Đô Thị Trọng Sinh Vị Vua Trở Lại

Chương 33: Một Người Đả Hổ




Cách khu rừng 30m là doanh trại của nhóm người quân đội !

Mà hiện giờ trời đã bắt đầu chuyển sang màu đen u ám, nhóm người của Phi và Trung úy đang khó khăn tìm cách mang đám sát thủ trở về doanh trại. Bọn họ vẫn chưa có bị Hạ Thiên đánh chết , trong mắt quân đội bọn sát thủ này luôn là mối nguy hiểm tìm ẩn mà lúc nào cũng có thể sinh sôi nảy nở lúc nào cũng có thể ra tay giết người. Hiện tại bị Hạ Thiên đánh ra nông nỗi này, không còn một chút sức lực kháng cự bọn họ làm sao có thể bỏ qua cơ hội bắt sống bọn chúng được. Nếu thả hổ về rừng không biết sau này sẽ gây hậu quả nghiêm trọng như thế nào, dù không bắt được hết nhưng được tên nào thì hay tên đó ít ra cũng bớt thêm một phần tâm tư.

Sau 1h tất cả mọi người đã an toàn quay lại doanh trại!

" Trung úy, ngài sao lại thảm như vậy? " Từ bên trong doanh trại xuất hiện một tiểu nam nhân anh tú bước ra giọng khàn khàn hỏi.

" Không việc gì! Tất cả mọi người vẫn ổn chứ? " Trung úy lắc đầu cởi xuống y phục dơ bẩn.

" Há, mọi người đều tốt! " Nam nhân cười nói.

" Trung úy, trung úy! "

Bên bờ suối có mấy nam trang mặc quân phục trên tay cầm vài xiên cá chạy lên!

Doanh trại vốn được xây dựng gần vách núi cách xa khu rừng 30m và phía trước không xa là một con suối nhỏ. Chỗ này cách xa thành phố Phổ Đô của phía nam! Nằm gần bìa rừng nên cảnh vật vô cùng u ám mặt dù buổi sáng có ánh nắng sưởi ấm nhưng khí sắc cũng không khá hơn là bao!

" Trung úy, bọn này... đã bắt được rồi à? " Một nam trang hưng phấn hỏi, một bên đặt xiên cá lên một tờ báo.

Trung úy mệt mỏi vương vai, lắc lắc cổ tay nhàn nhạt nói :" Tất cả là nhờ cậu ta! "

A!

Mấy nam trang cùng nhau quay đầu nhìn theo tầm mắt của trung úy.

Cách không xa Hạ Thiên tay dắt theo Bạch Hổ chầm chậm tiếng về phía doanh trại. Thần sắc này thật khiến làm người ta kinh sợ!

" Gì, gì đây? Cậu ta là ai a? "Một nam trang hô lên.

" Một mình đả hổ cùng cả đám này! " Trung úy cầm xiên cá cắn một cái.

" Ngài ,ngài đùa a? "

" Ta đùa ngươi làm gì? " Trung úy không vui nói.

Sắc mặt tất cả bỗng nhiên chuyển sang màu hắc dạ rồi trở thành trắng bệch rồi lại xanh!!

" Trung úy , ngài ở nơi thăm sơn rừng rú này đóng doanh trại sao? " Hạ Thiên phong vân đứng bên cạnh Bạch Hổ hỏi.

" Hừ. Đừng nghĩ ngươi giúp ta bắt người thì muốn ở đây tung hoành! " Trong đáy mắt trung úy hiện rõ vẻ ngưỡng mộ nhưng tánh tình kiêu ngạo bắt ép ông ta phải dùng giọng điệu nghiêm túc.

Hạ Thiên cười cười!

" Ở lại đây một đêm. Mai chúng tay quay về tổng bộ! " Trung úy mới đó đã xử lý xong xiên cá, đứng lên nói.

" Có việc gì quan trọng sao? Vậy còn kế hoạch ở đây ?" có người hỏi.

" Trở về lại nói! " Trung úy nhìn Hạ Thiên bất đắc dĩ nói nhỏ.

Hạ Thiên nhún nhún vai, cho rằng mọi chuyện không liên quan đến mình!!

------

Tổng bộ của quân đội nằm gần trung tâm thành phố Phổ Đô khoảng 50m . Khu này so với trung tâm Phổ Đô điều kiện rất ít ỏi, vẫn còn khá khó khăn. Vật liệu còn thiếu hụt khá nhiều, so với Tổng bộ cấp cao ở phía trên dường như giống cái ổ chuột dơ bẩn. Nhưng nơi này lại tập trung rất nhiều nhân tài, tìm ẩn.

Tổng bộ được xây đơn sơ nhưng khá vững chắc, cổng rào được xây cao tận 6m bề tường dày đặc . Do xây đã lâu nên rong rêu đều bám chặt lên bề mặt tường, khiến người nhìn vào liền mất đi vẻ thẩm mỹ, mỹ quan.

Hạ Thiên cùng Bạch Hổ đi theo phía sau Trung úy đến mệt lả vẫn còn chưa đến nên. Trời nắng, mà không có miếng gió khiến Hạ Thiên cau mài bực bội nói :" Rốt cuộc là các người dẫn tôi đi đâu vậy? "

" Lát nữa rồi cậu sẽ biết! " Trung úy cười gian nói.

Lại dở trò quái gì nữa đây?

....

" Đến rồi! "

" A, mệt chết lão tử! "

" Không phải cậu mình đồng da sắt sao? " Phi đứng bên cạnh cười lạnh nói.

" Mình đồng da sắc chứ không có nghĩa không biết mệt! " Hạ Thiên theo thói quen cho tay vào túi quần nhẹ giọng nói.

Phi còn muốn nói cái gì nhưng nhìn thấy ánh mắt giết người của trung úy đang nhìn mình thì câm như hến !!!

----

Hạ Thiên được trung úy sắp xếp cho một giang phòng đầy đủ tiện nghi nhưng hơi mục nát một chút. Mà Hạ Thiên cũng không có quá đòi hỏi, anh dùng tay vuốt ve bộ lông của Bạch Hổ một cái rồi từ từ quan sát bên ngoài!

Đây là một tòa nhà có 3 tầng, màu sơn đã trải qua không ít gió tanh mưa máu nên phai nhạt đi rất nhiều. Xung quanh cũng chẳng có gì khác biệt , cạnh phòng anh còn có mười mấy giang phòng khác được nối liền từ cửa tòa nhà dọc theo đường nhỏ đi thẳng xuống phía dưới. Xa xa hình như là một hàng rào sắc bên trong...

" Cậu là Hạ Thiên? "

" Đúng vậy! " Hạ Thiên nhìn người trước mắt gật đầu.

" Cậu 1 mình đả hổ cùng mười mấy tên phần tử khủng bố? "

" A..đúng vậy! " Hạ Thiên lại gật đầu.

" Cậu giết 5 người của bọn chúng vô thanh vô tức? "

" Nè, lão ca có phải ngươi hỏi hơi nhiều rồi không? "

" Cậu biết cậu đang ở đâu không? "

" Tôi biết! "

" Tốt! Cậu đi theo tôi! "

...

Hạ Thiên dời tầm mắt đến địa phương mình chuẩn bị bước vào, đôi mắt híp lại dường như linh cảm cho hắn biết lại có chuyện không hay...

Bước vào khu huấn luyện của quân đội, Hạ Thiên bất ngờ.

Lão già này đưa hắn vào đây làm gì?

Đang không hiểu cớ sự như thế nào thì người đàn ông nghiêm nghị kia cất giọng :" Đây là nơi huấn luyện nghiêm ngặt của quân đội giang nam! Những người có mặt ở đây đều trải qua rất nhiều gian khổ, nước mắt và máu tươi. Thân thể cường trán, rắn chắc... nếu như.. cậu ở tại chỗ này đánh bại được họ! Tôi nhất định sẽ tin con hổ và mười mấy tên kia là do cậu hạ! "

Phụt!!! Ta thiên...

Hạ Thiên đau tim!!

" Tôi nói cho cậu biết! Đám người kia toàn bộ đều là phần tử khủng bố buôn bán chất cấm rất nguy hiểm. Chúng tôi đã hy sinh rất nhiều người chỉ để tóm được bọn chúng... câu chuyện phía sau cậu cũng đã rõ! "

" Đừng đùa giỡn có được không? " Hạ Thiên trán đổ mồ hôi, bất lực nói.

Gần đó là Phi, hắn đang nhìn Hạ Thiên như thể Hạ Thiên là thành phần khủng bố cần phải loại trừ... ánh mắt đầy ác ý!!

" Đến đi! Đến chứng minh năng lực của mình! " Phi hất cầm nói.

Đúng thật là....!!

Hạ Thiên lắc đầu ngán ngẩm.

Không còn lựa chọn nào khác cả, giờ phút này chỉ có thể đánh bại bọn họ!!!

" Phi, đừng vì cừu oán cá nhân mà không phân biệt phải trái! " Hạ Thiên nghiêm túc nói.

" Đừng nhiều lời! " Phi nóng nảy nói, xuất ra chiêu thức.

Cú đấm như gió xuyên tạc qua không khí tản mát một cỗ nhiệt khí nóng bỏng đến lạ thường. Hạ Thiên bất đắc dĩ phải né tránh, chỉ cần Phi đánh ra anh đều né tránh.

Phù, xoát....

" Thì ra cũng chỉ có vậy! Trung úy đã quá ca tụng mày rồi! " Phi thở hồng hộc nói.

" Tất cả! Có gan thì cùng tiến lên! " Hạ Thiên tức giận đến nỗi gân đều hiện rõ lên da thịt.

" Ngạo mạn! "

Đùng, đùng, đùng....

Hạ Thiên xoay người đem thân thể bậc nhảy lên không trung sau đó nhẹ nhàng tiếp đất, cước bộ cực nhanh đá vào xương sườn của một người.

" Bịch, hự! "

" Bịch, hự.. phanh, binh! " Tiếng kim loại va vào nhau tạo nên một âm thanh chối tai. Một người vừa vặn ăn một cước của Hạ Thiên ngã nhào vào đống binh khí gần đó.

Bịch.. hự!

Hự.. ong ong!!

Sau một hồi lăn lộn thân thể, dưới đất có không ít người vật vã ôm bụng. Hạ Thiên khôm người nhặt lên cây đao vung tay vọt tới hướng nhóm ba người đang đứng, phía sau bọn họ là hình nộm đang chuyển động, ba người còn chưa kịp nhìn thấy cái gì thì cây đao đã xuyên qua lớp áo dính thẳng vào hình nộm.....

"A, cứu mạng, cứu mạng a! "