Đấu Thần

Chương 400




Đả tự: Sided Lovettt

***

- Hãm phụ? Cha ngươi bị kẻ khác hại rồi sao?

Hồng Thiên Thánh Giả nghi hoặc, nhưng rất nhanh sau đó, sự chú ý của hắn bị những thứ xung quanh thu hút:

- Ta đột nhiên hiểu ra Đế Tề tại sao không dám tùy tiện xông vào đây rồi. Nơi này dường như có một luồng năng lượng khổng lồ bị kiềm chế, có lẽ là một loại khế ấn nào đó! Dưới sự khế ấn này, không ai có thể bay được! Trừ phi là cường giả cấp bậc Đấu Thần!

Phi

Lý Dật hút một ngụm lãnh khí, cường giả dưới Đấu Thần cũng có thể phong ấn, di tích cổ xưa này rốt cuộc có địa vị gì?

- Ngươi cũng không cần kinh ngạc gì, những khá ấn như vậy rất thông dụng muốn phá nó cũng không khó... Nhưng một khi phá nó rồi, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến bên trong.

Hồng Thiên Thánh Giả nói.

Nghe vậy, Lý Dật mới an tâm vài phần, nói:

- Được rồi, vậy tiền bối, bên trong có thứ chúng ta cần không? Ta không muốn làm dã tràng se cát.

- Có, ta mơ hồ có thể cảm nhận được khí tức của Long Tu Thảo, có lẽ ở trong di tích Viễn cổ này.

Giọng nói Hồng Thiên Thánh Giả mang chút chần chờ, nhưng sau đó lại khẳng định:

- Nhưng phải là sự cảm nhận mơ hồ này mới đúng, nếu cảm nhận quá rõ ràng mới không bình thường...

- Vậy chúng ta đi thôi.

Lý Dật gật đầu, sau đó cẩn thận men theo sườn núi, nhảy qua một phiến đá.

- Tốt nhất người nên cẩn thận một chút, nếu lão phu cảm nhận không nhầm, địa hỏa này nằm dưới hồ nước, vì vậy nhiệt độ nước trong hồ rất lớn, hơn nữa bên trong có lẽ còn chứa một hóa độc nào đó, nếu ngươi rơi vào đó, e rằng trong nháy mắt đã không tìm thấy thi thể nữa.

Hồng Thiên Thánh Giả tốt bụng nhắc nhở.

- Quá độc ác! Nơi này quả thật là hang ổ của Liệt Diễm Long Mãng không đúng là hang ỗ chính của Tuyết Lân... Nhưng nói ra, cô ta rõ ràng là ma thú Hòa hệ, lại chọn một cái hang như vậy...

Thấp giọng mắng một câu, Lý Dật mới xoa xoa tay, cẩn thận nhảy qua một phiến đá. Nhưng cũng may những phiến đá phía trên những cây cột này đều rất chắc chắn, cũng không có phiến đá nào Lý Dật vừa nhảy lên đã đổ nát, điều này khiến Lý Dật an tâm không ít.

Lý Dật cũng không cho rằng, nếu hắn rơi xuống phía dưới, sẽ có kết cục tốt đẹp gì.

Cứ như vậy an toàn nhảy lên những phiến đá cao dần, lúc gần đến cung điện cũ nát kia, Lý Dật cuối cùng cũng thở ra một hơi, chỉ cần nhảy thêm mấy bước là đến được đích rồi! Hơn nữa, hắn hành động như vậy, Tuyết Lân vẫn chưa xuất hiện, chắc chắn do cô ta vẫn chưa phát giác, hoặc phát giác rồi nhưng không muốn phí lực đi kiểm tra?

Dù là tình huống nào, đối với hắn mà nói, đều thuộc phạm trù có thể chấp nhận được, vì vậy áp lực cũng không lớn.

Nhưng mà, ngay lúc Lý Dật thở phào, bất chợt, một tiếng hí vang lên từ phía sau lưng hắn, sau đó, là một cảm giác khiến người ta sởn gai ốc, từ phía sau truyền đến.

Tình huống bất ngờ này khiến Lý Dật quay đầu lại, liền thấy trên cây cột phía sau lưng hắn, không biết từ lúc nào, đã xuất hiện một con mãng xà cực lớn, cái đầu hình tam giác đang nhìn chằm chằm Lý Dật, hai tròng mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn nhân tính hóa.

- Mẹ nó, quả nhiên là ma thú Tứ giai!

Tuy chưa biết lai lịch con vật này, nhưng khí tức cường hãn toát ra trên người nó, Lý Dật tuyệt đối cũng không thể nhận nhầm.

Lúc trong lòng Lý Dật bạo động mãng xà nhe răng cười một tiếng, rồi há miệng, một ngụm độc khí nồng nặc từ trong miệng nó phun ra.

- Hỗn đản, đây không phải là nhân tình của Tuyết Lân chứ? Sao vẻ mặt như vừa bị cướp mất vợ vậy?

Vụ khí mà mãng xà vừa phun ra khiến Lý Dật mắng một tiếng.

Lúc này hắn cũng không quan tâm gì đến việc giữ yên tĩnh nữa, đầu ngón chân bước mạnh lên mặt đất, thân hình như một con quay, lùi về sau một chút rồi lao mạnh lên bãi đá phía trước.

Lúc thân hình rơi xuống đất, tay phải Lý Dật vỗ lên phiến đá, thân hình vẫn không ngừng lao lên trước.

- Xuy, xuy, xuy->

Miệng mãng xà mở rồi đóng phun ra từng luồng vụ khí nồng nặc, dù là những tảng đá kiên cô gặp phải vụ khônày, đều nhanh chóng bị ăn mòn, toát ra từng đợt khói trăng.

Một màn này khiến da đầu Lý Dật tê dại, động tác trên tay hắn càng nhanh, chân tay luông cuồng lao về phía cung điện cô xưa.

Dường như đã đoán được ý đồ của Lý Dật, con mãng xà kia không phun khói nữa, mà ngửa đầu hí một tiếng, thân hình cong lại, hung hăng lao về phía Lý Dật.

Thấy vậy, Lý Dật chỉ cuời lạnh một tiếng, tay phải run lên, Đoạn Hồn Nhận nhanh chóng xuất hiện, lao đến trước cung điện cổ xưa kia, còn thân hình hắn cũng run lên, lập tức dùng một tư thế quỷ dị lao về phía cung điện.

Lúc rơi xuống cung điện phế tích kia, thân hình Lý Dật lăn một vòng trên mặt đất, rồi nhanh chóng rời khỏi vùng biên của phế tích, quay đầu nhìn lại.

Vừa quay lại, liền nhìn thấy trong mắt mãng xà tràn đầy sát khí, nhưng dường như vì một nguyên nhân nào đó, nó không thể tiếp cận phế tích Viễn cổ, lúc đó chỉ ngửa đầu hí mấy tiếng, rồi mới không cam lòng rút lui...

Nhìn mãng xà đã biến mất, Lý Dật lau mồ hôi toát ra hai bên thái dương, trong lòng thầm kêu lên một tiếng may mắn.

Vừa rồi nếu động tác của hắn chậm hơn một chút, lúc này không chừng hắn đã trở thành một khối xương trắng rồi, chứ không phải giống như bây giờ, còn có thể sống sót đứng ở đây.

Hít một hơi thật sâu, Lý Dật mới cảm thấy một chút cổ quái. Theo lý mà nói, cuộc chiến của hắn vừa rồi không dài, nhưng với sự nhạy cảm của một Đấu Hoàng cường giả, tuyệt đối có thể phát giác được... Nhưng lúc này vẫn không có gì xảy ra?

Điều này, có gì bất ổn? Lẽ nào, Tuyết Lân đã quá mệt mỏi rồi? Nếu vậy, có lẽ quá đáng tiếc...

- Ngươi sai rồi, Tuyết Lan cũng chưa chết, lão phu mơ hồ còn có thể cảm nhận được khí tức của cô ta, nhưng mà, khí tức cô ta có vài phần quá yếu. Cô ta bây giờ, có lẽ không đủ sức xuất hiện mới đúng

Lúc Lý Dật suy nghĩ, giọng nói Hồng Thiên Thánh Giả vang lên.

- Nhưng dù vậy, cũng có vài phần quỷ dị...

Lý Dật lắc đầu, chậm rãi nhìn về phía dưới.

So với lúc ở sườn núi, Lý Dật lúc này rõ ràng đã nhìn thấy tình hình ở cung điện phế tích này.

Trên một bãi đá cực lớn, nơi nào cũng là những mảnh tường trắng sứt mẻ, có vẻ rất cũ kỹ, nhưng ở vị trí trung tâm của những mảnh tường vụn vỡ này, mơ hồ có một nơi cao chót vót, như một kim tự tháp vậy.

Ánh mắt Lý Dật nhìn qua nơi đó, rồi thấp giọng nói:

- Tiền bối, không phải Long Tu Thảo ở đây chứ?

- Nếu lão phu cảm ứng không nhầm, có lẽ là ở đây... Nhưng mà, khí tức của Tuyết Lân cũng ở bên kia, e rằng nói đó mới là sào huyệt chính của cô ta, chúng ta dù sợ bị lộ thân phận hay không lúc này đều phải cẩn thận một chút!

Hồng Thiên Thánh Giã đáp lời, rồi thấp giọng nhắn nhở.

- Biết rồi!

Hơi gật đầu, ánh mắt Lý Dật nhìn xung quanh, sau đó mới tùy ý chọn một thông đạo, chậm rãi đi vào bên trong.

Đi trong phế tích cũ nát này một lúc, cảm giác trong lòng Lý Dật không còn giống với vừa rồi.

Trong những phế tích này, thỉnh thoảng còn có những hài cốt nhân loại, nhưng những hài cốt này sớm đã biến thành hóa thạch, còn có một vài vật cổ đại, nhưng từng trận gió thổi qua đã nhanh chóng biến thành cát bụi.

Cũng không biết lúc đầu là người nào đã xây dựng kiến trúc này ở đây, nhưng lúc này

nếu nhìn kỹ, kiến trúc này không phải hoàn toàn bị vứt bỏ, mà với một nguyên nhân mà không ai biết được, trong nháy mắt biến mất trong bụi bặm thời gian?

Nhưng mà, trên Đại lục Đấu Thần, bất kỳ những việc liên quan đến Viễn cổ đều thần bí không gì sánh được, mà thực lực bây giờ của Lý Dật, cũng không có tư cách gì để tìm hiểu những việc thời Viễn cô này, lúc đó Lý Dật chi bĩu môi, rồi chậm rãi đi tiếp.

Cứ không nhanh không chậm đi như vậy một lúc, cuối cùng Lý Dật cũng đi tới kiến trúc giống như kim tự tháp bên trong kiến trúc cổ xưa kia.

So với những kiến trúc khác, kim tự tháp này có thể coi như giữ được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh nhất.

Chần chờ một lát, Lý Dật chậm rãi bước lên cầu thang kim tự tháp, lúc này hắn có chút quang minh, dù sao người khác cũng sớm biết sự có mặt của hắn rồi, nên cũng không có gì phải che giấu nữa.

Nhưng điều khiến Lý Dật có chút kinh ngạc là, đến lúc hắn bước lên bậc thang cuối cùng của kim tự tháp, không hề có ai xuất hiện chặn hắn lại. Đến lúc này, hắn chỉ bĩu môi, sau khi tùy ý cất giấu một mảnh đá sứt mẻ lớn, mới chậm rãi nhìn về phía đình kim tự tháp.

Chỉ thấy, trên kim tự tháp này có một khoảng đất rộng nhưng ở vị trí trung tâm, có một vật giống như một tế đàn.

Trên tế đàn, là một tòa sen dùng thủy tinh hoa hồng sắc mà tạo nên, bên trên có những ngọn cỏ xanh biếc đang chậm rãi lay động.

Ngọn cỏ rất bình thường nhưng bên trên lại có vài phần sáng bóng giống như có Giao Long đang vây bắt chúng vậy, nhưng trên loại thực vật nhỏ bé này lại phát ra một uy áp nhàn nhạt, khiến người khác có vài phần không dám...

- Long Tu Thảo! Vật này chắc chắn là Long Tu Thảo! Cuối cùng cũng đã tìm thấy nó rồi!

Trong lòng Lý Dật run lên, suýt nữa không nhịn được cười lớn lên.

Nhưng mà, hắn vẫn bình tĩnh, lúc này cũng vẫn chưa lao ra, mà ánh mắt lại quan sát lên phía trên.

Chỉ vừa nhìn qua, liền thấy phía bên trái tế đàn, trên một ngọc sáng khá lớn, một thân hình trắng như tuyết đang ngồi bên trên, nhưng điều khiến người khác kinh ngạc là, thân hình lúc này không hề có biểu hiện gì giống rắn cả, ngay cả cái đuôi dài cũng biến mất rồi, mà thay vào đó là một đôi chân thon dài..

Tuyệt đại giai nhân lúc này, đang chậm rãi ngẩng đầu lên, phun ra một ngụm vụ khí nhàn nhạt, mà sự phun thổi vũ khí này kéo dài không ngừng, sau đó nâng lên một viên thủy tinh bảy màu trong suốt, quay quanh định đầu nàng.

- Đây... Thiên Yếu Quả?

Lý Dật lẩm bẩm:

- Nhưng mà, xem ra Tuyết Lan cũng không bị thương quá nặng... Tiền bối, chúng ta bây giờ sẽ đi lấy Long Tu Thảo, hay cứ tiếp tục quan sát?

- Chờ một lát đi! Ta vẫn cảm thấy có vài phần bất ổn... Nói ra, tiểu quỷ, lẽ nào ngươi không định chờ tiếp? Dù sao cũng đợi lâu như vậy rồi, đợi thêm một lát cũng không sao...

Hồng Thiên Thánh Giả nói.

Ánh mắt dừng lại trên thân hình quyến rũ, còn có những đường cong tuyệt mỹ, Lý Dật không dễ dàng gì mới khống chế được sự chấn động thấp giọng mắng:

- Tên háo sắc này!

Nhưng mắng cứ mắng, ánh mắt Lý Dật cũng không rời đi, dù sao, cảnh tượng này không phải lúc nào cũng có thể thấy được...

Tuyết Lân lúc này, dường như không phát giác ra bên cạnh đã có thêm một người, sau khi chậm rãi thở phào một hơi, cuối cùng nàng mới dừng lại, còn Thiên Yêu Quá bảy màu cũng từ từ rơi vào bàn tay nàng.

Trên gương mặt lạnh lùng của nàng lóe lên những tia mê man, lát sau mới thấp giọng:

- Xem ra... Hôm nay nhất định phải thôn phệ vật này rồi, nếu không hậu quả sẽ khó lường... Nhưng mà, chính là...

**

Quả lên, căn

Chần chờ một lúc, Tuyết Lân mới chậm rãi nâng Thiên Yếu Quả lên, cắn răng suy nghĩ một lát, rồi nhét Thiên Yếu Quả vào miệng...

8 Thiên Yết



Nhất thời, quang mang bảy màu phát tán trên người Tuyết Lân!