Dị Thế Lưu Đày

Chương 205: Lão tư tế đáng ngờ




*

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Tù trưởng Hào cầu cứu anh?”Khi tin đồn có mãnh thú xông vào chỗ ở Nguyên Tế, ăn sạch số con mồi sống mà Nguyên Tế nuôi truyền vào tai Nguyên Chiến, Nguyên Chiến cảm thấy phải nói chuyện với Hào một phen.

Cùng ngày hôm đó, Nguyên Chiến đi ra ngoại thành, đến trước cái nhà nửa chìm trong đất của thủ lĩnh Nguyên Tế, vài chiến sĩ Nguyên Tế đang cào tuyết đọng, tối hôm qua tuyết rơi suốt đêm, khiến cửa nhà bị chôn trong tuyết.

“Hào đâu?”

“Đại Chiến! A, Chiến thủ lĩnh, tù trưởng ở trong đó.”

Chiến sĩ kia đang nghĩ ngợi xem có nên vào báo một tiếng không, thì nghe thấy có tiếng nói chuyện truyền ra từ trong phòng: “Là Đại Chiến à? Vào đi.”

Nguyên Chiến cười cười với chiến sĩ kia, vỗ vỗ hắn, rồi đẩy cửa ra đi xuống bậc thang.

Mỗi bên bậc thang có một tấm da thú, bên trái là tù trưởng Hào, bên phải là lão tư tế, trên tấm da thú có treo vật phẩm trang sức chứng minh thân phận.

Khi Nguyên Chiến định vén tấm màng da thú bên trái, thì tấm bên phải đã được nhấc lên, lão tư tế đi ra từ bên trong, cười: “Tới tìm Hào?”

Nguyên Chiến ngoài cười nhưng trong không cười: “Thu Thực đại nhân.”

“Vừa lúc ta cũng có việc tìm ông ấy, cùng đi đi.”

“Nếu Thu Thực đại nhân có việc tìm tù trưởng Hào, tôi có thể đợi chút nữa rồi đến sau.”

“Không cần, cũng không phải chuyện quan trọng gì.” Lão tư tế cười thật hòa ái.

Trong mắt Nguyên Chiến hiện lên vẻ quái dị, lão già này từ khi nào thì thân thiết dễ cười với hắn đến vậy? Lão muốn làm gì? Đừng nói là thức ăn của Nguyên Tế không đủ, tính mượn một chút từ hắn nha?

Nghĩ đến tin đồn kia, Nguyên Chiến học theo Nghiêm Mặc cười ‘ha hả’.

“Đại Chiến, cậu và Thu Thực cùng vào đi.” Hào ở trong phòng cất tiếng nói.

Nguyên Chiến vén mành da thú lên, ý bảo lão tư tế vào trước đi.

Lão tư tế cũng không khách khí, bước vào phòng Hào.

Nguyên Chiến dừng ở cửa một lát, quét mắt nhìn căn phòng, sau đó mới tiến vào.

Trong phòng rất tối, có đốt lò sưởi, việc sưởi ấm và chiếu sáng là dựa vào nó.

Ở cái giá trên lò sưởi có đặt một cái nồi đá, bên trong nấu tuyết, tuyết tan ra, nước nhanh chóng ấm lên, sau đó lại thêm một chút tuyết.

Hào đón Nguyên Chiến và lão tư tế, để hai người cùng ngồi xuống cạnh lò sưởi, vươn tay múc cho hai người một chén nước ấm.

Nguyên Chiến cầm lấy chén nước, một chân cong lên, một chân gấp ngang, tay kia đặt trên đầu gối, tư thế rất tùy ý.

“Tìm ta có việc gì sao?” Hào uống một ngụm nước ấm rồi hỏi.

Nguyên Chiến buông chén xuống: “Thu Thực đại nhân nếu có việc thì nói trước đi.” Ý bảo hắn không muốn nói chuyện của mình trước mặt lão tư tế.

Hắn có thể không để bất luận kẻ nào phát hiện mà trực tiếp tiến vào phòng Hào từ dưới lòng đất, nhưng hắn cảm thấy điều này không cần thiết, cũng không muốn khiến Hào sống trong bất an, năng lực huyết mạch của hắn quả thật rất tiện để ám sát kẻ khác.

“Đại Chiến, cậu cũng đã đến đây, ta còn đang định cùng Hào đi tìm cậu một chuyến.” Lão tư tế tươi cười nói.

Nguyên Chiến lại lần nữa cảm thấy quái dị, nhưng vẻ mặt của hắn lại không chút thay đổi, chỉ nâng mí mắt lên hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Lão tư tế nhìn về phía Hào, Hào như không thấy được tầm mắt lão.

Lão tư tế hừ lạnh một tiếng trong lòng, cười nói với Nguyên Chiến, gãi đúng chỗ ngứa: “Bọn ta vừa tới mảnh đất này không được bao lâu, còn không chưa kịp chuẩn bị gì thì mùa đông đã đến, nhưng rất nhiều chiến sĩ lợi hại của bọn ta đều đi theo cậu, lần săn thú cuối cùng trước mùa đông, bọn ta cũng không săn được bao nhiêu thức ăn.”

Xạo chó! Hắn thừa nhận các chiến sĩ lợi hại nhất của Nguyên Tế đều đi theo hắn, nhưng trong số hơn ba trăm người không phải tất cả đều là chiến sĩ, tính toán đâu ra đấy, chiến sĩ cũng chỉ có chừng hai trăm người, mà nhờ hắn và Mặc đúng lúc cứu viện, tổn thất của Nguyên Tế mới không nghiêm trọng lắm, hơn sáu trăm người bọn họ, ít nhất cũng có bốn trăm người có sức chiến đấu rồi.

Hơn nữa, lần săn thú cuối cùng trước mùa đông, bọn Tranh và Liệp nể tình mối quan hệ trước kia mà quan tâm tới các chiến sĩ Nguyên Tế, mùa thu hoạch của Cửu Nguyên, Nguyên Tế được chia cho không ít, ăn uống tiết kiệm một chút, muốn qua được mùa đông cũng không khó, huống chi không ít người Cửu Nguyên còn đang âm thầm trợ giúp Nguyên Tế.

Nhưng Nguyên Chiến không phản bác, chỉ nhìn lão tư tế, chờ xem lão định nói cái gì tiếp.

Lão tư tế quan sát vẻ mặt Nguyên Chiến, rồi thở dài: “Tuy thấy bọn ta săn được nhiều, nhưng bọn ta cũng có nhiều người, chia xuống thì trên tay mỗi người không được bao nhiêu, mà số động vật sống lần đó bắt về để trữ qua mùa đông ăn dần thì mới mấy ngày trước bị mãnh thú ăn hết sạch.”

Khóe môi Nguyên Chiến hiện lên một nụ cười châm biếm không chút che giấu, mãnh thú là chỉ ai đây? Mãnh thú có thể xuất hiện ở phụ cận Cửu Nguyên nếu không phải Cửu Phong và một nhà Thiết Bối Long thì còn con nào khác?

Nhưng Mặc đã sớm nghĩ tới điểm này, đã vài lần nói chuyện rõ ràng với bốn con cầm thú, bảo chúng nó không được săn thú ở gần chỗ ở của quái hai chân, Cửu Phong và một nhà Thiết Bối Long đều đã đồng ý.

Lộ trình mười ngày từ Cửu Nguyên đến hồ nước mặn căn bản không có dấu vết của thứ gì, tụi Cửu Phong bây giờ chỉ săn thú ở đó thôi, Mặc và hắn cũng không định cho dân cư tiến vào mảnh đất đó ở, Cửu Phong cũng nói không muốn cho quái hai chân đi vào hậu hoa viên của nó.

Mãnh thú ăn động vật sống của Nguyên Tế? Hắn cứ cảm thấy có người nhịn không được lén đi ăn vụng, rồi đổ cái tội danh này lên đầu tụi Cửu Phong.

“Cửu Phong và một nhà Thiết Bối Long đã trở về nó hang ổ của chúng nó rồi.”

“Cái gì?” Lão tư tế kinh ngạc.

“Từ khi tôi và Mặc dẫn đám dã nhân về, thì Cửu Phong đại nhân liền cùng một nhà Thiết Bối Long trở về sào huyệt của mình. Nếu Cửu Phong đại nhân và Thiết Bối Long tới đây, tôi tin chắc rằng ai cũng sẽ nhìn thấy chúng nó. Thân thể to lớn như vậy, đâu phải bị mù mà không nhìn thấy.”

Vẻ mặt lão tư tế lại như vừa mới biết được tin tức này: “Vậy sao? Ta còn tưởng Sơn Thần đại nhân thích lũ động vật của bọn ta, đang nghĩ xem có nên phái người ra ngoài săn thú hiến dâng cho nó một phần không.”

Ngay sau đó lại bày ra vẻ mặt ưu sầu nói: “Nếu không phải Sơn Thần đại nhân và Thiết Bối Long, vậy chẳng lẽ ở phụ cận Cửu Nguyên có loài mãnh thú khác lui tới? Chuyện này không phải việc nhỏ. Đại Chiến, hay là các cậu phái ra một phần chiến sĩ, bọn ta cũng phái ra một phần, tuần tra xung quanh xem, nếu có mãnh thú, thì phải sớm diệt trừ cái tai hoạ ngầm này.”

Lão già giảo hoạt! Lại muốn Cửu Nguyên giúp các người săn thú chứ gì. Nguyên Chiến không nhìn lão, mà nhìn về phía Hào: “Hào, bộ lạc thật sự không đủ cái ăn?”

Hào từ đầu đến giờ vẫn không mở miệng, nay chỉ yên lặng gật đầu.

Lão tư tế lập tức đau thương nói: “Hiện giờ số người còn dư lại trong bộ lạc phần lớn đều là người già yếu bệnh tật, ăn còn không ít hơn các chiến sĩ, nô lệ lại không có mấy tên, tới mùa đông rất khó sống, năm rồi đám người già còn có lúa mà ăn, năm nay cũng chỉ có thể gặm rễ cây cùng mọi người.”

Lão tư tế thấy Hào không chịu tiếp lời, thầm mắng một tiếng, đành phải tự nói: “Bọn ta thật khó khăn! Năm rồi còn có thể dựa vào tụi nô lệ mà cầm cự đến đầu xuân, bây giờ Hào nói Cửu Nguyên các cậu không ăn thịt người, bọn ta cũng không thể ăn, nhưng bọn ta đâu thể trơ mắt nhìn những người phụ nữ có thai và lũ trẻ chết đói. Đại Chiến à, nếu các cậu dư thức ăn, có thể cho bọn ta mượn một ít không? Chờ mùa thu sang năm bọn ta sẽ trả lại hết.”

Cảm giác quái dị trong lòng Nguyên Chiến không cách nào lái đi được, từ khi nào thì lão tư tế lại nói chuyện như thế này vậy? Hắn còn tưởng lão sẽ chỉ vào mũi hắn mắng to như trước kia, hoặc châm chọc mỉa mai, hoặc dùng mối quan hệ với bộ lạc khi trước để áp chế hắn, tóm lại sẽ không nói chuyện vòng vèo thế này.

Cứ như lão tư tế đột nhiên biến thành một người khác.

Một người cao cao tại thượng nhiều năm trời đột nhiên cười nịnh nọt nói với hắn những lời này, chẳng những không khiến Nguyên Chiến cảm thấy đắc ý, mà ngược lại còn tăng mạnh cảnh giác.

“Thức ăn, bọn tôi có thì có, nhưng cũng không nhiều lắm, Cửu Nguyên mới thành lập, chỉ có năm nay là sống dễ chịu hơn được một chút, muốn đổi thức ăn thì được thôi, nhưng bọn tôi không muốn trao đổi con mồi.”

“Bọn ta không có nô lệ để trao đổi, chiến sĩ càng không được.” Lão tư tế nhìn ra ý định của Nguyên Chiến t, lập tức cắt ngang.

“Bọn tôi muốn phụ nữ.”

“Không được!”

“Vậy trẻ con.” Nguyên Chiến thêm vào một câu: “Chỉ cần cô nhi, không cha không mẹ. Lũ trẻ như vậy, năm rồi các người cũng lấy ra làm thức ăn, không bằng đưa cho bọn ta, như vậy lũ trẻ có thể sống, mà các người cũng sẽ có thức ăn.”

Lão tư tế không lập tức cự tuyệt, mà tính nhẩm trong lòng: “Các cậu có thể đổi cho bọn ta bao nhiêu đồ ăn? Tốt nhất là vật sống, ta biết các cậu có nuôi động vật sống.”

Trong mắt lão tư tế lóe lên sự tham lam, gã cần máu tươi để nuôi khối thân thể gần đất xa trời này. Người không dễ giết, vậy chỉ có thể săn thú.

Nguyên Chiến không bỏ qua sự tham lam trong mắt lão: “Vật sống thì không có, chỉ có thịt đông chưa ướp muối, mười tảng thịt đông đổi mười đứa trẻ.”

“Không được.” Lão tư tế cũng không nghĩ Cửu Nguyên sẽ ngu đến mức tặng không thức ăn cho mình: “Mười tảng thịt đông nhiều nhất chỉ đổi năm đứa, và dưới năm tuổi.”

“Dưới mười tuổi.”

“Không được!”

Nguyên Chiến nhíu mày: “Trẻ con không dễ nuôi, dưới năm tuổi vốn đã rất yếu, nuôi không tốt thì khi mùa đông còn chưa kịp qua chúng nó đã chịu không nổi mà chết rồi.”

Lão tư tế vẫn không đồng ý, quay đầu hô một tiếng: “Tù trưởng!”

Hào hít một hơi, nói với Nguyên Chiến: “Trẻ con dưới sáu tuổi, không có cha mẹ hay anh lớn thì sẽ cho cậu.”

Thấy Hào mở miệng, Nguyên Chiến không cưỡng ép nữa: “Có bao nhiêu đứa?”

“Vốn dĩ có ba mươi đứa, bây giờ thì chưa tới hai mươi.” Trong đó có vài đứa không phải chết đói hay chết vì bệnh, mà là mất tích, Hào ôm mối hoài nghi trong lòng, nhưng lại không thể nói ra miệng.

“Quá ít, thêm vài người phụ nữ nữa.”

“Không được!” Đám đàn bà đó không thể trao đổi. Lão tư tế còn đang đánh chủ ý lên phụ nữ của tộc Cách Lan Mã.

Hào cầm ba cành cây khô lên, bẻ gãy cành dài nhất ở giữa, rồi lần lượt ném vào lò sưởi: “Đại Chiến, như vầy đi, trong bộ lạc có vài người già và chiến sĩ bị thương, bọn họ đều không thể làm việc, ta biết Cửu Nguyên có rất nhiều công chuyện để làm, không nhất định phải cần đến chiến sĩ khỏe mạnh, cậu mang bọn họ về, cho bọn họ chút đồ ăn, để bọn họ xe chỉ gai hoặc làm gì cho các cậu cũng được. Những người này không cần cậu dùng thức ăn để đổi, còn mười bảy mười tám đứa trẻ kia. Thì tính tròn thành hai mươi, được không?”

Tù trưởng khi trước của mình đã nói đến thế, Nguyên Chiến sao có thể bảo không được? Cho dù vụ trao đổi này thiệt thòi cho hắn. Nguyên Chiến cũng phải gật đầu, mang theo chút không cam lòng, cầm cái chén đá vừa rồi đặt bên cạnh lên, hết đổ nước lạnh vào góc tường, múc một chén nước ấm khác.

Lão tư tế đã sớm muốn tống cổ đám già bệnh đó ra khỏi bộ lạc, thấy Hào đẩy đám phế vật đó qua cho Cửu Nguyên nhẹ nhàng như vậy, rất là vừa lòng.

Vì thế hai bên đưa ra quyết định, dùng hai mươi đứa trẻ chưa tới sáu tuổi đổi bốn mươi tảng thịt đông.

Lão tư tế vẫn muốn đổi vật sống, lão không chờ kịp đến mùa xuân năm sau, mà với thân thể bây giờ, lão không cách nào vào rừng được.

“Đại Chiến, có cần da thú không? Bọn ta dùng da thú tốt nhất đổi động vật sống của các cậu, chỉ cần hai mươi con… mười con cũng được.”

Nguyên Chiến đang định cự tuyệt, những lại chuyển ý, nói: “Không cần da thú, chỗ ông có nhiều thảo dược và hạt giống thực vật phải không? Tư tế của tôi thích mấy thứ đó, ông đem ra đây, tôi xem rồi đổi động vật sống cho ông.”

“Được, lát nữa đến chỗ ta, ta tìm cho cậu. Mặt khác, còn một chuyện, mùa đông quá rét lạnh, bộ lạc có không ít người vì nhiễm lạnh mà phát bệnh, có vài người còn bị hư cả chân, nếu không phải như vậy, ta và tù trưởng cũng sẽ không dày mặt đòi tiến vào Cửu Nguyên trú đông. Căn nhà dưới hố ấm áp hơn so với dựng lều, chờ đến mùa xuân năm sau, bọn ta cũng định đào thêm vài cái hố to như vậy, có điều tuy nhà trong hố ấm thì ấm, nhưng lại không tiện, thí dụ như tuyết lớn, nếu người trong nhà ngủ quên là bị tuyết chôn sống lúc nào không hay.”

“Thu Thực đại nhân cảm thấy nhà cửa mà Cửu Nguyên bọn tôi cho các người mượn không tốt à?” Nguyên Chiến tức giận nói.

Lão tư tế thích chiếm lợi lập tức tươi cười: “Đương nhiên không phải. Ta chỉ nghĩ cứ tới mùa đông mỗi năm bọn ta không thể mượn nhà của các cậu mãi, tốt xấu gì cũng là từ một bộ lạc ra, Đại Chiến, mùa xuân năm sau giúp Nguyên Tế bọn ta xây một tòa thành đi, tộc Tức Nhưỡng các cậu có thể thao túng đất, xây nhà không phải việc khó đối với các cậu.”

Da mặt lão già này phải dày cỡ nào mới có thể nói thẳng ra như vậy? Nguyên Chiến nghĩ thầm, có phải vừa rồi hắn quá dễ thương lượng, mới khiến lão già này… Mặc dùng từ gì để gọi ấy nhỉ? À, được voi đòi tiên!

“Muốn bọn tôi xây nhà giúp? Được thôi, dùng người sống để đổi.”

Lão tư tế ra hiệu cho Hào, Hào bất đắc dĩ nói với Nguyên Chiến: “Bọn ta nào có nhiều người như vậy để đổi cho các cậu. Đừng nghe Thu Thực, chuyện bộ lạc xây nhà thế nào, tự bọn ta làm, không cần các cậu hỗ trợ đâu. Chẳng phải cậu nói có chuyện tìm ta sao? Chuyện gì?”

Hào không đuổi lão tư tế đi, vì biết rõ đuổi không đi rồi, còn nói làm chi nữa?

“Tôi muốn nói chuyện với ông về việc phân chia địa bàn săn thú năm sau.”

Lão tư tế nghe thấy là việc này, liền không nói chen vào nữa, chỉ ngồi một bên nhìn Hào với Nguyên Chiến thương lượng.

Rời khỏi chỗ Hào, Nguyên Chiến trở về nội thành sắp xếp vài chuyện, rồi đi sang chỗ Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc đã qua được khảo nghiệm cấp bốn của truyền thừa tộc Luyện Cốt, bây giờ đang học tập kiến thức cấp năm.

Bắt đầu từ cấp năm, cốt thừa không có yêu cầu nghiêm khắc đối với thời gian nữa, mà cái cốt thừa vốn chỉ có thể đội trên đầu nay đã biến thành vòng tay trên cổ tay trái của hắn.

Nghiêm Mặc cảm thấy như vậy rất hợp lý.

Tộc Luyện Cốt không muốn giao truyền thừa cho sinh vật không phải người tộc Luyện Cốt, siết chặt thời gian từ cấp một đến thứ ba như vậy, hẳn là vì người vào được nơi nhận truyền thừa đã có nền tảng nhất định, kiến thức dưới cấp ba đối với bọn họ mà nói căn bản không khó, chỉ là dạo ngang sân khấu mà thôi.

Tới cấp bốn mới xem như nhập môn, cho nên có bốn mươi chín ngày để học. Khảo nghiệm của cấp bốn sẽ loại được những người không thích hợp học thuật luyện cốt, hoặc không nghiêm túc học tập.

Bắt đầu từ cấp năm sẽ gia tăng độ khó, trong đó, việc rèn luyện tinh thần lực trở thành thứ quan trọng nhất, ngay cả người tộc Luyện Cốt có chút thiên phú cũng phải rèn luyện một thời gian dài, vì thế cốt thừa không hạn chế thời gian nữa, để người học tập tự học đến khi có thể đảm bảo mình qua được khảo nghiệm cấp năm.

Nghiêm Mặc đoán, cho dù là người tộc Luyện Cốt, nếu tinh thần lực không mạnh, thì cũng chỉ có thể dừng bước ở cửa thứ năm. Bởi vì nếu muốn học thuật luyện cốt từ cấp sáu trở lên, thì phải qua qua được khảo nghiệm cấp năm.

Từ cấp năm, người học phải tự tạo ra cốt khí hoàn chỉnh có thể sử dụng bằng nguyên tinh.

Nghiêm Mặc tính đợi sau khi học xong hết kiến thức cấp năm thì mới trở lại, dù sao hắn có túi không gian, không cần lo việc ăn uống, nhưng việc tắm rửa với giữ ấm sẽ khá phiền.

Bởi vì điểm đặc biệt trong năng lực của Nguyên Chiến, ra ra vào vào nơi truyền thừa không có tý áp lực. Hắn biết ở nơi truyền thừa có một người nào đó lợi hại hơn hắn, nhưng hắn không đánh lại thì cũng có thể thoát được, cho nên không sợ.

“Tù trưởng Hào cầu cứu anh?” Nghiêm Mặc vốn chỉ phân ra một phần ba tâm tư ngồi nghe Nguyên Chiến nói, thẳng đến khi nghe câu đó mới ngẩng đầu lên.

Nguyên Chiến gật gù, vẻ mặt hơi trầm trọng: “Đó là động tác đặc biệt mà các chiến sĩ trong bộ lạc đã ước định ra, chỉ dùng để báo tình huống khi bị giam lỏng hoặc bị kẻ địch uy hiếp mà người bên phe mình không biết.”

“Anh kể kỹ càng lại một lần nữa cho tôi đi.”

Nguyên Chiến không hề mất kiên nhẫn, thuật lại từ đầu tới đuôi một lượt.

“Hình như có gì đó không đúng, cái lão già Thu Thực kia…” Nghiêm Mặc trầm ngâm.

Nguyên Chiến: “Cậu cũng phát hiện? Tôi cảm thấy lão như biến thành người khác.”

“Biến thành người khác?” Nghiêm Mặc cả kinh, đừng nói lão ta cũng bị xuyên hồn giống như hắn nha? “Tôi muốn gặp lão.”

“Không cần gấp, trước hết cậu cứ học truyền thừa của tộc Luyện Cốt cho tốt, chuyện trong bộ lạc đã có tôi lo, sẽ không có việc gì đâu. Nếu lão tư tế thật sự có vấn đề, tôi muốn xem xem lão định làm gì.”

“Đơn giản là đánh chủ ý lên Cửu Nguyên thôi, hoặc là vì quả Vu Vận. Anh có nghĩ Thu Thực biết quả Vu Vận nằm trong tay tôi không?”

“Không đâu.”

Nghiêm Mặc gõ gõ đầu gối: “Nếu là lão tư tế cũ, chỉ cần vừa nghe tới quả Vu Vận, nhất định sẽ phân tích ra được bây giờ nó đang nằm trong tay tôi. Lúc Cửu Phong mang nó về, không ít người của bộ lạc Nguyên Tế nhìn thấy, những người đó cũng không đi theo chúng ta hết.”

“Tôi định tìm cơ hội gặp Hào lần nữa, nhưng Thu Thực theo dõi Hào rất gắt gao.”

“Sẽ tìm được cơ hội thôi, chờ tôi về, kiếm lý do hẹn hai người bọn họ ra, chúng ta sẽ lần lượt tìm bọn họ nói chuyện phiếm.” Nghiêm Mặc có ấn tượng rất tốt với Hào, không muốn người này cứ thế mà chết hoặc tàn phế, Hào bị khống chế rồi mà còn muốn tìm đường sống cho những người mà bộ lạc không nuôi nổi, giao bọn họ cho Nguyên Chiến, một thủ lĩnh như vậy, chết đi rất đáng tiếc.

Nguyên Chiến cũng cười: “Tôi càng ngày càng nghi ngờ lão già kia không phải Thu Thực, khi Hào nói muốn tặng các chiến sĩ già bệnh cho tôi, lão lại không thèm can ngăn, còn tưởng mình chiếm được lợi lộc. Lũ trẻ thì thôi không nói, tuổi càng nhỏ thì càng dễ nuôi nấng ra những chiến sĩ trung thành tận tâm, mà ngay cả những người già yếu bệnh tật đó, đừng thấy bọn họ già không thể săn thú mà xem thường, có vài người dù là tàn phế, nhưng kinh nghiệm chiến đấu và săn thú của họ vẫn còn đó, có thể sống được đến bốn mươi tuổi đều là bậc xuất sắc, mùa đông năm rồi nếu không phải vì thật sự quá thiếu thức ăn, thì không ai lại đi đánh chủ ý lên các chiến sĩ già, dù có thật sự không thể cầm cự đi chăng nữa, thông thường cũng đều do chính họ tự kết liễu mình. Bây giờ Cửu Nguyên chúng ta không thiếu gì hết, chỉ thiếu những chiến sĩ lão làng có kinh nghiệm giúp chúng ta dạy dỗ các chiến sĩ non trẻ khác, số nô lệ đổi được sau này, cả những dã nhân mới về nữa, đều có tác dụng lớn.”