Đệ Nhất Danh Sách

Chương 299




Phải nói năng lực Trớ Chú của Nhan Lục Nguyên khiến Nhâm Tiểu Túc như phát hiện một cái máy tạo thức ăn. Đôi khi Nhan Lục Nguyên sử dụng Trớ Chú nguyền rủa những nạn dân khác cũng theo bản năng sắp xếp để thu thập lượng thực…

Dưới tình huống mọi người không hiểu gì, bỗng nhiên Lý Thanh Chính trở thành người có phúc tướng trong mắt đám nạn dân.

Về năng lực của Nhan Lục Nguyên, Nhâm Tiểu Túc quyết định che giấu. Tuy năng lực khá đặc biệt nhưng bù lại thể lực của Nhan Lục Nguyên cũng không tốt.

Mà Lý Thanh Chính cũng buồn bực, chẳng lẽ hắn thật sự có phúc tướng trong truyền thuyết?

Bằng không sao hắn gặp xui xẻo thì sau đó đều kiếm ra được đồ ăn…

Theo lẽ thường mà nói, nếu siêu phàm giả có năng lực Trớ Chú khẳng định sẽ dùng vào chuyện đánh nhau.

Ngay cả Nhan Lục Nguyên cũng nghĩ thế, đây mới là logi của người bình thường.

Có điều, Nhan Lục Nguyên đã đánh giá thấp đường đi trong trong Nhâm Tiểu Túc…

Buổi tối, thời điểm kết thúc công việc quay về phòng, bỗng có thủ lĩnh của đám lưu dân tới tìm Nhan Lục Nguyên:

- Năng lực tìm kiếm thức ăn của ngươi rất mạnh, có muốn gia nhập với chúng ta không?

Lúc ấy Nhan Lục Nguyên không vui đáp:

- Ngươi mới mạnh a.

Rõ ràng năng lực Trớ Chú của hắn rất đáng sợ, sao bây giờ lại biến thành kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã rồi.

Thủ lĩnh lưu dân nghẹn họng nhìn. Nếu là người trong hàng rào sẽ tránh đám Nhan Lục Nguyên như tránh tà vậy. Thế nhưng lưu dân thì khác, cả đời họ đều phải tranh giành người sống ta chết. Cho nên khi thấy Nhan Lục Nguyên chẳng khác nào thấy đồng loại cả, không sợ hãi như những người kia.

Phải biết lúc thủ lĩnh lưu dân khi còn ở thị trấn, hắn nổi tiếng là một người hung ác.

Thủ lĩnh lưu dân cười nói:

- Ta là Tào Quân Bằng. Ngươi có thể gọi ta là Tào ca. Sống trong thế giới này phải sống tập thể. Chỗ các người có nhiều nữ hài như thế, lại còn có thêm thương binh, chịu đựng được bao lâu chứ? Cũng không thể dựa vào một mình ngươi gánh vác tất cả?

Lúc này, trong mắt người ngoài, toàn bộ đội ngũ của Nhâm Tiểu Túc đều nghe lời Nhan Lục Nguyên. Vì những chuyện hung ác đều do thằng bé ra mặt giải quyết.

Nhưng Nhan Lục Nguyên cười lạnh đáp:

- Tào ca? Ngươi cũng xứng? Trên đời này chỉ có một người xứng đáng là ca của ta.

Tào Quân Bằng bình tĩnh nói:

- Ngươi nói người ca ca tàn phế kia của ngươi? Trước kia hẳn hắn rất lợi hại, có điều ta nghe bác sĩ nói xương trên người hắn đã nát vụn. Ngươi còn trống cậy hắn có thể hồi phục? Dù đứng lên được cũng chẳng thể sống bình thường như trước, như vậy khác gì phế vật. Đi theo ta, thế giới này không thể hành động theo cảm tính. Bằng không ngươi sẽ bị hắn liên lụy.

Đột nhiên Tào Quân Bằng lùi về sau năm sáu bước. Vì hắn thấy Nhan Lục Nguyên đã rút chủy thủ từ trong ống tay áo ra.

Nhan Lục Nguyên bình tĩnh nói:



- Tên cháu trai không biết phân biệt lớn nhỏ này. Lớn lên không phải người tốt lành gì cũng thôi đi. Đùa nghịch uy phong trong đám lưu dân còn tạm chấp ngươi. Thế nhưng ngươi cho rằng ngươi là ông lớn à?

Đời này Nhan Lục Nguyên ghét nhất là nghe người khác nói xấu Nhâm Tiểu Túc. Trong lòng hắn đã phán tử hình như Tào Quân Bằng. Nhâm Tiểu Túc nằm trong phòng nhất định nghe được những gì Tào Quân Bằng nói nãy gì. Nhan Lục Nguyên làm sao cho phép người khác làm ảnh hưởng tới Nhâm Tiểu Túc?

Hiện giờ người ngoài chỉ biết Nhâm Tiểu Túc là anh trai Nhan Lục Nguyên. Này cũng là do bác sĩ xem bệnh hồi trước không biết giữ mồm miệng. Vì thế tất cả đều tự hiểu trong lòng, tám chín phần mười Nhâm Tiểu Túc đã là người tàn phế.

Chỉ có người trong đội ngũ của họ mới biết ai thật sự là chủ hay Nhâm Tiểu Túc có phải người tàn phế không? Tất nhiên là không rồi.

Thế nhưng đột nhiên tiếng Nhâm Tiểu Túc vang lên từ trong phòng:

- Lục Nguyên, sao ngươi có thể nói chuyện với người khác như thế. Mau xin lỗi.

Bấy giờ Nhan Lục Nguyên lại cười tủm tỉm nói với Tào Quân Bằng:

- Thật xin lỗi, ta không nói ngươi không giống người tốt. Ngươi rất tốt.

Kết quả vừa nói xong, tiếng Nhâm Tiểu Túc lại vang lên:

- Ta kêu ngươi xin lỗi chứ không kêu ngươi nói láo.

- À.

Nhan Lục Nguyên lên tiếng:

- Hiểu sai ý rồi.

Tào Quân Bằng cười lạnh:

- Các ngươi mới bao nhiêu tuổi đầu, thực cho rằng chúng ta không dám động tới các người? Tuổi còn nhỏ không biết tốt xấu. Ngày mai ngươi tới công trường để xem ngươi chết rồi thì anh trai ngươi thế nào. Còn có đám nữ nhân bên người ngươi nữa, e rằng chúng sống không bằng chết.

Tuy doanh địa không cấm đánh nhau nhưng cấm giết người. Nếu giết người sẽ bị mọi người đánh hội đồng và số lượng công việc tăng gấp đôi.

Thế nhưng ở công trường thì không ai quản cả!

Thấy Nhan Lục Nguyên quay về phòng, Nhâm Tiểu Túc lên tiếng:

- Đừng lo, để ta giải quyết.

Nhan Lục Nguyên có chút sửng sốt. Hắn biết lời uy hiếp của đối phương đã động tới điểm mấu chốt của Nhâm Tiểu Túc. Đổi lại là ngày xưa chỉ sợ Tào Quân Bằng đã sớm chết thảm rồi.

Có điều Nhâm Tiểu Túc sẽ dùng cách gì để giải quyết đây?

Nhâm Tiểu Túc hoạt động chân tay một chút, chưa tới 10 ngày nhưng xương cốt đã khép lại. Tuy không thể vận động kịch liệt nhưng dưới sự hỗ trợ của người máy nano vẫn miễn cưỡng xuống đất đi bộ được.

Nhâm Tiểu Túc nói:

- Để ta tạo ra một ít hỗn loạn. Buổi tối chúng ta thừa cơ rời đi nơi nào. Lục Nguyên, ngươi chú ý tình huống bên ngoài.



Hai mắt Nhan Lục Nguyên sáng lên:

- Tốt!

Nửa đêm, đám Tào Quân Bằng đang mưu đồ làm chuyện bí mật gì đó. Mất lưu dân ngồi thành một vòng trong chơi bài. Bài tú lơ khơ này là được binh sĩ thương cho họ. Cả bộ bài rách rưới chịu không nổi, nhìn qua là biết bị đám binh sĩ dùng đã lâu nên vứt bỏ.

Nhưng đối với lưu dân mà nói, có bài tú lơ khơ dùng đã là không tệ rồi.

Muốn ở trong Nạn dân doanh kết bè kéo phái, điều đầu tiên là phải có mối quan hệ tốt với Dương thị. Bằng không thì chính là tụ họp nháo sự. Mấy hôm trước Tào Quân Bằng bắt được hai con gà rừng đã gửi cho binh sĩ tăng cường. Lúc này binh sĩ mới ngầm đồng ý cho họ kéo bè kết phái. Đó cũng là hôm đám Tào Quân Bằng được thưởng bài tú lơ khơ như một loại ban ân.

Tào Quân Bằng nói:

- Ngày mai tới công trường, thừa dịp binh sĩ không chú ý thì lôi tên tiểu tử kia vào rừng giết đi. Nhớ kỹ cho miệng lại, đừng để hắn cầu cứu. Vương Phú Quý có quan hệ rất tốt với đám binh sĩ, đừng để lại phiền toái gì.

- Vương Phú Quý cũng chỉ là tên bưng trà rót nước cho đám binh sĩ thôi. Có gì đáng sợ đâu.

Một người đàn ông tùy tiện nói:

- Con 3!

Vừa nói con 3 xong thì những thủ hạ khác vây lại nhìn hóng chuyện. Cả phòng tràn ngập mùi hôi chân của đàn ông.

- Con 4!

Tào Quân Bằng rút một lá bài đập lên mặt bàn.

Kết quả lúc này bỗng nhiên một bàn tay vươn ra, ném một con 3 lên bàn.

Tào Quân Bằng bấy giờ liền mắng:

- Lão tử đánh con 4, ngươi đánh con 3 là sao?! Ngươi có biết đánh bài không vậy? Hơn nữa đã đánh một con 3 rồi, sao bây giờ lại có 4 con ba. Ngươi chơi bẩn hả!

- Ồ, không đúng a. Bài này đâu phải trong bộ bài.

Một người nói.

Tào Quân Bằng nhìn bốn phía:

- Ai đánh bốn con 3 này?

Nhưng vào lúc này, bốn con 3 trên bàn bỗng nhiên phát sáng, nhiệt độ phát ra ngày càng cao!

Một tiếng ầm vang lên, nóc nhà bị thổi tung bay. Người bên trong chẳng khác nào mấy con gà hầm, chẳng ai kịp bỏ chạy!

Nhâm Tiểu Túc nghe âm thanh bên ngoài rồi nói với đám Vương Phú Quý:

- Chuẩn bị khởi hành!