Đệ Nhất Danh Sách

Chương 27




Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc có phần nghi hoặc, hắn chỉ nói thật lại nhận được điểm cảm tự đạt tiêu chuẩn một cách thần kỳ.

Trong suy nghĩ của Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên, chỉ khi ngươi đưa lợi ích gì đó cho người khác mới nhận được lời cảm tạ thật tâm.

Nhâm Tiểu Túc lúc mình tới lớp học nghe giảng, Trương tiên sinh từng miêu tả văn minh của nhân loại từng rất tốt. Nhưng vì sao phải tốn mấy ngàn năm nhân loại mới đạt được thành tựu như vậy mà tốc độ sụp đổ lại nhanh đến chóng mặt.

Cuộc trò chuyện hôm nay với cặp vợ chồng khiến Nhâm Tiểu Túc tỉnh tỉnh mê mê nhận thức được thứ gì đó, có điều hắn vẫn chưa nắm bắt kịp.

Cùng lúc đó, Nhâm Tiểu Túc bảo Tiểu Ngọc Tỷ lấy lá cờ treo trưởng phòng khám bệnh xuống, thêu lên hai chữ.

Chuyện hãm hại lừa gạt hắn từng làm không ít, thế nhưng đó là do Nhâm Tiểu Túc bắt buộc phải làm, hắn không được lựa chọn.

Nhâm Tiểu Túc quyết định, bắt đầu từ hôm nay, hắn quyết định nếu chữa được bệnh sẽ chữa, còn không thì tuyệt đối không nhận.

Kết quả khiến Nhâm Tiểu Túc chấn kinh là hôm nay có chuyện không có ai tới chữa ngoại thương cả, toàn bộ bệnh nhân tới đều chỉ bị chút bệnh vặt mà thôi. Thế nhưng điều khiến hắn chấn kinh là hắn chỉ cần nói thật với bệnh nhân, không cần bán hắc dược lại nhận được tới 10 cảm tạ tệ!

Nhâm Tiểu Túc ngồi trong phòng khám, suy nghĩ có chút hỗn loạn… Rốt cuộc khác biệt ở đâu…

Hắn không biết vốn mọi người đã oán giận tên bác sĩ Vu Đồng kia lâu rồi. Mà Nhâm Tiểu Túc lại thành thật chữa bệnh, vì thế đám bệnh nhân truyền tai nhau:

- Ta cảm thấy loại người hung ác như Nhâm Tiểu Túc còn tốt hơn tên khốn kiếp Vu Đồng nhiều! Hắn không chữa được tuyệt đối không kê đơn bậy bạ để moi tiền ngươi!

Người khác nghe vậy thì không khỏi ngơ ngác, còn có chuyện như vậy? Sau đó phòng khám trở nên náo nhiệt hơn hẳn…

Mọi người kéo tới xem náo nhiệt khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi nhức trứng. Có điều đến trưa số cảm tạ tệ hắn có đã tăng lên gấp mười lần.

Có người đau đầu, có người cảm thấy mặt mình bỗng nhiên lớn hơn, càng khiến Nhâm Tiểu Túc cạn lời là có người còn tới nhờ hắn xem tướng…

Bất quá Nhâm Tiểu Túc đã biết nên làm thế nào, hắn cũng nói y như nói với cặp vợ chồng đầu tiên, sau đó khích lệ bệnh nhân.

Về sau người trong thị trấn phát hiện, Nhâm Tiểu Túc xem bệnh không có cố tình mọi tiền.

Ấn tượng khi trước của họ đối với Nhâm Tiểu Túc là cực kỳ hung ác. Vì khi ấy tuổi Nhâm Tiểu Túc chưa lớn đã dẫn theo Nhan Lục Nguyên tới thị trấn sinh sống, phải tranh giành đấu đá hung ác lắm mới kiếm được một con đường sống.

Về sau, dần dà ấn tượng của mọi người với hắn mới biến thành… người bán thuốc.

Hiện tại, trong tiềm thức mọi người cho rằng nếu có ngoại thương thì đầu tiên sẽ tìm đến phòng khám của Nhâm Tiểu Túc để điều trị.

Danh tiếng tới quá đột ngột khiến Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có chút kỳ diệu. Tới giữa trưa, Tiểu Ngọc Tỷ cầm giỏ vào trong thị trấn mua thức ăn. Đoạn thời gian này đám Nhâm Tiểu Túc sống khá sung túc, để dành được 3400 đồng. Vì thế điều kiện sinh hoạt cũng nước lên thì thuyền lên, có thể vào thị trấn mua đồ ăn ngon.

Thậm chí thỉnh thoảng Tiểu Ngọc Tỷ còn mua vào miếng da heo thừa cùng muối, mùi vị của muối thô không khác gì muối mịn, da thì dùng để xào với rau.

Bên ngoài thị trấn có trại nuôi heo, đám heo kia sẽ tiến hóa, chỉ cần thừa dịp chúng còn bé mà thiến sạch thì lớn lên sẽ cực kỳ ngoan ngoãn.



Không thể không nói, nhân loại thích nghi với hoàn cảnh thật tốt, cũng am hiểu lợi dụng giống môi trường.

Thịt heo ngon đều được đưa vào trong hàng rào tị nạn, chỉ có mấy miếng còn thừa mới để lại cho thị trấn, hơn nữa, số lượng còn rất ít.

Trước kia Nhan Lục Nguyên mơ ước có thể sống trong hàng rào tị nạn, nguyên nhân lớn nhất là vì hắn muốn ăn thịt.

Tiểu Ngọc Tỷ xách giỏ rau về phòng khám, vừa vào cửa mặt mày liền hớn hở:

- Ai nha, ngươi biết không Tiểu Túc, hiện tại người trong thị trấn khen người không dứt lời đó.

Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc:

- Phải không?

- Đúng thế.

Tiểu Ngọc Tỷ cười tủm tỉm dọn rau ra quầy bếp:

- Nhà của chúng ta dần trở nên khá giả hơn. Về sau các ngươi tìm vợ cũng có thể lựa người trong trấn. Đến khi sinh con, ta sẽ giữ trẻ dùm các ngươi.

Nhâm Tiểu Túc có chút không được tự nhiên.

- Ta chưa nghĩ tới chuyện này.

Tiểu Ngọc Tỷ nhất thời không vui:

- Đều đã lớn rồi, phải biết suy nghĩ một chút. Hôm nay ta được khá nhiều đậu phộng. Không biết người trong thị trấn lấy được từ chỗ nào, đợi lát nữa sẽ nấu cho các ngươi ăn.

Lúc này Nhan Lục Nguyên vừa lúc đi học vê. Hiện giờ hắn có thể đi học như những bạn bè khác, giữa trưa thì về nhà ăn cơm. Hồi đó sáng hắn phải mang theo hai củ khoai tây, giữa trưa ăn coi như xong một bữa.

Vừa vào cửa Nhan Lục Nguyên đã thấy đậu phộng trong giỏ rau, vừa tính lột ăn thì bị Tiểu Ngọc Tỷ đánh một cái:

- Đậu phộng toàn là đất, không được ăn.

Nhan Lục Nguyên tức giận vỗ bàn:

- Ngươi xinh đẹp như vậy mà sao không cho ta ăn đậu phộng?!

Tiểu Ngọc Tỷ mặt mày hớn hở:

- Ăn đi ăn đi.

Nhan Lục Nguyên vừa lột đậu phồng vừa nói:



- Ca, hôm nay bên ngoài cửa học đường có rất nhiều người vây quanh. Học xong Trương tiên sinh cho họ vào, toàn bộ chạy dô như lũ bão. Cũng chẳng biết có chuyện gì nữa, ngươi có muốn đi hóng không?

- A?

Nhâm Tiểu Túc có chút sững sờ, trong lòng hắn bỗng dâng lên dự cảm không tốt…

Lúc này một thân ảnh quen thuộc đùng đùng chạy tới, chính là Trương Cảnh Lâm tiên sinh ở học đường.

Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên:

- Trương tiên sinh tới a, ở lại ăn cơm trưa với nhà chúng ta nhé?

- Ăn cái rắm!

Trương Cảnh Lâm phẫn nộ:

- Trị cho người khác không được thì mắc gì kêu họ tới chỗ ta.

Lúc trước Nhâm Tiểu Túc nói thế với đôi vợ chồng, kêu họ không tin có thể tới hỏi Trương Cảnh lâm, hoặc tới mượn một chút sách vở về việc an thai ở chỗ y. Sau đó Nhâm Tiểu Túc cảm thấy cách này rất tốt, thế là gặp ai hắn cũng nói vậy.

Chỉ thấy Trương Cảnh Lâm vô cùng đau đớn nói:

- Bệnh tầm thường không tính, ngay cả bị thối chân họ cũng tới tìm ta?! Ngươi không biết người nọ vừa cười giày ra là hương vị thế nào đâu. Cũng may là ta chạy nhanh á!

Nhâm Tiểu Túc cười xấu hổ làm lành:

- Không phải là ta cảm thấy ngài học thức uyên bác sao.

Trương Cảnh Lâm cảm thấy tức muốn bể phổi:

- Ta là giáo viên dạy học, ngươi trị bệnh không được thì ta trị được à. Về sau ngươi mà đẩy người bệnh qua chỗ ta nữa, ta sẽ tăng bài tập cho Nhan Lục Nguyên làm không hết!

Nhan Lục Nguyên đang bóc đậu phộng:

- ???

Hai người các ngươi gây lộn thì liên quan gì tới ta!

Nhâm Tiểu Túc nhét đậu phộng vào trong tay Trương Cảnh lâm:

- Ngài yên tâm, về sau sẽ không như vậy nữa, chắc chắn, ta cam đoan!

Trương Cảnh Lâm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng cầm lấy nắm đậu phộng quay về học đường…