Đến Dị Giới: Ta Làm Thành Chủ

Chương 165: Khó có được cuốc sống!




Đi qua thời gian này không ngừng quan sát cũng như điều tra, Bạch Tiêm Vũ cũng đã nhận thức rõ ràng về sự khác biệt giữa hai tòa thành.

Không thể nghi ngờ, nội bộ của Hắc Lân thành gắn kết hơn Thiên Mặc thành không biết bao nhiêu lần!

Thiên Mặc thành bên trong quan hệ lợi ích dây dưa quá mức rắc rối phức tạp, đủ loại thế gia đại tộc cùng quý tộc âm thầm tranh đấu, tuần tự phân chia lấy phần lớn quyền lực cùng quân quyền của phủ thành chủ.

Cho dù là một vị hùng tài vĩ lược, có thủ đoạn cùng quyền mưu đều siêu tuyệt như đương nhiệm thành chủ Kinh Vô Mệnh, cùng với phía sau lưng của hắn tồn tại mấy trăm năm thế gia Kinh gia toàn lực duy trì.

Nhưng cũng là vô pháp áp đảo những thế lực còn lại để một tay chưởng khống lấy Thiên Mặc thành.

Thật sự nếu Kinh Vô Mệnh vị kia thành chủ có ý đồ đó...có lẽ Kinh gia liền phải triệt để biến mất sau một đêm, mà đánh đổi chính là Thiên Mặc thành nội tình phải tổn thương nguyên khí nặng nề!

"..."

"Vân Nhi tỷ tỷ...công việc nơi này có quen thuộc?"

Vừa tiến vào vườn thú bên trong, trên lưng mang theo xinh xắn giỏ trúc Tiểu Sương liền vô cùng vui vẻ hướng về cách đó không xa một đạo yểu điệu thân ảnh phất tay, cười khanh khách hô.

Triệu Vân Nhi lúc này đang đứng ở một khu vực nuôi nhốt thỏ rừng bên cạnh, trên tay mềm mại mang theo từng tờ bút kỳ cùng bút than chì, không ngừng cẩn thận ghi chép lấy cái gì.

"Tiểu Sương...thật sự rất cảm tạ ngươi nâng đỡ, công việc văn thư này rất thích hợp với tỷ!"

Nghe được Tiểu Sương quen thuộc giọng nói, Triệu Vân Nhi khuôn mặt mỹ lệ liền lập tức lộ ra nụ cười rực rỡ quay người nhìn đến, trên tay động tác ghi chép cũng hơi thả xuống.

Đối với thiếu nữ thiện lương năng động này, Triệu Vân Nhi là xuất từ nội tâm cảm kích cùng yêu thích.

Không chỉ có giúp nàng quen thuộc lấy cuộc sống mới lạ ở Hắc Lân thành, mà Tiểu Sương còn cố ý giúp nàng từ vị kia thành chủ đại nhân nơi đó muốn một công việc có phần nhẹ nhỏm tại vườn thú này, không cần tại nông trường ngoài kia làm nặng nhọc.

Loại này được người khác chiếu cố ấm áp để cho Triệu Vân Nhi nội tâm vô cùng cảm động, đây cũng là nàng rất lâu rồi mới nhận được cái gọi là chân thật quan tâm.

Từ khi gia tộc xa xút cùng bản thân bị lưu đày đến biên cương tiểu thành trì, nàng liền chưa từng cảm nhận được cái gọi là ấm áp tình người, những năm qua đối mặt chỉ là người lừa ta gạt.

"Hì hì...Vân Nhi tỷ không cần khách khí với ta rồi, chúng ta thế nhưng là bằng hữu với nhau nha!"

Tiểu Sương thả xuống trên lưng tiểu giỏ trúc, chậm rãi giao cho bên cạnh một mực cung kính đứng chờ một cái nữ tử phụ việc, rồi mới hướng về Triệu Vân Nhi nhẹ mỉm cười tùy ý nói.

Giúp Triệu Vân Nhi có được cơ hội làm việc tại vườn thú này cũng không tính là cái gì, chỉ là tiện tay nói giúp một chút cho cái này đáng thương tỷ tỷ, để nàng ta không cần chịu lấy quá khứ giày vò.

Bên cạnh đó Triệu Vân Nhi cũng là có một vị nữ tử có chân tài thực học bên trong người, có thể giúp cho Hồng Yến tỷ tỷ cùng mọi người quản lý vườn thú được tốt hơn.

Đây là một công đôi chuyện nha!

"Ân...hôm nay buổi sáng tỷ có tranh thủ thười gian làm một chút mứt quả, đợi một lát muội cùng tỷ quay về nhà một chuyến?!" Triệu Vân Nhi mắt đẹp cảm kích nhìn xem Tiểu Sương, nhu mì mỉm cười mà nói.

"Là chiều hôm qua chúng ta cùng nhau đi hái mấy cái kia hoa quả?" nghe vậy Tiểu Sương ánh mắt lập tức tỏa sáng, có chút nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

"..."

Hiện tại Hắc Lân thành bên trong có không thiếu đại hộ thương nhân cùng tiểu thế gia mở ra sản nghiệp.

Cho nên trong thành cũng có không ít chim hoàng yến...ân cũng chính là những cái kia suốt ngày đều bị gia tộc bắt phải trốn ở trong nhà, chuyên tâm luyện tập cầm kỳ thư họa tiểu thư khuê các.

Mà những giai nhân này lại thường sẽ đối với bên ngoài tường thành cuộc sống tự do vô cùng hiếu kỳ cùng hướng đến, muốn tự thân đến bên ngoài xanh tươi bình nguyên hòa mình vào thiên nhiên, muốn cảm nhận được cuộc sống yên bình đến say lòng người của Hắc Lân thành.

Nhưng nếu chỉ là tự ý một thân một mình, những tiểu giai nhân yểu điệu này đương nhiên sẽ không được chính mình phụ mẫu hay là gia tộc cho phép đi ra bên ngoài tường thành một mình, dù mọi người đều biết rất an toàn.

Mà Tiểu Sương hiện tại cũng đã xem như những cái này mềm yếu tiểu giai nhân chân chính 'đại tỷ đầu', chính vì vậy nàng liền bị các giai nhân này cho gắt gao quấn lên nhờ trợ giúp!

Nguyên nhân nha...

Cũng là bởi vì vào những lúc cuối ngày hoàng hôn, Hắc Lân thành nữ tính lĩnh dân đều thích dắt tay nhau đi ra vùng ven bên ngoài tường thành, để mà nhặt lấy tươi mới nấm rừng, thân thủ hái đủ loại hoa quả ăn kèm vào bữa tối.

Số lớn nữ tính lĩnh dân...bên trong đó có không thiếu tuổi trẻ thanh xuân tịnh lệ các thiếu nữ, các nàng cùng nhau chậm rãi dạo bước phía trên bao la rộng lớn bình nguyên lúc hoàng hôn tươi đẹp, tùy ý nói cười ở giữa thu thập lấy có phần trân quý tư nguyên.

Đây cũng đã dần trở nên một loại phong cảnh đặc hữu của Hắc Lân thành, thường sẽ hấp dẫn lấy không thiếu hiếu kỳ người bên ngoài đến tham dự.

Mặc dù Tiểu Sương hiện tại cuộc sống đã không thiếu bất cứ một thứ gì, nhưng nàng cùng mẫu thân của mình cũng là không có từ bỏ thói quen này, thường sẽ dắt tay nhau đi hái nấm để làm phong phú thêm bữa tối.

Thế là những cái kia tiểu thư khuê các liền mượn cớ đi theo Tiểu Sương bên cạnh mà hướng gia tộc xin được ra ngoài, trở thành Tiểu Sương một đoàn theo đuôi để đi đến ngoài thành.

Cùng nhau thích ý tham gia đủ loại náo nhiệt những lúc hoàng hôn, tránh đi gia tộc lồng giam gò bó.

Những đại hộ kia biết bên cạnh vị này Tiểu Sương tiểu thư có đông đảo cao thù âm thầm bảo hộ, vì vậy cũng không có tiếp tục cấm nữ nhi nhà mình đi ra ngoài thành vui đùa lấy.

Đương nhiên bọn hắn cho dù không muốn cũng phải đồng ý, dù sao nếu trêu đến vị này tương lai thành chủ phu nhân không cao hứng, hậu quả sau cùng bọn hắn gia tộc gánh không nổi.

Hiện tại mọi người đều biết một chuyện, đó là vị kia Hắc Lân thành chủ Nham Kiều đặc biệt sủng ái lấy nữ nhân của mình!

Có trời mới biết nếu như bọn hắn dám gây nên vị này Tiểu Sương tiểu thư không vui sẽ nhận lấy hậu quả gì.

"..."

"Ân...những vị kia tiểu thư đơn thuần chỉ vì vui đùa mà thôi, cho nên hái được hoa quả đều giao lại cho tỷ nơi đó giữ lấy!"

Triệu Vân Nhi nhớ đến hôm qua hoàng hôn lúc vui đùa tràng cảnh, khóe miệng kiều mị không tự chủ câu lên nụ cười vui vẻ.

Nhiều như vậy thiếu nữ cùng thế hệ, không buồn không lo cùng vui đùa với nhau, cùng nhau đích thân hái lấy tươi mới hoa qua, cùng nhau chạy trốn đuổi bắt trên bình nguyên xanh thẩm bao la, cùng nhau hội tụ lại để nói chuyện trời đất lúc đêm đã khuya, cùng nhau nằm trên bình nguyên đón lấy gió mát,...

Đây là chuyện cỡ nào khó có được...đối với những nữ hài tử yếu đuối ở thế giới có ma thú xâm hại, khấu tặc hoành hành, loạn lạc khắp nơi, đói khát che phủ cùng với nguy cơ trùng điệp này!