cẩn thận rồi mới đưa ra quyết định vậy mà hắn một tên thanh niên trẻ tuổi lại không chớp mắt bỏ ra số tiền lớn như vậy giúp cô? Hắn còn là dựa vào cảm tính mà quyết định mọi thứ??

Cô còn đang nghi ngờ không biết hắn có phải là tay trong của Cao gia hay không. Nếu không phải thì tốt, nhưng nếu phải lại khác rồi!!

" A Hân, cô vào đây một lát! "

" Giám Đốc, cô gọi tôi có việc gì? "

" Cô giúp tôi đi điều tra thân phận của người này một chút. Mọi chuyện ở công ty sẽ có người thay cô làm !"

" Được! "

--------

" Bang...! " Một con báo răng kiếm bị Hạ Thiên cho một gậy đánh bay ra xa văng lên góc cây, ánh mắt đó dần trở nên đục ngầu rồi trở nên mất ý thức. Thân thể báo răng kiếm tan biến hòa vào không khí ảo diệu.

Hạ Thiên nhặt lên Thạch Đan bỏ vào túi không gian sau đó dựa lưng vào người Hổ Vương nghĩ ngơi. Mấy tiếng đồng hồ vận động thân thể khiến hắn mệt chết rồi, tuy chỉ là một gậy rồi lại một gậy dơ tay kết liễu mạng sống của báo răng kiếm nhưng hắn đã động như vậy 400 lần rồi.

Không mệt chết mới là lạ.

Nhưng vẫn còn 600 con nữa mới đủ 1000v Thạch Đan đến lúc đó hắn có thể lấy được một kỹ năng rồi.

" Ta muốn hỏi, nếu như giết chết đủ 1000 con báo răng kiếm vậy thì tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra !?"

" Khi nào ký chủ giết đủ 1000 con báo răng kiếm, lấy đủ 1000v Thạch Đan thì Báo Vương sẽ xuất hiện. Giết chết Báo Vương ký chủ có thể lấy Kim Đan của nó để bước vào Dẫn Khí tầng 1."

" Còn có Báo Vương sao? "

" Đúng vậy. Báo Vương là con mạnh khỏe nhất trong đàn, mỗi loài yêu thú hay thần thú điều có một con làm Vương. Báo Vương là con đã hấp thụ nhiều linh khí nhất cho nên nếu ký chủ giết được nó thì sẽ tăng lên một cấp độ! "

" Nhưng tại sao nó không xuất hiện ngay từ đầu? "

" Báo Vương là con báo mạnh nhất được xếp ở cuối cùng, chỉ khi nào ký chủ hoàn thành giết chết được 1000 con sỡ hữu được 1000 viên Thạch Đan thì Báo Vương mới có thể xuất hiện được, ở các cấp độ hay yêu thú cấp cao khác điều như vậy."

" Rắc rối quá! "

Hạ Thiên đứng lên, híp mắt cẩn trọng quan sát xung quanh. Những con báo răng kiếm quanh đây cơ hồ đã bị hắn giết chết hết rồi, bây giờ chỉ có thể tiếp tục đi sâu vào bên trong tìm kiếm những con khác.

" Hệ thống, sao ngươi lại tăng lên số yêu thú rồi? Lúc trước không phải nói chỉ cần 500 con thôi sao? "

" Ngươi nghĩ đơn giản quá thì ký chủ của chúng ta sẽ cảm thấy thoải mái vui vẻ sao? "

" Đương nhiên là vậy.Nhưng mà khoan, hiện tại số yêu thú cấp thấp điều do ta giết chết chủ nhân hẳn là cũng cảm thấy không có chút thành tựu gì!? Nói đi, tại sao ngươi muốn ta mạnh hơn ngài ấy? "

" Có những thứ ta cũng không thể nói với ngươi. Tu luyện quá nhanh sẽ sanh ra nghi ngờ, mọi chuyện quá dễ dàng lại khiến người ta nhàm chán. Mọi thứ phải tự cảm nhận gian nan thì thành công mới cảm thấy hãnh diện được, ngươi cứ đợi đi! "

" Ách, thấu đáo quá ta không hiểu được. "

Hổ Vương không tiếp tục nói chuyện với hệ thống nữa, hắn nhận thấy mình đã bỏ xa chủ nhân quá rồi. Đi đến phía trước vài bước, quả nhiên như dự đoán của Hổ Vương móng vuốt của nó lập tức xuất ra lấy tốc độ nhanh nhất phóng đến phía trước dùng trảo công của mình đỡ lấy răng nhọn của báo răng kiếm đang chuẩn bị nhào lên người Hạ Thiên. Hạ Thiên đang suy tư vốn không để ý phía sau đang có nguy hiểm rình rập, hắn còn tưởng Hổ Vương luôn đi sát bên cạnh nên không hề đề phòng bất luận cái gì.

Hổ Vương ánh mắt giá lạnh nó di chuyển thân thể của mình toàn thân liền phát ra nhiệt khí sau đó một luồng khí màu trắng được phóng ra đánh thẳng lên đầu báo răng kiếm, luồng khí có sức mạnh quá lớn nên ngay sau khi bị đánh trúng báo răng kiếm liền chết ngay lập tức.

" Ách, lỡ tay mất rồi! " Hổ Vương cắn lưỡi.

Hạ Thiên cũng không màn, nhặt lên Thạch Đan bỏ vào túi. Lúc này, từ trong bóng tối bắt đầu xuất hiện các đầu báo răng kiếm uy mãnh, mà dường như một lần là xuất hiện tận mấy trăm con!!

" Ước gì ta chỉ là một con hổ bình thường. " Hổ Vương ngẩng đầu nhìn bầu trời hắc ám kêu lên.