Đô Thị Trọng Sinh Vị Vua Trở Lại

Chương 1: Cùng Nhau Xuống Đi




Công ty giải trí Lệ Thiên nằm tại Trung Tâm Thành Phố Thiên Đô, trong phòng trên tầng cao nhất một người đàn ông trung niên đang cầm trên tay ly rượu vang nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trên thân là bộ vest đen trị giá gần trăm triệu, cổ tùy ý đeo một chiếc cà vạt màu nâu đỏ.

Đôi lông mày khẽ nhíu, nâng lên một cỗ khó chịu, đôi mắt đang nhắm nghiền bổng mở ra ánh mắt tràn đầy hứng thú cùng sát khí không nhỏ nhìn về phía cửa môi mấp máy :" Muốn giết ta? Không bằng...... chúng ta cùng nhau xuống đi, như vậy sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. "

"Hạ Thiên...... có gì từ từ nói chuyện, đừng làm bậy! " Đứng ở cửa là một người đàn ông so với Hạ Thiên nhỏ hơn một chút, tay phải hắn đang cầm khẩu súng lục chỉa về Hạ Thiên, đáy mắt hiện lên một tia hoảng loạn nhưng rất nhanh liền đem nổi sợ giấu đi.

Hạ Thiên bất giác cười rộ lên, nụ cười chứa đầy ẩn ý nhìn người đàn ông, anh không cho là đúng nói :" Ngươi có phải có cái gì nhầm lẫn hay không? Ngươi chỉa súng vào ta ta một cái vũ khí cũng không có nhìn vào cũng là ta bất lợi, ngươi sợ cái gì đây? Hay là .... ngươi chột dạ? "Hạ Thiên cười, nâng ly rượu uống cạn sau đó ánh mắt trở nên sắc bén chăm chú nhìn người đàn ông kia hỏi :" Lúc giết em gái ta ngươi có hay không nói nhiều? Lúc mua chuột đám chó ta nuôi đoạt lấy tài sản của ta ngươi có hay không nghĩ đến hoàn cảnh này? Sẳn tiện báo cho ngươi một việc........ đám chó đó ta đã tiễn đi gặp diêm la vương hết rồi. "

Sắc mặt người đàn ông kia trở nên méo mó một trận..........

Nuốt nước bọt hắn nói :

"Hạ Thiên ta thực không biết đó là em gái ngươi...... về chuyện tài sản của ngươi ta một xu cũng không có quan hệ điều do một mình Mã Tư Duệ chủ trì....... ta thực sự không liên quan. " Hắn phải giải thích hắn không thể chết được, ai biết tên điên này lát nữa sẽ làm cái gì bất lợi với hắn hay không. Tuy tình thế hiện tại vẫn là nghiên về hắn một chút nhưng đây là địa bàn của Hạ Thiên hắn không thể không phòng bị.

Hạ Thiên gật đầu nói :

" Vậy ư ? Được, ta tạm tin ngươi lần này..... được rồi ngươi có thể đi nếu như vận may của ngươi không tệ.......!!!" Hạ Thiên phất tay ý bảo ' người có thể đi ' , khác với vẻ mặt hung ác khi nãy anh nở nụ cười ôn hòa nhìn hắn khiến hắn thiếu chút đứng không vững, súng cũng muốn rơi ra rồi.

Nghe Hạ Thiên nói vậy, người đàn ông kia không nghĩ ngợi gì từng bước từng bước đi ra khỏi phòng nhưng trên tay vẫn đều đặn cầm súng chỉa về Hạ Thiên phòng ngừa Hạ Thiên đổi ý , mặc dù trong lòng có vô vàng dấu chấm hỏi về cách cư xử lạ lẫm này của Hạ Thiên nhưng hắn đâu thể nghĩ nhiều như vậy trước ra khỏi đây rồi lại tính. Sau khi an toàn ra khỏi phòng người đàn ông nở nụ cười chế giễu :" Hạ Thiên, cho dù ngươi có quyền lực thì sao !? Ngươi dễ tin người như vậy thì sẽ không tồn tại được bao lâu nữa đâu haha...."

Ngồi nhìn cánh cửa từ từ khép lại Hạ Thiên cầm lên chiếc điều khiển được đặt trên bàn , đôi mắt ngưng trệ nhìn tấm ảnh trên tay nước mắt không tự chủ từng giọt từng giọt rơi xuống.

" Vũ Đình , em hãy đợi anh...... anh sẽ mang tên khốn kia xuống tạ lỗi với em. Không phải nói em rất thích làm chủ một công ty lớn hay sao anh sẽ mang nó xuống tặng em! Anh có mọi thứ thì sao chứ ? Anh không có em...... tất cả đối với anh chỉ là vô nghĩa. " Tay ôm tấm ảnh giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống.

Ầm....... Ầm

Một trận nổ mạnh làm vang vọng cả bầu trời Thiên Đô.

Từ nay về sau, ông trùm của hắc bạch lưỡng đạo đã biến mất khỏi thế giới này.

" Hạ Thiên , xuống ăn sáng nè con !"

Nghe được giọng nói ấm áp , quen thuộc mà rất lâu trước đây Hạ Thiên không còn được nghe những kí ức lúc nhỏ ào ặc ùa về Hạ Thiên bổng bật dậy một mạch hướng tiếng nói chạy tới nhưng không may trượt chân ngã xuống cầu thang, khủy tay chống đỡ thân thể đứng lên, đầu gối bị xước một mãn lớn nhưng Hạ Thiên vẫn gắng gượng đi vào phòng bếp nhìn thấy người mẹ bao nhiêu năm nhớ nhung đang đứng trước mặt Hạ Thiên kích động nhào đến ôm chằm lấy bà anh hô hô nói :"Mẹ.......con nhớ người lắm!" Tay anh siết chặt lấy bà sợ một khắc kia bà lại bỏ rơi anh một lần nữa.

Đang yên đang lành đột nhiên Hạ Thiên cư xử như thế làm Lâm Thục Mẫn không khỏi sợ hãi, bà vội trấn an nói :" Không có việc gì..... mẹ ở đây ! Hôm nay con làm sao vậy hả? "

" Ô ô ô.... anh hai, anh đừng làm Đình Đình sợ..... !"

Bên tay truyền đến giọng nói ngọt ngào nhưng đầy lo lắng của Hạ Vũ Đình khiến Hạ Thiên giật mình mở mắt ra, nhìn đôi mắt long lanh đang nhiễm một tầng hơi nước của Vũ Đình, Hạ Thiên không đành lòng nói :" Ngoan..... anh hai không sao! Đình Đình ngoan.... không khóc nữa, khóc sẽ không đẹp. "

Lúc này, Hạ Thiên mới phát hiện ra đây là ngôi nhà mà gia đình anh sinh sống 18 năm trước đây.......mẹ ? em gái ? Chẳng lẽ...... hắn đã trùng sinh quay về quá khứ thời gian 18 năm trước đây hay sao? Đã vậy anh phải tìm mọi cách cứu lấy gia đình mà anh yêu thương. Nhưng mà việc này trùng sinh Hạ Thiên có chút ngờ vực.........

Đây rốt cuộc là hiện thực hay chỉ là một giấc mơ đẹp? ( Chết rồi, anh vẫn mơ được nhỉ ??(^ - ^))

" Hạ Thiên , hôm nay sao con lại kích động như vậy ? Lại có ai ăn hiếp con sao? " Lâm Thục Mẫn lo lắng hỏi , lần bà nhìn thấy cậu như vậy là tám năm trước lúc cậu mười tuổi, có một lần cậu chạy từ trường học về thân thể bầm tím , quần áo tả tơi mặt mũi nhếch nhác khiến bà vô cùng sợ hãi, hỏi ra thì là do một đám học sinh nam khác đã đánh hội đồng cậu vì cậu phá hư chuyện tốt của bọn kia....... sau khi về nhà Hạ Thiên sốt cao hai ngày liên tiếp tính tình thì kích động đến nổi cậu không cho ai vào phòng. Cảm xúc lúc đó của Hạ Thiên bà nhớ rất rõ , cũng đồng dạng cảm xúc lúc này hiện tại.