Dị Thế Lưu Đày

Chương 214: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời




*

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Mặc đại nhân, ngay cả cậu cũng không thể?”“Mua bán?” Hào không hiểu.

“Ý là giao dịch ấy.”

Hào lắc đầu.

Nghiêm Mặc kinh ngạc, Hào hẳn là đoán được hắn muốn giao dịch cái gì. Vì sao lại cự tuyệt? Sợ hắn giở trò sư tử ngoạm hả?

Vị trưởng lão duy nhất còn lại của Nguyên Tế đứng phía sau Hào và vài chiến sĩ thủ lĩnh đi theo cùng nhìn về phía Hào.

Hào mở miệng hỏi: “Các chiến sĩ của bọn ta sẽ không chết? Có thể cứu bọn họ ư?”

Nguyên Chiến không nói gì, chỉ nhìn cậu thiếu niên đang ngồi cạnh mình, tỏ rõ rằng hắn sẽ nghe theo ý kiến của tư tế.

Tầm mắt mọi người trong đại sảnh đều tập trung vào người Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc cảm thấy hơi lạ lạ, hắn suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu với Tranh một cái.

Tranh lập tức sai người dùng nước lạnh giội tỉnh đám chiến sĩ Nguyên Tế bị đánh ngất.

Cách làm hơi hung ác, nhưng rất hiệu quả.

Hào nói như đang giải thích: “Các chiến sĩ đi theo tư tế giả đều là những chiến sĩ giỏi nhất trong bộ lạc, ta hy vọng bọn họ có thể nghe được những lời ta muốn nói sau đây.”

Những chiến sĩ đó vừa tỉnh lại, sau một hồi ngây ngốc liền thấy đám người Hào và trưởng lão, lập tức nhảy dựng lên hô to: “Tù trưởng!”

Các chiến sĩ Nguyên Tế tập trung ra phía sau Hào, bọn họ cũng thấy dáng vẻ thê thảm của Thu Thực giả, lập tức có người nhịn không được định chạy qua cứu, nhưng bị Hào quát: “Mù hết rồi sao? Không nhìn ra lão tư tế này là giả à?”

Các chiến sĩ Nguyên Tế choáng váng, tư tế giả? Nếu là Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nói, thì bọn họ còn có chút nghi ngờ, nhưng ngay cả Hào cũng nói thế, vậy đó chắc chắn là sự thật.

“Hào, ông có ý gì? Rốt cuộc ông có muốn sống hay không? Có muốn cứu người Nguyên Tế không?” Thu Thực giả thấy hành động của Hào như vậy liền sốt ruột, vừa lo lắng vừa không thể hiểu nổi. Rốt cuộc Hào muốn làm gì?

Gã phải thoát khỏi đây, bây giờ trên tay gã không có nguyên tinh cấp cao, ngay cả cấp thấp nhất cũng không có, nếu thân thể này mà chết…

Tưởng tượng đến khi bị chôn xuống đất trước kia, thời gian cầm tù không biết trôi qua bao lâu, không thể đi, xung quanh là bóng tối, bên cạnh chỉ có lũ sâu bọ, nhưng vì thiếu năng lượng nên ngay cả thân xác lũ sâu gã cũng không thể nhập vào, chỉ có thể chờ hết năm này sang năm khác, chậm rãi tích lũy năng lượng, Thu Thực giả rùng mình một cái.

Cho dù gã có thể nhập vào xác lũ sâu, thì một con sâu sẽ có bao nhiêu sức mạnh chứ? Bất cứ lúc nào cũng có thể chết, có vài con chỉ sống được mấy ngày.

Một khi xác sâu mà gã bám vào chết đi, gã lại phải chờ đợi từng ngày, lần trước gã đổi khoảng ba con sâu mới thuận lợi tới được nơi có nguyên tinh cấp cao trong trí nhớ.

Nhưng tìm được nguyên tinh rồi cũng không phải xong ngay, không có nguyên tinh, năng lượng của gã chỉ đủ bám vào lũ sâu bọ nhỏ bé, lũ sâu ấy ngay cả nguyên tinh cũng không khiêng nổi, mà gã muốn từ sâu biến thành người, thì phải dụ dỗ một người sống đi theo một con sâu tới nơi có nguyên tinh.

Lần trước, muốn tóm được tên râu quai nón kia gã phải tốn bao lâu? Phí mất bao nhiêu công sức?

Thu Thực giả không muốn lặp lại quá trình ấy một lần nào nữa.

Hào không thèm đếm xỉa tới Thu Thực giả, trong giọng nói của ông mang theo vẻ mệt mỏi, ông nói với Nghiêm Mặc: “Mặc đại nhân, Đại Chiến nói cậu là tư tế tốt nhất, có cậu, người Nguyên Tế sẽ không cần lo lắng nữa, ta có thể giao phó tánh mạng của người Nguyên Tế cho cậu không?”

Nghiêm Mặc không nói được, cũng không nói không được, mà chỉ kêu một chiến sĩ vừa tỉnh lại: “Anh lại đây.”

Chiến sĩ kia do dự, quay đầu nhìn Hào, không biết có nên đi qua hay không.

Hào hạ lệnh: “Đi đi, các cậu bị tên tư tế giả kia hạ độc, Mặc đại nhân muốn xem xem có biện pháp nào cứu các cậu không.”

“Độc?” Các chiến sĩ lập tức biến sắc. Bọn họ không sợ dã thú hung mãnh, chỉ sợ những con trùng độc cỏ độc không nhìn thấy, bị thương còn có thể khôi phục, nhưng trúng độc thì khó mà cứu.

Tên chiến sĩ kia nhanh chóng đi đến cạnh Nghiêm Mặc. Khụ, không phải hắn phản bội đâu! Tuy lão tư tế rất tốt, nhưng xét về phương pháp chữa trị mà nói, so với cậu tư tế thiếu niên từ tóc bạc biến thành tóc đen này vẫn kém hơn… rất rất rất nhiều.

Nghiêm Mặc bảo hắn vươn tay ra.

Bắt mạch, kiểm tra bựa lưỡi, nhìn sắc mặt và tròng mắt, Nghiêm Mặc còn kiểm tra móng tay của tên chiến sĩ đó.

“Trong khoảng thời gian này có cảm thấy thân thể khó chịu không? Thí dụ như đau đầu, tiêu chảy, thân thể không có sức lực, bụng hay quặn đau, khó thở, tay chân tê mỏi, vân vân?”

Tên chiến sĩ này vừa được hỏi, tức khắc cảm thấy cả người đều khó chịu, hắn chần chờ nói: “Hôm trước tôi bị tiêu chảy, bị rất nhiều lần, trước nữa tôi còn đau đầu, mũi bị nghẹt, khó thở, nhưng vài ngày sau lại tốt lên, đúng rồi, khi đó thân thể tôi không có chút sức lực nào, ngay cả thịt cũng không muốn ăn. Tôi, tôi, sáng nay mí mắt tôi còn giật! Giật ghê lắm!”

Nghiêm Mặc vuốt cằm suy nghĩ, sau đó phất tay bảo tên chiến sĩ này lui xuống, rồi kêu một người khác lên.

Cứ thể, sau ba người, vẻ mặt của Nghiêm Mặc càng lúc càng quái, làm các chiến sĩ Nguyên Tế nhìn hắn mà căng thẳng theo.

Ngay cả Nguyên Chiến cũng phải cầm lấy tay hắn, thấp giọng hỏi: “Tình huống như thế nào? Có giải được không?”

Nghiêm Mặc không trả lời, chỉ nhìn về phía Hào: “Tù trưởng Hào, ông nói ông bị Thu Thực khống chế? Có thể cho tôi kiểm tra không?”

Hào nhíu chặt mày: “Mặc đại nhân, ngay cả cậu cũng không thể?”

“Ông để tôi kiểm tra trước đã.”

Thu Thực giả nhổ một ngụm nước bọt lẫn đầy máu, sau đó cười quái dị: “Độc của ta, kẻ nào có thể giải được?”

“Câm miệng!” Chiến sĩ Cửu Nguyên đang đè chặt gã không chút nương tình, đẩy đầu gã một cái mạnh khiến gã đập mặt xuống nền đất cứng rắn.

Thu Thực giả hận muốn điên người, nhưng không dám mở miệng nữa.

Lần này Nghiêm Mặc bắt mạch hơi lâu, còn phải bắt cả hai tay trái phải.

“Tình huống của ông không giống những người khác.” Nghiêm Mặc buông tay nói.

Hào lui về phía sau một bước: “Ừ, ta không biết Thu Thực giả dùng phương pháp gì khống chế ta, nhưng nếu ta không nghe lời lão, lão sẽ khiến đầu ta đau như muốn vỡ ra, có lúc ta tránh mặt lão để gặp người khác cũng sẽ bị lão phát hiện.”

Nguyên Chiến thêm vào: “Đúng là như thế, có lúc tôi mới vừa gặp Hào, còn chưa nói được câu gì thì tên Thu Thực giả kia đã từ cách vách mò sang.”

Hai mắt Nghiêm Mặc lóe sáng: “Thu Thực giả có biết được nội dung cuộc trò chuyện của ông với người khác không?”

Hào không rõ lắm, chỉ có thể lắc đầu: “Chắc là không biết.”

“Vậy lão có biết trong lòng ông nghĩ cái gì không?”

Hào lắc đầu: “Nếu lão biết trong lòng ta nghĩ gì, thì việc ta giả vờ bị lão thuyết phục đã không giấu được lão, lần trước ta ra ám hiệu cầu cứu với Đại Chiến cũng sẽ bị lão phát hiện.”

“Nếu ông và Thu Thực giả cách xa nhau, lão có thể phát hiện ông gặp những người khác không?”

Hào cẩn thận nhớ lại: “Trong khoảng thời gian này lão không cách ta quá xa, chỉ có lần này. Vốn dĩ lão muốn ép ta cùng tới đây, nhưng ta đã thấy dấu hiệu mà Đại Chiến cho người để lại, biết Đại Chiến sẽ hành động trong hai ngày này, nên làm bộ sinh bệnh, không thể đi.”

“Ông vậy mà giấu được ta!” Thu Thực giả lại lần nữa nhịn không được mở miệng, gã không tin mình nhìn lầm, buổi sáng trước khi đi, Hào bệnh đến mức cả người nóng hầm hập, nếu không phải như thế, thì sao lão lại cho Hào ở một mình.

Hào quay đầu lại, cười lạnh: “Thảo dược giả bệnh là do chính mi đưa cho ta, nếu mi thật sự là Thu Thực, thì sao lại không biết.”

Thu Thực giả hận đến nghiến răng nghiến lợi, lũ mọi rợ này quá xảo quyệt!

Nghiêm Mặc không lấy làm lạ, tốt xấu gì hắn cũng từng tiếp xúc với Hào và lão tư tế một quãng thời gian, biết những người này tuy là người nguyên thủy, nhưng kỳ thật rất biết nhìn xa trông rộng, có lẽ lão tư tế không hiểu biết thảo dược nhiều bằng hắn, nhưng truyền thừa của tư tế đã tích lũy nhiều năm như vậy, nếu không có một hai tuyệt chiêu thì đó mới là kỳ quái.

“Mặc, có phải Thu Thực giả sử dụng tinh thần lực khống chế Hào không?” Trong khoảng thời gian này Nguyên Chiến có học cách khống chế và phòng ngự tinh thần lực, nghe Nghiêm Mặc hỏi vài vấn đề, lập tức nghĩ tới điều này.

Nghiêm Mặc gật đầu: “Rất có thể, tình trạng của ông ấy không giống như trúng độc. Lúc nãy Thu Thực giả cũng muốn thông qua tinh thần lực khống chế tôi, nhưng bị tôi phản kích ngược trở lại.”

Ánh mắt Nguyên Chiến trầm xuống: “Muốn giải thoát khống chế tinh thần lực, có phải chỉ cần giết được ngọn nguồn gây ra?”

“Bình thường thì như thế.”

Thu Thực giả nghe vậy lập tức hô to: “Nếu ta chết, Hào cũng sẽ chết! Người Nguyên Tế cũng sẽ chết hơn phân nửa!”

Nếu các chiến sĩ Nguyên Tế trước đó còn nửa tin nửa ngờ, thì khi nghe Thu Thực giả kêu như vậy, tất cả đều toát ra vẻ phẫn nộ. Không còn ai nghĩ người này thật sự là lão tư tế Thu Thực, tuy rằng bọn họ không rõ tại sao người này lại giống lão tư tế đến vậy.

“Chết thì chết! Tù trưởng, giết lão!”

“Đúng, tù trưởng, bọn tôi không sợ chết, giết lão, hiến tế lão cho thần!”

“Báo thù cho lão tư tế!”

Thu Thực giả phát ra tiếng cười điên cuồng, gã dùng hết sức lực, chỉ để ngẩng đầu nhìn Hào: “Được lắm, giết ta đi, có ông, còn có nhiều người Nguyên Tế như vậy đi theo ta, ta có chết cũng đáng giá!” Ha! Cho dù lũ mọi rợ này có chết hết, cũng không xứng đổi được một cọng tóc của gã!

Cơ thịt trên mặt Hào co giật, ông có thể không màng đến sống chết của mình, nhưng liên lụy tới nhiều người Nguyên Tế như vậy thì ông phải làm sao?

“Mặc đại nhân, cậu thật sự không có cách nào cứu người trong tộc Nguyên Tế ta?” Trong giọng nói của Hào vào lúc này xuất hiện vẻ cầu xin.

“Tù trưởng! Không cần hỏi nữa, chết thì chết, Mẫu Thần sẽ dỗ dành và thương xót cho linh hồn chúng ta, Già Ma đại thần sẽ dẫn đường cho chúng ta.”

“Tù trưởng, chúng ta trở về ăn hết số thức ăn còn lại đi, sáng nay tôi còn chưa kịp ăn no.”

“Tù trưởng, chúng ta trở về đi, tôi muốn gặp vợ con mình trước khi chết.”

“Tù trưởng…”

Người Nguyên Tế vây quanh Hào, ai nấy đều mang vẻ mặt thấy chết không sờn, tựa như không chút e ngại cái chết đang đến gần, có người còn trộm đá tên Thu Thực giả mấy cái cho hả giận, có người còn muốn xẻo thịt Thu Thực giả ra nướng, mỗi ngày nướng một miếng ăn, thẳng đến khi Thu Thực giả chết thì thôi.

Thu Thực giả nghe mà không ngừng run rẩy, chẳng lẽ gã thật sự phải chết? Chẳng lẽ Hào thật sự chấp nhận từ bỏ nhiều tộc nhân như vậy?

Nghiêm Mặc nghiêng đầu, bảo hộ vệ mang cho hắn một ly nước ấm.

Đinh Phi nhanh tay nhanh chân làm, trên cái giá ở chậu than đặt không ít ấm nước đun, lúc nào cũng có thể uống.

“Đại nhân.”

Nghiêm Mặc cầm lấy ly gỗ, thổi cho bớt nóng, đợi nước ấm dần.

“Có phải cậu có biện pháp gì không?” Nguyên Chiến thấy hắn thoải mái như thế liền biết hắn nắm chắc phần thắng.

Nghiêm Mặc nâng mi: “Tôi còn chưa tính sổ anh đâu!”

Nguyên Chiến không cảm thấy áy náy chút nào, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt của tư tế đại nhân nhà mình, hắn quyết định mình nên giải thích một chút.

Nguyên Chiến kề sát vào tai Nghiêm Mặc, đè giọng xuống thật thấp, nói: “Xung quanh chúng ta có không ít chiến sĩ tới từ Nguyên Tế, tuy tôi tin tưởng đại đa số bọn họ đã quy thuận chúng ta, nhưng trước kia lão tư tế đã từng cứu một vài chiến sĩ, uy vọng của lão trong bộ lạc vẫn rất cao, các chiến sĩ đều rất tin tưởng lão.

Hơn nữa, nếu hai bộ lạc cách xa nhau thì không sao, nhưng chúng ta cách nhau gần như vậy, mới đầu trong lòng bọn họ dù có oán hận, nhưng sau khi thấy chúng ta tốt hơn Nguyên Tế, phần oán hận này sẽ dần dần biến mất, thay vào đó là lòng thương hại đối với người tộc Nguyên Tế.

Dưới đủ loại tình huống như vậy, tôi không dám chắc những người đi theo chúng ta có tên nào bị lão tư tế kéo về hay không.”

“Anh suy nghĩ nhiều ghê.”

“Không phải cậu không thể nghĩ ra, mà là cậu lười suy nghĩ.” Nguyên Chiến ít nhiều gì cũng nhìn ra thái độ chẳng để tâm gì lắm của Nghiêm Mặc đối với việc quản lý bộ lạc, việc nào không cần hắn ló đầu ra, thì hắn sẽ lười quản. Tâm tư của hắn ngoại trừ rèn luyện thân mình, thì cơ hồ đều dùng để nghiên cứu mấy thứ cổ quái hiếm lạ và có lợi lớn cho bộ lạc.

Nghiêm Mặc cam chịu. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, đời trước hắn không thích làm văn phòng chính trị, cũng không có hứng thú đoán lòng người, dù đã chết một lần, dù có thể sống thêm lần nữa, dù hắn có biết tật xấu của mình, nhưng hình thức tư duy gần bốn mươi năm không phải muốn sửa là có thể dễ dàng sửa ngay.

Tính cách một khi đã hình thành, thì trừ phi hoàn toàn cách thức hóa, nếu không ít nhiều gì nó cũng sẽ lưu lại dấu vết, tuổi càng lớn càng biểu hiện rõ.

Người thừa biết tật xấu của mình có không ít, nhưng có được mấy ai hoàn toàn sửa đổi? Người thích lảm nhảm vẫn sẽ nói mãi không ngừng, người nóng tính dù có áp chế thế nào thì vẫn rất dễ giận, kẻ gian xảo không bao giờ trở nên ngoan ngoãn thành thật.

Nếu bên cạnh hắn không có người đáng để tín nhiệm, nếu hắn muốn chiến đấu một mình, có lẽ hắn sẽ vì hoàn cảnh mà không thể không cưỡng ép bản tính của mình, nỗ lực luồn cúi và thay đổi bản thân. Nhưng hôm nay hắn có Nguyên Chiến, có cơ cấu quản lý riêng, mà địa vị tư tế của hắn giúp hắn không cần phải luồn cúi, dần dà, hắn lại quen thói muốn làm ông chủ phủi tay mặc kệ, dốc lòng vào việc nghiên cứu.

Hắn biết như vậy không tốt, cũng biết nên đề phòng người bên cạnh tí xíu. Cơ mà hắn thật sự không đề phòng ư?

Nghiêm Mặc đột nhiên vươn nhéo nhéo má Nguyên Chiến, đời này, hắn sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội làm hại hắn.

Nguyên Chiến túm lấy tay hắn, há mồm cắn một cái.

Hào mang vẻ mặt u sầu, đau thương và nghẹn khuất: “…” Hai người các cậu ngồi trên đó làm cái gì vậy? Có tin ta lôi các cậu cùng đồng quy vu tận không?!

Nguyên Chiến liếc mắt nhìn Hào bên dưới, ung dung thò tay sờ đùi Nghiêm Mặc. Đây là tư tế của tôi! Tôi muốn hôn thì hôn, muốn sờ thì sờ! Không phục, lại đây đánh một trận!

Nghiêm Mặc đá đá chân Nguyên Chiến, sau đó vỗ tay hai cái kêu gọi sự chú ý của mọi người.

“Tù trưởng Hào, chư vị Nguyên Tế, đừng kích động như vậy chứ, tôi đâu có nói không thể cứu người. Nhưng mà…”

Nhưng mà cái gì?! Người Nguyên Tế im thin thít nhìn hắn.

“Các anh thật sự trúng độc à?”

Hả?

“Vừa rồi tôi kiểm tra ba người, không có một ai trúng độc cả, những người khác tuy tôi chưa chẩn bệnh, nhưng nhìn sắc mặt và tinh thần của các anh, không giống như trúng độc cho lắm.”

Hào giật mình: “Ý cậu là bọn ta không trúng độc?”

“Ít nhất thì những người ở chỗ đây không có ai trúng độc, nếu các anh không tin, tôi có thể chẩn bệnh từng người cho các anh.” Nghiêm Mặc nhìn Thu Thực đang quỳ rạp trên mặt đất, trong mắt đầy vẻ thất vọng.

“Tôi còn tưởng ông thật sự có bản lĩnh chế ra thuốc độc mà lúc bình thường không bị gì hết, tới lúc cần thì không có thuốc giải sẽ xong đời trong truyền thuyết chứ, xem ra ông cũng chỉ gạt người mà thôi.”

Mặt mày Thu Thực giả trắng bệch, tên tư tế này đã nhìn ra!

Hào rất nghi hoặc: “Nhưng lúc trước ta tận mắt nhìn thấy lão chỉ vào một chiến sĩ, chiến sĩ kia liền trúng độc chết. Có vài người cũng xuất hiện bệnh trạng trúng độc.”

“Hạ độc trên diện tích lớn, lúc bình thường thì không sao, nhưng muốn phát tác đúng giờ sẽ rất khó, ngay cả tôi cũng chưa chắc đã làm được. Tôi nghĩ mới đầu lão chỉ dùng một ít chất độc phát tác chậm hạ độc số ít người để lừa ông, khiến ông sợ hãi, cho rằng tộc nhân của mình thật sự đã bị lão hạ độc và khống chế, hơn nữa ông lại bị lão dùng tinh thần lực khống chế, lão khiến ông đau đầu, thì ông đau đầu, đương nhiên ông càng sẽ tin lời lão nói.”

“Vậy…”

“Tôi nghĩ, trừ ông ra, hai trưởng lão kia cũng bị lão khống chế, chỉ có mấy người mới đầu là bị lão hạ độc, sau đó lão cùng lắm chỉ dùng thảo dược để khiến thân thể người ta không còn sức lực hoặc suy yếu dọa ông thôi, những dược vật đó qua một hai ngày sẽ được thải ra khỏi cơ thể, không phải thứ gì to tát.”

Người Nguyên Tế mừng như điên.

Nghiêm Mặc thầm tiếc nuối trong lòng, hắn vốn đang định dùng việc giải độc để trao đổi một ít chiến sĩ, nhưng giờ người ta không trúng độc, hắn cũng không thể chạy tới hạ độc người ta được.

Quả thật hắn là người xấu, nhưng hắn cũng có nguyên tắc làm kẻ xấu.

Mà hắn không nghĩ tới, Hào lại đưa ra một quyết định.