Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 4 - Chương 205: Đêm trước đại hôn




“Phụ hoàng…”

Hoàng Phủ Ngạo vừa tiếp kiến vài vị sứ thần từ các quốc gia khác, vừa mới trở lại Bàn Long điện, lễ phục còn chưa kịp thay đã bị Thanh Việt vận dụng ma pháp không gian Thuấn Di trở về nhào vào lòng, cùng nhau ngã xuống giường lớn mềm mại bên cạnh.

Thanh Việt gục phụ hoàng bé lên giường, cưỡi lên người y, thẳng đến sau đó mới phát hiện chỗ không ổn.

Phụ hoàng bé hình như đang thay quần áo đi, mái tóc đen như mực xõa tung, chỉ mặc một kiện lý y bạch sắc, lúc này vì hành động của bé vừa nãy mà mở rộng, lộ ra lồng ngực bóng loáng rắn chắc, thắt lưng tinh tế, đôi chân thon dài hoàn mỹ.

Mà ánh mắt hắc sắc lưu kim tràn đầy ý cười, nhìn gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ của nhi tử bảo bối dần dần nổi lên một tầng hồng nhạt, Hoàng Phủ Ngạo cố ý vuốt ve thắt lưng Thanh Việt, tiếng nói trầm thấp mang theo chút ám muội.

“Vật nhỏ, cố ý lúc phụ hoàng thay y phục bổ nhào phụ hoàng lên giường, tính toán làm gì?”

Thanh Việt kinh ngạc nhảy dựng, ý thức được manh mối không đúng lập tức muốn leo xuống giường, nhưng lại bị phụ hoàng của bé nhanh hơn một bước, xoay người đặt bé dưới thân.

Lúc này, Thanh Việt giống như con rùa nhỏ bị người ta trêu chọc lật ngược bốn vó chổng lên trời, không ngừng giãy dụa muốn đứng lên, nhưng bởi vì một bàn tay của phụ hoàng kiềm ở thắt lưng nên cố sức cỡ nào cũng phí công, chọc Hoàng Phủ Ngạo cười không ngừng.

“Phụ hoàng, thả Việt nhi, thả Việt nhi ra…”

Đánh không lại, phản kháng không có hiệu quả, Thanh Việt chỉ có thể cầu xin tha thứ.

“Vật nhỏ, muốn phụ hoàng thả ngươi ra sao?”

“Ân.”

Thanh Việt lập tức không ngừng gật gù.

“Kia, trước hôn nhẹ phụ hoàng một cái mới được.”

Hoàng Phủ Ngạo tiếp tục chọc Thanh Việt, dụ dỗ bé chủ động hôn mình.

Thanh Việt không có cách nào, chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo, nhưng cơ thể bị phụ hoàng áp trên giường, mà phụ hoàng bé lại không chịu cúi thấp đầu một chút để tiện cho bé hôn, Thanh Việt cũng chỉ có thể cố gắng ngửa cao gương mặt nhỏ nhắn, hai tay ôm lấy cổ phụ hoàng, có chút cố sức hôn lên cánh môi đối phương.

Đôi môi non mềm nhẹ nhàng mổ hai cái lên môi Hoàng Phủ Ngạo, sau đó khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, dùng đầu lưỡi mềm mịn liếm liếm, còn chưa kịp làm ra hành động tác thì đã bị phụ hoàng cướp đi quyền chủ động, hung hăng ôm lấy bé hôn sâu, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, một hồi lâu mới được thả ra.

Hoàng Phủ Ngạo nhìn nhi tử bảo bối ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực mình, từng ngụm từng ngụm hít thở, mỉm cười khẽ hôn nhẹ vài cái lên cái miệng nhỏ nhắn non mềm hồng hồng, chậm rãi vỗ về lưng bé, giúp bé thuận khí.

“Tốt lắm, cùng phụ hoàng nói chuyện một chút đi, hôm nay Việt nhi gặp bọn Lệ Nhã đã làm gì mà cao hứng như vậy?”

“Hừ ~~~~~”

Cảm giác bản thân bị khi dễ, Thanh Việt bất mãn nhẹ giọng lầm bầm, đôi mắt to tròn lóng lánh lưu quang khẽ chuyển, lập tức nghĩ ra gì đó, mở miệng nói.

“Phụ hoàng, mang Việt nhi đi chơi thì Việt nhi liền nói cho phụ hoàng, được không.”

“Chơi gì?”

Nghe Thanh Việt nói vậy, ánh mắt sủng nịch của Hoàng Phủ Ngạo tăng thêm chút áy náy, mấy ngày nay y bộn về nhiều việc, không có nhiều thời gian ở cùng nhi tử bảo bối, Việt nhi đại khái cũng buồn chán lắm rồi đi, muốn chơi cùng với mình.

“Thật xin lỗi Việt nhi, ngày mốt đại ca ngươi sẽ đại hôn, phụ hoàng mấy ngày nay phải tiếp kiến rất nhiều sứ thần, không có thời gian hảo hảo bồi ngươi, chờ một lát còn rất nhiều chuyện cần xử lý, như vầy đi, phụ hoàng mang Việt nhi tới mã tràng kị mã, được không?”

“Ân, hảo, hiện tại đi luôn.”

Không ngờ phụ hoàng bé thật sự đáp ứng, Thanh Việt lập tức đồng ý, bất quá, nghe phụ hoàng nhắc tới chuyện tiếp kiến sứ thần thì bé lại nghĩ tới một chuyện.

“Phụ hoàng, người gặp Đông Mộc Vân chưa?”

“Ân, gặp rồi, ngay sáng hôm nay.”

“Kia hắn nói gì với phụ hoàng?”

“Nói rất nhiều, ý đồ của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi; một ít kế hoạch, ý tưởng của hắn; còn có một ít chuyện muốn được Nam Việt hiệp trợ, cùng với một vài chuyện có quan hệ với Minh Khê…”

“Có quan hệ với đại ca?”

“Ân, bất quá, hắn là người thông minh, hắn biết rõ trước mắt mình nên làm gì.”

Ở một cung điện khác, Minh Khê cùng A Hoa mặc lễ phục đại hôn, hướng một ít cung phi lớn tuổi cùng đám quan viên lễ bộ học tập lễ nghi, quy củ đại hôn.

A Hoa thấy Minh Khê có chút không yên lòng liền phất tay bảo những người khác lui ra ngoài nghỉ ngơi một lát, tuy A Hoa vẫn chưa phải Nam Việt Thái tử phi, nhưng thân phận tiểu thư của Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc cao quý đã đủ để mọi người nghe theo mệnh lệnh của nàng.

“Thái tử điện hạ, có chuyện phiền não sao? Có thể nói cho A Hoa nghe không, có lẽ A Hoa có thể giúp được chút gì đó.”

Chờ những khá đều ly khai, A Hoa mới mở miệng hỏi Minh Khê.

“Này… ta…”

Thực hiển nhiên, Minh Khê không biết nên nói từ đâu.

“Kia, A Hoa có thể đoán thử không?”

A Hoa mỉm cười nhìn Minh Khê, thấy cậu không phản đối, lập tức mở miệng nói.

“Có liên quan tới chuyện của Đông Chích Thái tử điện hạ sao?”

Một phát trúng đích, đối với A Hoa như vậy, Minh Khê cũng chỉ có thể cười khổ.

Thấy mình đã đoán trúng, mà Minh Khê cũng không lộ ra thần sắc phản cảm hay hờn giận, A Hoa mới nói tiếp.

“Đại khái, bởi vì là chiêm tinh sư đi, A Hoa từ nhỏ đã học cách khách quan quan sát cùng phân tích sự vật, bình tĩnh, chính xác tinh toán hết thảy.

Chính là, thẳng đến hôm qua A Hoa mới đột nhiên phát giác, chính mình chặt chẽ, nghiêm cẩn suy tư hết thảy sự vật, phỏng đoán quỹ tích phát triển của chúng nó sau này, như lại xem nhẹ sự tồn tại của thứ gọi là tình cảm, cứ luôn tự nhận mình thông minh, nhưng có vẻ đã sai rồi.

Bất quá, A Hoa chính là đã biết sai, sẽ lập tức sửa lại thật tốt.

Chỉ tiếc, ta lại phát giác, chính mình không thể nào hiểu được thứ gọi là tình cảm kia, vì thế, vừa vặn hôm nay có thể hướng thái tử điện hạ thỉnh giáo một chút.

Kì thật, thẳng thắn mà nói, thái tử điện hạ, người cùng Đông Chích Thái tử điện hạ có qua lại, A Hoa cũng biết một chút.

Chính là, các ngươi ở cùng một chỗ bất quá chỉ có ba năm, hơn nữa, ba năm đó đối với ngươi mà nói chẳng lẽ không phải cực kì muốn quên đi sao? A Hoa thực không hiểu, Đông Chích Thái tử điện hạ đối với ngươi mà nói rốt cuộc là gì? Thật sự quan trọng như vậy, khó quên như vậy sao?”

“Đối với ta… là cái gì…”

Minh Khê trầm mặc một lát, giống như còn đang chìm vào hồi ức, âm thanh có chút mơ hồ.

“Ta, không muốn quên đi những chuyện trong ba năm đó, chuyện đã xảy ra, nếu cố ép buộc chính mình quên đi bất quá chỉ là trốn tránh mà thôi.

Đối với ta mà nói, kia hẳn là khoảng thời gian khó khăn nhất nhưng cũng là những ngày vui sướng nhất, thực mâu thuẫn đúng không.

Từ nhỏ, ta lớn lên trong sự coi thường hoặc trào phúng của những người xung quanh, mười ba tuổi tới Đông Chích, tuy vẫn thường xuyên bị hà hiếp, nhục mạ, nhưng cũng không phải tất cả đều bi thảm, ít nhất, ta đã gặp được Mộc Vân.

Có lẽ, lúc mình cô đơn nhất, bất lực nhất, thê thảm nhất, người đầu tiên vươn tay ra trước mặt mình, cười với mình, nói chuyện với mình, quan tâm mình, cho mình ấm áp, luôn cổ vũ mình, con người luôn khó quên được người như vậy đi.

Ngươi hỏi Mộc Vân đối với ta là cái gì, có lẽ giống như ấm áp cùng ánh sáng đến với ta trong đêm đông tối tăm cùng rét lạnh, là ngọn lửa sưởi ấm luôn bầu bạn cùng ta đi.

Từ năm ta mười ba tuổi đã bắt đầu đốt cháy da thịt, huyết mạch, trái tim, xương cốt, khắc thật khâu vào sinh mệnh ta…”

“Chính là, ngươi vẫn chọn lựa cùng ta đại hôn, đúng không?”

“Đúng vậy, sớm đã không còn sự lựa chọn khác, mất đi quyền lợi, ngay cả bản thân ta cũng không bảo hộ được, cho dù kéo dài hơi tàn để sống sót, cái gì cũng không thể bảo hộ…”

Hoàn Chương 205.