Đích Nữ Ác Độc Sống Lại

Chương 2




Thẩm Tĩnh Thu đứng ở cửa phòng, do dự. Đối với nàng mà nói, khi cha mẹ mất đi lúc đó nàng chỉ mới mười mấy tuổi. Thậm chí dung mạo cha mẹ chỉ nhớ được mơ hồ, có khi lại biến dạng. Một lần trùng sinh, có thể nhìn thấy cha mẹ mìn lần nữa, vốn nên cao hứng mà hạnh phúc. Nhưng trong thời gian này, Thẩm Tĩnh Thu lại có tâm trạng khác, không dám đẩy cửa đi vào. Chỉ sợ hết thảy chỉ là giấc mơ, là lão thiên gia cho nàng một trò đùa.

"Cô nương không đi vào sao?" Hạ nguyệt nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Tĩnh Thu hít sâu một hơi, nàng đương nhiên muốn đi vào, nàng muốn gặp được cha mẹ sau mười mấy năm. Đẩy cửa phòng ra, rốt cục cũng bước vào bước đầu tiên.

Thẩm Dư Thị mang một cái bụng to, vùi đầu vào làm quần áo trẻ con.

Nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên, đối Thẩm Tĩnh Thu lộ ra một nụ cười ấm áp từ ái.

Thẩm Tĩnh Thu nhìn thấy cảnh này, nước mắt liền rơi xuống. Thẩm Dư Thị sợ hãi, vội vàng hỏi có chuyện gì. Thẩm Tĩnh Thu khóc im lặng không nói, Thẩm Dư Thị liền hỏi bọn nha đầu, bọn nha đầu không dám nói. Thẩm Dư Thị tức giận, Thẩm Tĩnh Thu vội vàng ngăn lại. Thẩm Dư Thị là phụ nữ có thai, phụ nữ mang thai hoặc đang mang thai bảy hay tám tháng, động khí không tốt.

Thẩm Tĩnh Thu bảo bọn nha đầu ra ngoài, lôi kéo tay Thẩm Dư Thị ngồi xuống, ánh mắt vẫn không nhúc nhích đánh giá Thẩm Dư Thị, đây chính là người trong trí nhớ.

Thẩm Dư Thị thấy rất kỳ quái, sờ sờ mặt mình, "Trên mặt nương có vật gì không? Thế nào nhìn chằm chằm xem không ngừng."

Thẩm Tĩnh Thu nhanh chóng thu lại ánh mắt, tỏ vẻ vừa rồi là thần trí không còn .

Thẩm Dư Thị liền hỏi Thẩm Tĩnh Thu đến cùng là xảy ra chuyện gì, nhìn bộ dạng Thẩm Tĩnh Thu, không giống như là người không có chuyện.

Thẩm Tĩnh Thu thở dài một tiếng, để cho Thẩm Dư Thị bình tĩnh, nàng là có chuyện muốn nói, còn có nhiều sự việc muốn cùng Thẩm Dư Thị bàn bạc. Chờ Thẩm Dư Thị chuẩn bị kỹ càng, Thẩm Tĩnh Thu mới cùng Thẩm Dư Thị nói, " Nương, Phàn gia từ hôn ."

Thẩm Dư Thị ngạc nhiên không thể giải thích, "Tĩnh Thu, con là đang nói mê hay sao?"

Thẩm Tĩnh Thu bình tĩnh nói ra Phàn gia đã lấy thiếp canh lui về còn có văn thư từ hôn, Dư Thị vừa nhìn, trong đầu nháy mắt đã lạnh. Ôm lấy Thẩm Tĩnh Thu, Dư Thị cố nén nước mắt, an ủi nói: "Khóc đi, khóc ra thì tốt rồi. Khóc ra, trong người liền không khó chịu, liền không đau lòng ."

Thẩm Tĩnh Thu biết Dư Thị hiểu lầm , cho rằng nàng khi nãy rơi lệ là vì bị Phàn gia từ hôn. Bất quá Thẩm Tĩnh Thu không có tính giải thích, hiểu lầm cũng tốt, coi nàng như là vì chuyện này mà khóc than đi. Cảm xú của Dư thị rất nhanh liền trở lại bình thường, trượng phu bệnh nặng, nữ nhi bị phu gia từ hôn, nhi tử không có tiến bộ, làm đương gia chủ mẫu của tam phòng, nàng tất yếu kiên cường đứng lên, gánh vác tất cả sự việc. Dư Thị rất rõ, giờ phút này nàng không có tư cách để khóc than hay biến mình thành người yếu đuối.

Dư Thị đã nghĩ đến, chuyện này nếu như bị Thẩm Thanh Khang biết, sẽ có bao nhiêu hậu quả nghiêm trọng. Cho nên Dư Thị dặn dò Thẩm Tĩnh Thu, ngàn vạn đừng đem việc này nói cho Thẩm Thanh Khang, cả các nha đầu nàng cũng muốn dặn dò một chút. Thẩm Tĩnh Thu tự nhiên rõ đạo lý này, đại phu cũng đã nói rõ , Thẩm Thanh Khang sở hữu sức khỏe không tốt, đoán chừng cũng sống không quá mùa đông này. Nếu để cho Thẩm Thanh Khang biết việc Phàn gia từ hôn, Thẩm Thanh Khang khẳng định sẽ giống như đời trước, bị hộc máu tức chết.

Nhưng việc này chắc chắn là không có cách nào để che dấu một thời gian dài. Thẩm Tĩnh Thu và Dư Thị cùng nhau nghĩ biện pháp, muốn hướng Thẩm Khang Thanh biểu lộ ý tứ này một chút, làm cho Thẩm Thanh Khang trong lòng có chuẩn bị, không đến mức đã bị sống sờ sờ lại bị tức chết. Chỉ là không thể nắm chắc hoàn toàn. Dư Thị để cho Thẩm Tĩnh Thu yên tâm, việc này mình sẽ xử lý. Đồng thời để cho Thẩm Tĩnh Thu trở về nghĩ ngơi , tạm thời không cần nghĩ nhiều, Phàn gia bên kia đã chủ ý, nghĩ nhiều cũng là vô ích.

Thẩm Tĩnh Thu muốn cứu Thẩm Thanh Khang, rất cấp bách, nhưng nàng lại càng muốn cứu Dư Thị. Nàng chắc chắn không muốn chịu đựng bi kịch phụ mẫu chết một lần nữa. Chỉ là thái y đều nói Thẩm Thanh Khang thân thể suy nhược không thể cứu được, sẽ theo Diêm Vương bất cứ lúc nào, muốn cứu là một con đường gian nan.

Nhưng là Thẩm Tĩnh Thu không bao giờ bỏ cuộc, lợi thế duy nhất của nàng chính là trùng sinh, trong đầu có thêm mười năm ký ức.

Trở về phòng, Thẩm Tĩnh Thu nhốt mình. Bọn nha đầu đều nghĩ Thẩm Tĩnh Thu bị Phàn gia từ hôn nên bị đả kích , vì vậy nghĩ Thẩm Tĩnh Thu có biểu hiện như vậy cũng không có gì là lạ.

Thẩm Tĩnh Thu bước ra văn phòng tứ bảo, bắt đầu ghi lại quyển sách mà khoảng thời gian trong cung vô tình có được, tên là 'bí quyết dưỡng sinh'. Nàng từng tận mắt thấy trong cung một lão ma ma, trong lúc vô ý tu luyện quyển sách này, có năng lực phát huy ra đủ loại đủ loại khả năng lạ thường. Thẩm Tĩnh Thu không biết mình có thiên phú tài năng hay không, nhưng là nàng nhất định phải thử một lần.

Viết đi vết lại rất nhiều, một lần sửa lại thêm một lần sửa. Cuối cùng xác định nội dung viết từ trên xuống dưới, thấy không có sai gì, Thẩm Tĩnh Thu đã đem nội dung bài viết này đốt đi sạch sẽ. Nơi an toàn nhất chính là đầu và não của nàng, chỉ cần trong đầu nàng nhớ kĩ bài viết này, nàng tin tưởng rằng sẽ không có ai có thể cướp đi một phần tài sản của mình.

Thẩm Tĩnh Thu dùng cơm chiều, dặn dò nha đầu buổi tối không cần gác đêm, nàng không kêu thì không được vào trong nhà quấy rầy nàng.

An bày xong xong hết mọi việc, Thẩm Tĩnh Thu liền ngồi xếp bằng tại trên giường, dựa theo 'bí quyết dưỡng sinh' ở trên yêu cầu bắt đầu thờ một hơi, cảm thấy những loại kỳ diệu thật là tuyệt vời. Lần đầu, Thẩm Tĩnh Thu cảm giác thật không thích ứng được, cũng thật mỏi mệt. Đêm qua, nàng hoàn toàn không có bất kỳ kinh nghiệm nào, cơ thể cũng cảm thấy rằng trung điền có cảm giác huyền bí

Mắt thấy trời sắp sáng, Thẩm Tĩnh Thu không thể không dừng lại, mỏi mệt nằm ở trên giường, đem 'bí quyết dưỡng sinh' và hồi tưởng lại một lần nữa từ đầu tới đuôi. Trong miệng đã ở mặc tụng, một câu lại một câu, thong thả nhắc tới . Đột nhiên, Thẩm Tĩnh Thu thấy bụng mình nóng lên, nhưng rất nhanh liền biến mất .

Thẩm Tĩnh Thu ngạc nhiên ngồi dậy, vừa rồi nàng là cảm nhận được sao? Để tìm thấy cảm giác đó thêm lần nữa, Thẩm Tĩnh Thu lại một lần nữa ngồi xếp bằng, bắt đầu ngồi xuống luyện khí. Nhưng là lần này, Thẩm Tĩnh Thu thất vọng rồi. Thẩm Tĩnh Thu không có cảm giác kia, chằng lẽ mình đã làm không đúng? Biện pháp đã sai ở đâu? Vì thế Thẩm Tĩnh Thu lại lần nữa nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, bắt đầu tiến vào trang thái thiền định.

"Cô nương, cô nương nên mau thức dậy."

Thẩm Tĩnh Thu bị đánh thức, nên nàng thức dậy ở trạng thái thiền định, nha đầu Xuân Nguyệt đứng ở bên giường, nhìn vào đôi mắt của Thẩm Tĩnh Thu, Xuân Nguyệt giật mình hoảng sợ.

Thẩm Tĩnh Thu để lộ một cái cười, nhìn xem thời gian, đã là thời điểm phải rời giường.

Thấy nụ cười quen thuộc, Xuân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đây mới là sự nhận thức của nàng ở Tam cô nương. Khi nãy ánh mắt của Tam cô nương đáng sợ như thế, nhất định là nàng hoa mắt rồi.

Bọn nha đầu nối đuôi nhau tiến vào, hầu hạ Thẩm Tĩnh Thu rửa mặt. Tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng là Thẩm Tĩnh Thu tinh thần lại rất tốt, tác dụng của việc thiền định. Tuy rằng lần thứ hai thiền định, nàng cũng có tìm thấy cảm giác bụng nóng lên, nhưng mà cả người lại vô cùng thoải mái, vô cùng ấm áp, giống như là được mẫu thân ôm ấp.

Thẩm Tĩnh Thu nghĩ, tối nay nhất định phải thử lại một lần nữa. Nếu có thế luyện tốt "Bí quyết dưỡng sinh" này, như vậy, thân thể của phụ thân liền được cứu rồi.

Kỳ thực, Thẩm Tĩnh Thu cũng có ý muốn để cho phụ thân mình trực tiếp luyện tập "Bí quyết dưỡng sinh" . Nhưng Thẩm Tĩnh Thu lại không thể giải thích, như thế nào lại có được "Bí quyết dưỡng sinh". Nếu là những người đã quen với thư viện cung đình biết được việc này, nói không chừng tai họa lại đổ lên đầu Trầm gia. Cho nên Thẩm Tĩnh Thu không dám mạo hiểm. Hơn nữa nàng cũng không chắc chắn Thẩm Thanh Khang có thích hợp để luyện "Bí quyết dưỡng sinh" hay không. Lúc trước vị kia ma ma đã cùng Thẩm Tĩnh Thu nói qua, không phải người nào cũng có thể luyện được. Những người bình thường có thể luyện cái này vô cùng hiếm, một trệu người e chỉ có một người có khả năng luyện được. Đây cũng là lý do vì sao "Bí quyết dưỡng sinh" để ở trong cung nhiều năm như thế, trước giờ lại không có người coi trọng nó.