Đồ Khốn, Em Muốn Ôm Đùi Anh

Chương 53




Kỳ Meo: Quà sinh nhật người nào đó tặng, rất thích, em yêu anh, Sở Lạc *cầu bình an*

Bình luận 1: Lại show ân ái, chậc chậc chậc.

Bình luận 2: Idol nhất định phải hạnh phúc nha.

Bình luận 3: Kỳ Meo, xin hỏi Sở thiếu có nhận kịch mới không?

Bình luận 4: Kỳ Meo, xin hỏi file ghi âm lại đâu rồi﹁_﹁



Weibo mới nhất trên trang chủ của Kỳ Meo vẫn là cái này. Đối với những người không biết chuyện, đây chỉ là một câu khoe ân ái ngọt ngào chọc mù mắt chó. Nhưng đối với Khương Tiểu Lạc, đó là sự châm chọc đau đớn.

Mỗi một ngày trôi qua, sự nhớ nhung của cậu càng ngày càng mãnh liệt. Cậu ngoan ngoãn chờ anh tới đón mình về. Điện thoại cậu luôn hoạt đồng, đợi một ngày nào đó anh sẽ gọi tới, anh sẽ nói rằng anh về rồi đây.

Trong đêm tối dài đằng đẵng, Khương Tiểu Lạc chỉ có thể trùm chăn lén lút khóc thầm, nói cậu kỳ quái cũng được, cậu không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Cho nên mỗi sáng sớm Song Mộc Lâm gặp Khương Tiểu Lạc đều thấy đôi mắt sưng đỏ của cậu, không bao giờ tan biến.

Nhóm tổ kịch “Đôi trẻ”.

Chuẩn bị – Ba cậu: Demo kỳ hai ổn rồi.

Tuyên truyền – DD: Ồ, Ba cậu bất vả rồi =3=

Chuẩn bị – Ba cậu: Tôi gửi trong nhóm, ai có ý kiến gì cứ nói. DD viết xong code chưa?

Tuyên truyền – DD: Đã viết xong từ lâu rồi. Bao giờ phát hành kịch chính thức thì sửa lại code một chút là được.

Trong nhóm xuất hiện thông báo có file mới được gửi tới, Khương Tiểu Lạc không nhấn mở ra. Trước đây, chắc chắn cậu sẽ háo hứng nghe đi nghe lại tác phẩm của chính mình. Nhưng hiện tại cậu hoàn toàn không có hứng thú.

Mọi người vui vẻ tán ngẫu trong nhóm tổ kịch, vui vẻ phát hành kịch, trạng thái hoàn toàn đối lập với tâm trạng của Khương Tiểu Lạc lúc này.

Gần đây cậu không buồn ăn uống, thân mình từ từ gầy yếu đi. Cậu không muốn mình trở nên như vậy, nhưng cứ ăn là nôn, cậu đành không ăn nữa.

Ba cậu gửi cho Khương Tiểu Lạc file “Kịch bản kỳ ba Đôi trẻ”.

Ba cậu: Meo thụ, tốc chiến tốc thắng nào~

Kỳ Meo: Ngại quá, gần đây tâm trạng của tôi không tốt lắm, có thể sẽ không giao âm đúng hạn, kéo dài tiến độ của tổ kịch.

Ba cậu: Sức khoẻ không tốt à? Không sao. Cứ làm từ từ, không cần phải vội =3=

Kỳ Meo: Ừ.

Khương Tiểu Lạc nhận file rồi tắt máy tính. Cậu vừa định đi ngủ thì Song Mộc Lâm tiến vào, trên tay bưng một bát to còn bốc khói nghi ngút.

Anh đặt nó lên bàn rồi nói: “Meo thụ, tôi nhờ dì giúp việc nấu bữa khuya, cậu ăn một ít đi. Cơm tối cũng không ăn được mấy miếng.” Song Mộc Lâm đưa đũa cho cậu, nhưng cậu lắc đầu. “Tôi không đói.”

Thân là người lớn tuổi hơn Khương Tiểu Lạc, Song Mộc Lâm không thể không vẻ anh lớn. “Chẳng lẽ cậu không nghe thấy tiếng bụng mình đang kêu ọc ọc kia sao? Có khi Sở thiếu chưa kịp về thì cậu đã chết đói rồi.”

Gương mặt Khương Tiểu Lạc thoắt cái tái nhợt không còn sức sống, thân thể thẳng đứng như cây bút, “Tôi không nghe thấy.”

Song Mộc Lâm cưỡng ép cậu cầm đũa, bản thân thì bưng bát lên, uy hiếp nói: “Cậu mà không ăn, tôi sẽ bưng bát đứng đây mãi.”

Khương Tiểu Lạc sửng sốt, đành vươn tay lên dưới ánh mắt mong chờ của Song Mộc Lâm. Cậu gắp một miếng bánh mật, bỏ vào miệng nhai nhai. Song Mộc Lâm vừa thở phào một hơi, nào ngờ Khương Tiểu Lạc lập tức phi vào phòng tắm.

Song Mộc Lâm vội vàng buông bát xuống, chạy theo sau giúp cậu mở vòi nước, xả trôi chất lòng xanh xanh vàng vang mang theo mùi chua thối.

Khương Tiểu Lạc ho khan, nhận khăn mặt mà Song Mộc Lâm đưa cho, lau qua rồi thẫn thờ không động đậy.

“Meo thụ, cậu đừng như vậy.” Song Mộc Lâm mệt mỏi nói, đã mấy ngày này anh đều chú ý thấy Khương Tiểu Lạc luôn ở trong tình trạng như vậy, đây có còn là Meo thụ kiêu ngạo mà đáng yêu thường ba hoa tán phét, làm nũng với anh không?

Sở Thiếu Tự đi rồi, hồn Kỳ Meo cũng mất, giống hết Phương Dạng năm đó.

“Tôi chỉ thấy khổ sở thôi. Sao anh lại khóc?” Khương Tiểu Lạc nhìn Song Mộc Lâm đang rơi nước mắt như mưa.

Anh mạnh mẽ chùi nước mắt rồi nói: “Thấy cậu khổ, tôi rất đau lòng, không được à? Mấy người các cậu có thể mạnh mẽ lên chút không? Quả nhiên tôi là sao chổi trời sinh, khiến các cậu ai cũng khổ. Hồi trước, Phương Dạng cũng giống như cậu, sau đó cậu ta định nhảy lầu tự sát. Cậu có biết tôi đã phải phí bao nhiêu công sức mới an ủi được cậu ta không?” Dường như Song Mộc Lâm nhớ tới quá khứ không tốt, cảm xúc dâng trào đột ngột không kiểm soát.

“Phương Dạng ở bên thằng khốn nạn kia mười năm, tôi nhìn bọn họ chung sống ngọt ngào mỗi ngày, nào ngờ cuối cùng thằng chó chết kia kết hôn với phụ nữa, đệch mợ nó. Cậu thì ngược lại, số cậu may mắn hơn. Kỳ Meo, cậu không thể kiên nhẫn chờ đợi sao? Có ai lại tra tấn bản thân như cậu không?”

Khương Tiểu Lạc nhẹ nhàng cười, an ủi lại anh: “Tôi không sao. Chẳng qua tôi không có hứng thú làm gì mà thôi. Anh yên tâm, tôi sẽ không nghĩ quẩn, thật đấy.”

“Cút mẹ cậu đi, chắc chắn Sở thiếu rất chiều cậu, chiều tới nỗi đến giờ không có anh ta thì cậu không sống nổi.”

Khương Tiểu Lạc cười khổ: “Đúng thế, không thể xa anh ấy dù chỉ một ngày.”

Song Mộc Lâm thật sự không biết phải nói gì nữa, dứt khoát giật khăn mặt lau sạch nước trên mặt cậu, rồi đẩy ra cậu ra ngoài, cởi áo khoác của cậu, đẩy cậu lên giường.

“Giờ cậu nhắm mắt lại cho tôi. Ngủ một giấc đi, đừng nghĩ gì cả.”

“Tôi nhớ anh ấy, mỗi giờ mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây đều nhớ.” Nếu trước đây Song Mộc Lâm nghe thấy câu này, chắc hẳn anh chỉ cảm thấy buồn nôn, nhưng hiện tại, anh không cười nổi.

Khương Tiểu Lạc nhắm mắt lại, miệng còn lẩm bẩm: “Nhớ anh ấy, không biết anh đã tỉnh lại chưa? Liệu có phải anh ấy tỉnh rồi, nhưng mất trí nhớ nên quên tôi rồi hay không? Tôi phải làm sao đây?”

“Cậu nghĩ quá nhiều rồi. Cuộc đời làm sao mà máu chó như tiểu thuyết vậy được.”

Khương Tiểu Lạc hít hít nước mũi, “Bác sĩ nói có người dùng vật nặng đập vào đầu anh ấy. Đầu có cơ quan rất quan trọng, anh có hiểu không?” Không biết Khương Tiểu Lạc đang hỏi Song Mộc Lâm hay đang tự hỏi chỉnh mình.

Cuối cùng, cậu cũng chìm vào  giấc ngủ. Song Mộc Lâm nhìn mãi, xác nhận cậu ngủ say mới đi ra ngoài.

***

“Cậu đứng đây đợi tôi chút, tôi đi mua ít đồ.” Song Mộc Lâm bảo Khương Tiểu Lạc đợi mình, đừng chạy lung tung, dặn dò kỹ rồi mới chạy đi.

Thật đúng là coi cậu như trẻ con. Khương Tiểu Lạc ngoan ngoãn đứng im, ngó nghía xung quanh, từng người từng người đi qua đều chỉ để lại bóng dáng mơ hồ, cậu không thể nhìn rõ vẻ mặt của họ.

“Đi thôi.” Song Mộc Lâm quay lại, đẩy cậu về hướng cửa. Chợt cả hai đều ngẩn người nhìn một người đang bước vào từ bên ngoài.

Khương Tiểu Lạc kích động, vỡ oà trong sung sướng. Cậu chạy tới nắm chặt tay áo anh, khẽ gọi: “Sở thiếu…”

Vốn muốn hỏi anh thêm một câu, nào ngờ bị giọng nói lạnh lùng của anh đập cho choáng váng.

Người trước mắt hỏi Khương Tiểu Lạc: “Cậu là ai?” Giọng điệu xa lạ, ánh mắt xa lạ, dường như hoàn toàn không biết cậu.

Khương Tiểu Lạc cầm tay áo anh, anh hơi nhíu mày, liếc mắt ý bảo cậu mau trả lời.

“Em là Khương Tiểu Lạc.”

Người đi cùng anh hơi mất kiên nhẫn, thúc giục anh mau lên. Anh chỉ ngẩn người, sau đó hơi mỉm cười cách xa cậu.

Khương Tiểu Lạc không kịp trở tay, ngẩn ngơ đứng tại chỗ, kết cục kinh hoàng không thể tưởng tượng được.

Anh không nhớ cậu, anh ấy không hề nhớ cậu. Dòng người vội vàng qua lại, lúc đi ngang qua cậu còn hơi ngừng bước nhìn ngó bộ dáng khốn khổ của cậu. Tai Khương Tiểu Lạc ù lên, không nghe rõ Song Mộc Lâm đang nói gì.



Trước mặt vẫn là trần nhà màu xanh nhạt, trời đã sáng. Khương Tiểu Lạc vươn tay nhìn, xoè tay ra rồi nắm lại. Mồ hôi vẫn toát ra trên trán, rơi xuống gối, tạo nên từng vết nước bất quy tắc.

Đúng là ngày làm sao đêm chiêm bao làm vậy.

Khương Tiểu Lạc xiết tay lại, run rẩy rúc trong chăn.

May mắn chỉ là mơ, chỉ là mơ mà thôi.

Trong suốt cuộc đời cậu, người quan trọng nhất là Sở Thiếu Tự. Mỗi một năm trôi qua được sống chung với anh, cậu vô cùng vui vẻ, sung sướng, hạnh phúc. Anh cưng chiều cậu, đôi lúc tỏ ra nghiêm khắc, đôi lúc hơi cố chấp, bất kể đã trôi qua bao lâu, từng khoảnh khắc như vẫn rõ mồn một trước mắt.

Từng chuyện nhỏ ghép lại thành mỗi chuỗi hồi ức khắc sâu trong đầu cậu, những hồi ức quá đẹp để nhớ lại. Nhưng đó chỉ là quá khứ, quan trọng là hiện tại. Ngay giờ phút này, anh không ở đây. 

Khương Tiểu Lạc bi thương, có lẽ tự đày đoạ bản thân là biểu hiện của hèn nhát, nhưng Sở Thiếu Tự là trụ cột tinh thần duy nhất của cậu. Mất anh rồi, ngay cả đứng lên cậu cũng không đứng được.

Khương Tiểu Lạc nâng tay, nhìn chằm chằm cổ tay mình. Cậu duỗi ngón trỏ, chậm rãi vuốt từ cổ tay xuống, giống như một lưỡi dao sắc bén đang di chuyển.

Thật ra, cắt cổ tay tự sát không dễ dàng như vậy.  Người bình thường không thể nào dễ dàng tìm được động mạch trí mạng ở cổ tay. Ngay cả cắt trúng động mạch, mạch máu có khả năng co giãn, bị đứt cũng sẽ mau chóng co rút lại, tốc độ chảy máu không nhanh, cái chết đến rất chậm.

Khương Tiểu Lạc nhìn sát cổ tay, có thể thấy mạch máu nhàn nhạt. Cậu suy sụp nằm trên giường, ánh mắt hướng tới cây bút bi để bên cạnh máy tính trên đầu giường.



Topic: Có ai liên lạc được với Kỳ Meo không????? Tôi không liên lạc được, đã hẹn sẽ giao âm mà.

0L: Mẹ đẻ Kỳ Meo đâu? Có thể liên lạc được không?

1L: Tìm trái tìm phải rồi tìm tới đây.

2L –  LZ: Cậu ấy đã biến mất mấy ngày, vốn hẹn hôm nay giao âm mà.

3L: File ghi âm lại cũng chưa gửi cho tôi.

4L: Có vẻ như cậu ta muốn bị bóc phốt rồi.

5L: Mấy hôm trước cậu ấy vẫn online QQ. Tôi nhắn tin cũng không rep. Cậu ta định giả chết trốn ghi âm thì cũng phải nói thẳng ra chứ.

6L: Sao vừa đăng đã có nhiều chuẩn bị tới tìm người như vậy, khó hiểu thật.

7L: Nếu còn trốn thì đổi người luôn đi.

8L: Đổi người rất phiền phức_(: 3∠)_

9L  – Song Mộc Lâm: Tổ kịch nào cần gấp thì đổi người đi.  Không  cần gấp thì xin đợi một thời gian. Kỳ Meo ngoài đời xảy ra chuyện không vui, không thể ghi âm được.

10L: Ặc, tôi không cần gấp lắm, đã xảy ra chuyện gì?

11L: Để Kỳ Meo tự ra đây nói, anh là đại diện của cậu ta sao? Lỡ hẹn giao âm cho chuẩn bị thì phải ra mặt giải thích chứ.

12L – Song Mộc Lâm: Cậu ấy mà trả lời được thì còn cần tôi sao? Các cô chờ một thời gian đi, thật sự không chờ được thì đổi người đi.

Phía sau còn rất nhiều người hỏi Khương Tiểu Lạc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Song Mộc Lâm không hề quan tâm, tắt topic luôn.  Thậm chí có người hỏi thăm trong nhóm tổ kịch, Song Mộc Lâm cũng giả vờ ngớ ngẩn đánh trống lảng.

Anh nhìn đồng hồ, ngẫm lại chắc hẳn giờ này Khương Tiểu Lạc đã tỉnh rồi.

Haizz, Sở thiếu à, tổ tông à, anh mau quay về rước tổ tông của anh đi.

Song Mộc Lâm gõ cửa, không có người đáp lại, cửa không khoá, anh đẩy cửa bước vào. Khương Tiểu Lạc vẫn nằm trên giường, hiếm khi thấy cậu ngủ say như vậy, Song Mộc Lâm tạm thời ra ngoài.

Anh nhắc dì giúp việc nấu cơm trưa xong rồi mang vào phòng Khương Tiểu Lạc, mấy ngày nay cậu không bước chân ra khỏi phòng, cơm nước đều do Song Mộc Lâm hầu hạ tận nơi hoặc nhờ dì mang lên.

Anh đang ngồi ăn cơm dưới lầu, đột nhiên nghe tiếng dì giúp việc hét toáng lên, gọi anh ầm ĩ. Song Mộc Lâm vội vàng buông bát buông đũa chạy lên xem, chỉ nhìn thấy có một cái bút bi dính máu trên giường. 

Anh lật chăn lên, cổ tay cậu chi chít đầy vết thương lỗ chỗ, có cái đã kết vảy, có cái còn đang chảy máu.

Kỳ Meo, cậu quá ngu ngốc.

Song Mộc Lâm không kịp thay quần áo, vội vàng ôm Khương Tiểu Lạc chạy ra ngoài. Nhìn Khương Tiểu Lạc đờ đẫn không phản ứng trong lòng, anh khẽ thầm: “Meo thụ, cậu không thể xảy ra chuyện gì. Nếu không cậu sẽ khiến Sở thiếu hối hận cả đời.”