Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 1 - Chương 38




Mạc Tử Thần chép miệng, giọng nói bất đắc dĩ: "Không sao, chỉ cần có bạc thích ta là tốt rồi."

"Ngươi không sợ phụ mẫu ngươi mắng ngươi bất hiếu sao, chuyện quan trọng nhất của nam nhân chính là nối dõi tông đường."

"Phụ mẫu ta đã sớm mất, cũng không thể thấy dáng vẻ khó coi hiện giờ của ta."

Mạc Tử Thần cau mày, sắc mặt đùa cợt cũng thu liễm lại.

Thấy hắn như thế, Vãn Thanh cũng không nói gì nữa, lúng túng ứng phó hai tiếng, hai người liền lâm vào trầm mặc.

Viện Tử Cơ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, thỉnh thoảng có mấy hạ nhân mang đèn lồng đi ngang qua, nhưng không thấy có người nào đi vào tòa viện nàng ta.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Vãn Thanh mấy hôm trước chưa từng thức đêm, mệt mỏi dựa vào cột đình ngủ gật, Mạc Tử Thần ngồi bên cạnh nàng, mất hồn nhìn chằm chằm về phía trước.

Cũng không biết ngủ được bao lâu, Vãn Thanh chỉ cảm thấy có một cỗ lực kéo nàng rất mạnh, mở mắt ra lần nữa, Mạc Tử Thần đã chạy về phía trước, biết có biến, Vãn Thanh lập túc chạy theo hắn.

Tốc độ Mạc Tử Thần quá nhanh, lúc Vãn Thanh đuổi kịp hắn thì hắn đã giao đấu cùng một hắc y nhân khác, hắc y nhân kia đứng ở phía hậu viện, hình như đang muốn leo tường đi vào, nhưng lại tránh không thoát ánh mắt của Mạc Tử Thần.

Vãn Thanh đứng một bên nhìn hai người đối chiêu, hắc y nhân thân cao một mét tám trở lên, vóc người to lớn, hình thể cao lớn, lông mày thô rậm, ra tay tàn nhẫn, nhiều chiêu hướng về phía yếu hại của Mạc Tử Thần, thấy bộ dáng này, Vãn Thanh nào dám tiến lên ngăn trở, nếu chỉ sơ ý một chút, mạng đã bị mất, như vậy cũng thật không đáng.

Nhưng bộ dạng Mạc Tử Thần vẫn khiến Vãn Thanh giật mình, ngày thường nhìn hắn bộ dáng ôn nhu yếu ớt, người không biết còn tưởng rằng hắn là một thư sinh, lại không nghĩ rằng động tác hắn lanh lẹ ngăn trở nhiều tập kích như vậy.

Đánh hồi lâu, Vãn Thanh có thể thấy rõ Mạc Tử Thần hơi chiếm thượng phong, hắc y nhân kia thở dốc cũng càng ngày càng nặng, từ chủ động xuất kích, lại đổi thành liên tiếp lui về phía sau chống đỡ.

Vãn Thanh đứng một bên, tránh ra chỗ bọn họ di chuyển, nhưng hắc y nhân kia khi nhìn thấy nàng lại như bắt được cây cỏ cứu mạng, phi thân về phía Vãn Thanh, Vãn Thanh hoảng sợ, nhấc chân muốn chạy, lại không theo kịp khinh công của y, bị y liên tiếp chắn trước mặt, chủy thủ trong tay lóe sáng, Vãn Thanh hoảng sợ, lại run rẩy muốn kéo khăn che mặt của y xuống.

Kinh ngạc vì sự lớn mật của Vãn Thanh, hắc y nhân đưa tay che lấy khăn che mặt, một tay khác cầm chủy thủ tung chiêu vào hư không, Mạc Tử Thần vừa thấy có cơ hội vội phi thân tới một cước đạp ngã y xuống mặt đất.

Động tác lưu loát, Vãn Thanh nhìn một thân bản lĩnh kia cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Liếc mắt nhìn nhau, Mạc Tử Thần tiến lên đem sợi dây sớm chuẩn bị xong trói y lại, hắc y nhân kia dựa vào hơi sức cuối cùng cầm đoản đao lên, Mạc Tử Thần quay lưng về phía y nên không nhìn thấy, y nắm bắt cơ hội tốt nhất, ra tay, mắt thấy chủy thủ đã nâng lên, Vãn Thanh nhẫn tâm tiến lên nắm lấy.

Máu theo chủy thủ chảy dọc xuống, Mạc Tử Thần quay đầu lại, thấy trên tay tất cả Vãn Thanh tất cả đều là máu bỗng giật mình, tức giận đạp một cước hướng hạ bộ y, hắc y nhân kia ai oán hai tiếng, chủy thủ trong tay rơi trên mặt đất.

Trói y lại, vẻ mặt Mạc Tử Thần hiện vẻ lo lắng, mày nhíu chặt vẫn chưa giãn ra.

"Ngươi bày cái mặt thối kia cho ai nhìn! Lão nương có đau đến chết cũng không giống ngươi!"

Vãn Thanh liếc mắt nhìn hắn, không khỏi hả giận đạp một cước vào hắc y nhân kia, nghe được thanh âm đau đớn của y, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.

"Người không sao chớ?"

"Không có việc gì, trước đưa y đi, ta quay về bôi thuốc."

"Ừ." Mạc Tử Thần gật đầu, nhìn bóng dáng Vãn Thanh bước đi, trong mắt một mảnh phức tạp.

Lúc trở lại lần nữa Mạc Tử Thần đã không có ở đây, Vãn Thanh nhìn viện tử đã tối đen, trong lòng thầm mắng, tại sao bị thương vẫn còn phải ở đây bán mạng cho tên nam nhân chết tiệt kia.

Trong lòng hơi khó chịu, lẩm bẩm cũng không lâu sau lại nhìn thấy một hắc y nhân chạy tới, Vãn Thanh cả kinh, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Mạc Tử Thần, hẳn là hắn đang đưa tên đó cho Phong Huyền Dịch, kế điệu hổ ly sơn!

Vãn Thanh do dự có nên tiến lên cản y lại hay không, nhưng y đã sắp đến cửa viện Tử Cơ, hạ quyết tâm, Vãn Thanh xông lên trước, nếu tóm không nổi nam nhân này, vậy thì vết thương vừa rồi cũng vô ích rồi.

Đưa tay bắt lấy cánh tay hắc y nhân kia, thô to dọa người, hắc y nhân quay đầu lại, con ngươi sắc bén nhìn Vãn Thanh nhỏ xinh phía sau, ánh mắt khinh thường, một chữ cũng không thèm nói.

"Người anh em, đừng khinh thường người ta như vậy có được không?"

Tức giận hướng bụng hắn đạp mạnh một cước, lại thấy hắn không hề nhúc nhích.

Thế mới biết sự tình nghiêm trọng, chênh lệch của hai người không phải một chút, trong mắt hắc y nhân kia từ từ dẫy lên tức giận, tay đặt xuống vỏ đao ngang hông, tựa hồ muốn rút đao, Vãn Thanh sợ hết hồn, vội chỉ vào một bên hét lớn một tiếng.

"Mau nhìn, hoàng thượng!"

Hắc y nhân quả nhiên trúng kế, đầu lệch qua một bên, Vãn Thanh lập tức nhấc chân đá vào mệnh căn của hắn, sức lực to lớn kinh người, nhìn bộ dạng hắc y nhân khổ sở ngồi xuống sẽ hiểu.

Vãn Thanh nhìn chung quanh, trong màn đêm đen kịt cũng không biết người của Phong Huyền Dịch ở nơi nào, chỉ có thể tận lực trì hoãn thời gian.

Lần nữa quay đầu, hắc y nhân đã đứng lên rút đao ra, Vãn Thanh nuốt nước bọt, trong lòng vốn sợ muốn chết, nhưng vẫn cố giả bộ trấn định, không để chân phát run.

Dựa vào vài ba chiêu thức đã từng học qua (ý chỉ môn võ từng học ở hiện đại), có thể chặn y mấy chiêu, nhưng thấy sắc mặt y càng ngày càng tức giận thiếu kiên nhẫn, Vãn Thanh biết nàng không gắng gượng được bao lâu, mắt thấy một thanh đại đao bổ xuống trán mình, đầu Vãn Thanh ‘ông’ một tiếng, nhớ tới hôm đó nam nhân yêu nghiệt dạy nàng phương pháp vận khí, hạ quyết tâm, chữa ngựa chết thành ngựa sống.

Lại không nghĩ rằng, chưởng pháp nàng cho là vô dụng sau khi hạ xuống, hắc y nhân kia phun huyết ngã xuống đất, thật lâu không đứng lên.

Vãn Thanh tiến lên dò hơi thở của y, thế nhưng đã chết!

Nam nhân yêu nghiệt kia từng nói qua nội lực của nàng rất kinh người, nhưng sao có thể kinh người đến mức này, nàng cũng không có chút trí nhớ nào về sự tồn tại của nó.