Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 1 - Chương 22




Edit: August97

Mang Bảo Cầm trở về vương phủ, thời điểm nàng trở lại sân, Phong Huyền Dịch đang ngồi bên trong chờ nàng, Mạc Tử Thần ngồi đối diện hắn hình như đang cùng hắn nói gì đó, thấy Vãn Thanh đi vào hắn ta liền đứng lên.

"Ngươi đã đi đâu?"

Thanh âm Phong Huyền Dịch mang theo vài phần chất vấn, rõ ràng vết thương trên mặt đã dùng thứ gì đó che khuất, nhưng vẫn có thể nhìn ra chút dấu vết, sắc mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt nhìn Vãn Thanh nghiêm túc khác thường.

"Ra ngoài đi dạo."

"Một phụ nhân (gái đã có chồng) lại cứ ló mặt ra ngoài như thế, ngươi không cần mặt mũi nhưng Bổn vương cần!"

Giống như cố ý nhằm vào Vãn Thanh, bộ dáng Phong Huyền Dịch rất nghiêm túc.

"Vương gia ngươi thì có mặt mũi chắc?!"

Vãn Thanh mở to đôi mắt vô tội, quan sát hai người trước mặt.

"Vương gia, chớ tranh cãi cùng ta, tới tìm ta có chuyện gì?"

"Hừ!"

Phong Huyền Dịch hừ một tiếng, từ khi Vãn Thanh đi vào chân mày nhíu chặt vẫn chưa từng giãn ra.

"Vừa rồi mẫu hậu truyền tin, ba ngày sau là sinh thần hai mươi lăm tuổi của hoàng hậu nương nương, bảo Bổn vương cùng ngươi vào cung."

"Ta biết rồi."

Vãn Thanh tránh ra nhường một lối đi, nhìn ra cửa, dứt khoát ‘mời’ bọn họ ra ngoài.

"Chuyện Tử Cơ đã chuẩn bị ra sao rồi, ngươi đã đồng ý với Bổn vương sẽ thay nàng chuẩn bị."

"Đương nhiên, ta cũng không phải là vương gia."

Trên mặt Vãn Thanh vẫn là nụ cười, điều này làm lửa giận trong lòng Phong Huyền Dịch lại tăng thêm mấy phần.

"Vương gia, Tử Cơ cô nương mời ngài sang dùng bữa."

Một gia đình đi vào từ ngoài cửa, ngượng ngùng tiến lên không dám nhìn mấy khuôn mặt đen đến dọa người ở trước mặt.

Phong Huyền Dịch liếc mắt nhìn Vãn Thanh, mang Mạc Tử Thần đi ra ngoài.

Ngày sinh thần của Tử Cơ đã đến, sáng sớm Vãn Thanh đã ra cửa tìm Thượng Hải Thanh Yên, mặc dù thời tiết còn sớm, nhưng dường như ở thanh lâu lại không có ngày đêm, vẫn ngập khách như mây.

Gã sai vặt nhận ra Vãn Thanh, vừa thấy nàng đi vào liền chạy vội đến đón.

"Là Vãn Thanh tiểu thư sao?"

Vãn Thanh gật đầu, gã sai vặt liền mang nàng lên lầu, đến phòng Thượng Hải Thanh Yên.

Hình như Thượng Hải Thanh Yên vừa mới rời giường, một thân trường sam màu trắng mặc trên thân thể nhu nhược kia lại có khí chất mị hoặc, tuy là nam nhân, dường như còn mê người hơn cả nữ nhân, vạt áo trước ngực lộ ra da thịt trắng nõn nhẵn nhụi hết sức đẹp mắt, làn da đẹp đẽ như có thể nhỏ ra nước. Hắn đứng ở mép giường, gương mặt mang theo nụ cười thản nhiên nhìn Vãn Thanh vừa mới tiến vào.

"Sao lại tới sớm như vậy?"

"Nếu ngươi còn muốn ngủ tiếp thì lát nữa ta sẽ trở lại."

Đối mặt với nam tử mảnh mai như thế, thanh âm nói chuyện của Vãn Thanh cũng không lớn.

"Không sao, ngồi đi."

Thượng Hải Thanh Yên phất tay gọi một gã sai vặt, kéo lại y phục ngồi đối diện Vãn Thanh, động tác hết sức tự nhiên.

"Là vì chuyện tối nay sao? Cô tới quá sớm rồi."

"Cũng không hẳn là vậy, chuyện kia không vội, chỉ là ta dậy sớm, có chút nhàm chán."

"Vương phủ lớn như vậy, sao vương phi có thể nhàm chán được."

"Vương phủ tuy lớn, nhưng cũng không có người nói chuyện, nghĩ tới nghĩ lui, đến gặp Thượng Hải công tử thì vui vẻ hơn nhiều." Vãn Thanh cười cười với hắn "Chúng ta là bằng hữu mà."

Thượng Hải Thanh Yên gật đầu, có thể nhìn ra nụ cười của hắn lớn hơn mấy phần.

"Vương phi thật nể mặt ta."

"Nếu Thượng Hải công tử không để ý, kêu thẳng Vãn Thanh là được."

"Sao dám vượt khuôn phép như thế."

Đưa tay thay Vãn Thanh rót trà, khí sắc Thượng Hải Thanh Yên xem ra tương đối tốt.

"Hôm qua Vương gia nhà ta trở lại nói cho ta biết, ngày mai chính là sinh thần hai mươi lăm tuổi của hoàng hậu nương nương, ngươi giúp ta nghĩ một chút, bữa tiệc hoàng cung long trọng như vậy, ta nên mặc như thế nào?"

Rõ ràng bàn tay của Thượng Hải Thanh Yên run một chút, chén trà của Vãn Thanh có phần tràn ra ngoài, nụ cười trên mặt cũng hiện lên mấy phần bất đắc dĩ.

"Vương phi quen biết rộng như vậy, sao lại tới hỏi ta, ta chỉ là một tú ông thanh lâu (vì Thanh Yên là nam tử nên để “tú ông” thay vì “tú bà”), sao có thể biết mấy vương tôn công tử thích gì."

"Thanh Yên, nơi này nhiều khách nhân như vậy, chẳng lẽ lại không biết nữ nhân ăn mặc như thế nào thì nam nhân mới thích?!"

Vãn Thanh cẩn thận nhìn chằm chằm Thượng Hải Thanh Yên, trong lòng đã xác định người hôm đó chính là Hoàng đế.

"Thanh Yên không có bản lĩnh lớn như vậy, những khách nhân này chỉ nể mặt mà thường xuyên ghé thăm thôi, vương phi thiên tư quốc sắc (sắc nước hơn trời), không cần kiêng kỵ nhiều như vậy."

Mơ hồ cảm thấy trong nụ cười của Thượng Hải Thanh Yên có mấy phần khổ sở, Vãn Thanh cười cười.

"Thanh Yên, ngươi nghĩ như thế nào về đoạn tụ(*)?"

Thượng Hải Thanh Yên ngẩng đầu như vừa tỉnh mộng nhìn Vãn Thanh, ánh mắt Vãn Thanh mỉm cười dường như đã hiểu rõ điều gì, khuôn mặt vốn bình tĩnh bỗng chốc biến hóa nhưng hắn vẫn tận lực che giấu.

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Tình yêu không quan hệ đến giới tính."

Nhận lấy chén trà trong tay của hắn, Vãn Thanh không khách khí uống cạn."

Thanh Yên có hứng thú ra ngoài đi dạo hay không, cả ngày ở trong thanh lâu nhất định là mười phần phiền muộn."

Thượng Hải Thanh Yên ngẩn người, ánh mắt nhìn Vãn Thanh thêm mấy phần tán thưởng.

"Được, cô ra bên ngoài chờ ta, ta đi thay xiêm y."

Vãn Thanh quay đầu đi ra cửa, đang lúc đứng chờ ở của phòng Thượng Hải Thanh Yên, ánh mắt không có mục đích quét tới một góc trong thanh lâu lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc.

Tư Mã Lưu Vân mặc trường bào vân sắc thêu lá trúc nổi bật lên vóc người cao lớn anh tuấn, đứng ở dưới lầu nâng ly cười nói với một mỹ nữ, mặc dù thân thể hai người không tiếp xúc, nhưng nhìn bộ dáng dâm tà của hắn chắc không lâu nữa sẽ bỏ qua cố kỵ mà tiến lên.

Vốn đã đổi cách nhìn về hắn, giờ lại nhìn đến bộ dáng này, ấn tượng vốn tốt ngay lập tức bị phá vỡ.

"Đi thôi."

Chẳng biết từ lúc nào Thượng Hải Thanh Yên đã đứng bên cạnh Vãn Thanh, theo ánh mắt Vãn Thanh mà nhìn đến một góc dưới lầu.

"Tư Mã công tử là khách quen của chúng ta, có hứng thú đi chào hỏi hắn không?"

"Thật sao? Không cần."

Vãn Thanh cười cười đi trước Thượng Hải Thanh Yên mà Tư Mã Lưu Vân vẫn không hay biết.

Cùng Thượng Hải Thanh Yên ăn điểm tâm ở quán nhỏ ven đường lại cùng hắn đi dạo mấy phố xá sầm uất quen thuộc một chút, ban đầu Thượng Hải Thanh Yên còn có phần gò bó, nhưng từ từ cũng buông lỏng, thỉnh thoảng gặp phải mấy người quen Thượng Hải Thanh Yên còn có thể giới thiệu cho Vãn Thanh, hầu như đều là thế gia kinh thành.

Ăn rất nhiều đồ ăn vặt, hai người đều không muốn đi dạo nữa mới ngồi trong một đình nghỉ mát ven hồ, đi tới trưa cũng có phần mệt mỏi, ánh mặt trời cũng đã lớn, chiếu vào trên người có chút bực bội.

Thượng Hải Thanh Yên ngồi trong lương đình, so với Vãn Thanh đang cảm thấy nóng mà nới rộng cổ áo thì rõ ràng hắn ưu nhã hơn nhiều, chỉ móc quạt giấy từ trong ngực ra quạt, nhìn Vãn Thanh nở nụ cười.

"Trời nóng, cô phải trở về sao?"

Thượng Hải Thanh Yên nhìn vẻ mặt phiền não của Vãn Thanh, nụ cười nhàn nhạt làm người ta thoải mái hơn rất nhiều.

"Ngươi thì sao?"

Vãn Thanh quay đầu lại nhìn về phía hắn, người cổ đại chính là có nhiều hạn chế, vô luận xuân hạ thu đông đều là trường bào, nóng đến đầu người phải bốc khói.

"Ta không vội, nếu cô muốn trở về, liền nhanh chóng trở về thôi, không phải tối nay có chính sự sao?"

❂Diễn-đàn-Lê-Quý-Đôn❂

"Đúng rồi, buổi tối ngươi cũng đi cùng đi, Tử Cơ đi ba năm, nói không chừng cũng nhớ ngươi."

Vãn Thanh cười với hắn, Thượng Hải Thanh Yên cúi thấp đầu xuống tựa hồ đang suy tư.

"Tốt."

(*) Đoạn tụ: Mối tình nam với nam.

Nguyên văn: Long Dương chi hảo (nghĩa là “Mê Long Dương”)

Đây là một câu thành ngữ, cũng có thể coi là điển tích.

Nó bắt nguồn từ mối tình của Ngụy An Ly vương và cậu học trò Long Dương Quân rất được nhà vua sủng ái (thời phong kiến Trung Quốc). Một trong những câu chuyện xưa về đoạn tụ.