Đấu Thần

Chương 393




Đả tự: Sided Lovettt

***

- Ồ!

Nghe vậy, Lý Dật hơi sửng sốt, chần chờ một lúc hắn mới lầm bầm:

- Tiền bối, người biết vật này sao? Vậy nó có huyền diệu nhưĐấu giá sư nói không?

- Cũng gần như vậy!

Giọng nói chần chờ của Hồng Thiên Thánh Giả vang lên, lát sau hắn hít một hơi, thấp giọng nói:

1 - Lúc còn trẻ, lão phu cũng đã từng gặp qua vật này. Lúc đó, vật này xuất hiện ở một di tích cổ xưa, mà người phát hiện ra nó, vì nó mà đã ra tay rất tàn độc... Lão phu lúc đó, thực lực vẫn chưa bằng được nhưngươi bây giờ, nên trong cuộc cạnh tranh như vậy chỉ có thể mở mắt nhìn vật này rơi vào tay một Đấu Vương cường gia...

- Sau đó?

- Sau đó...

Hồng Thiên Thánh Giả cười khẽ:

- Sau đó, người kia tuy uống được đan dược, trong nháy mắt đã có thực lực cấp bậc Đấu Hoàng, nhưng mà, không bao lâu sau lại bị tự bạo mà chết!

- Tự bạo mà chết? Không phải nói, Thành phầm đan dược không có bất kỳ tác dụng phụ gì sao?

Lý Dật chau mày.

- Thực ra, Thành phầm đan dược không có bất kỳ tác dụng phụ nào, nhưng người kia không phải vì tác dụng phụ mà chết, mà là vì, cơ thể hắn không thể hấp thụ hết lực của đan dược, sau đó mới tự bạo mà chết... Vì vậy, người đừng nghe Đấu giá sư lừa phỉnh, tác dụng của món đồ này không huyền diệu như tưởng tượng đầu... Nhưng...

- Nhưng cái gì?

- Nhưng mà, nếu có được món đồ này trong tay cũng không tồi, nếu lúc nào đó người gặp tình huống hiềm nguy nhất, uống nó, cũng là một chọn lựa không tồi...

Hồng Thiên Thánh Giả cười cười, thản nhiên nói.

Nghe vậy, Lý Dật chỉ lắc đầu cười khổ, món đồ này hiển nhiên rất hấp dẫn, nhưng muốn có được nó, tỷ lệ e rằng rất nhỏ.

Trên sân khấu, lão giả kia dường như cũng cảm nhận được bầu không khí xung quanh, hắn lại cười cười, nói tiếp:

- Đương nhiên, những tư liệu này đều do Đấu giá hội chúng tôi vất vả có được, cũng không thể bảo đảm được có bao nhiêu phần trăm chính xác... Nhưng điều chúng tôi có thể khẳng định là, món đồ này chắc chắn là Thánh phẩm đan dược. Vì vậy, chư vị nếu sau khi có được nó rồi nhưng lại không thể dùng nồi, cũng không thể đến tìm chúng tôi gây phiền phức... Ha ha ha...

Nói xong lão giả chậm rãi nhìn một vòng quanh hàng ghế hạng nhất, hắn đương nhiên biết, người có tư cách đấu giá món đồ sau cùng này, chỉ có những người ngồi ghế hạng nhất này mà thôi.

Nói ra, việc bán đấu giá cũng có vài phần nguy hiểm, chủ yếu dựa vào nhãn lực và kinh nghiệm. Bỏ ra một khoản tiền lớn để mua về một phế vật, tỷ lệ như vậy cũng không nhỏ, vì vậy đối với lời lão gia này vừa nói, nhiều người cũng chỉ gật gật đầu.

Thấy vậy, lão giả mới cười cười, rồi vỗ tay, đem Phá Thiên Thăng Long Đan bỏ vào hộp ngọc.

- Lão tiên sinh, chúng tôi cũng không nhiều lời nữa, ngươi cứ nói thẳng, người định đấu giá thế nào?

Thượng Quan Hinh Nhi cuộn một lọn tóc trong tay, rồi thở dài một tiếng, nói.

- Ha ha, vậy lão phu cũng không nhiều lời nữa...

Gật đầu, lão gia lấy giọng, nói:

- Nhưng có một số lời, nói trước sẽ tốt hơn... Sự quý hiếm của Phá Thiên Thăng Long Đan có lẽ mọi người đều đã rõ. Một vật quý như vậy, dùng một thứ bình thường như tiền bạc để tính toán, có phải đã hạ thấp phẩm giá của nó quá rồi không? Vì vậy, đấu giá món đồ này, sẽ có chút khác biệt... Đó chính là dùng một vật khác để đổi lấy nó. Đương nhiên, mức độ quý hiếm của vật phẩm cũng có sự khác biệt, nếu có người cảm thấy món đồ trong tay mình còn quý hơn đan dược này, Đấu giá hội chúng tôi cũng không để các vị ấm ức, đương nhiên sẽ bồi thường về mặt tiền bạc cho các vị... Ha ha, vậy chư vị, bắt đầu đi!

- Lấy vật đồi vật?

Lão giả vừa nói xong ánh mắt mọi người đều có vài phần cổ quái, dù sao, cuộc trao đổi như vậy, cũng rất hiếm gặp.

Hơn nữa, mỗi lần xảy ra như vậy, đều chứng tỏ, giá cả của những vật đấu giá này, đã lên đến mức cao nhất.

Nhưng mà, phải dùng một món đồ để đổi lấy đan dược giá cao này, e rằng dù là thế lực lớn nào, cũng sẽ có những cách nghĩ khác.

Đối với nhiều thế lực mà nói, tiền cũng là một vật thấp giá, tuy tích lũy nó rất khó, nhưng nếu hết rồi còn có thể kiếm lại. Nhưng nếu có món đồ khác có thể đổi lại được đan dược này, có vật nào không phải là vật quý hiếm? Nếu lấy ra để đổi, không chừng sau này lúc cần dùng lại không thể tìm thấy nữa...

Vì vậy, lúc lão giả vừa nói xong một bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ bao trùm lấy Đấu giá trường.

Dù sao, cũng như lão giả kia đã nói, món đồ này tuy rằng rất khó gặp, nhưng lại không biết có thể có bao nhiêu phần trăm trong nháy mắt có thể trở thành Đấu Hoàng tuy tỷ lệ nguy hiểm rất nhỏ, nhưng người ta cũng không thể không suy nghĩ đến sự nguy hiểm này.

Tìmg giây từng phút trôi qua, những người phía dưới đương nhiên không có ai nói gì, mà những người ngồi ghế hạng nhất, cũng không ai mở miệng, ai nấy đều cúi đầu suy nghĩ, ngay cả Thượng Quan Hinh Nhi, Vân Nhàn, Phong Tiểu Thiên... Đều chau mày.

Chắc chắn, muốn lấy ra một món đồ ngang giá, đối với bọn họ mà nói, quả rất khó khăn.

Bầu không khí như vây kéo dài thêm một lúc, nhưng không ai có ý định phá vỡ nó, chỉ có nét mặt Vân Nhàn càng thêm cô quái.

Tuy là người của Vân Gia, nhưng hắn cũng không có nhiều tin tức về món đồ này, nhưng hắn cũng biết, bất kỳ món đồ nào Đấu giá hội không thể đấu giá được, Vân Gia đều có thể trực tiếp mua.

Vì vậy nếu không có ai đấu giá, đối với Vân Gia mà nói, chính là điều tốt.

Tới lúc đó, dù hắn có phải dùng hết mọi thủ đoạn, cũng phải có được món đồ này trong tay. Chỉ cần trở thành Đấu Hoàng, như vậy Vân Gia, cũng đã rơi vào tay hắn.

- Tiểu hữu... Nếu không ai ra tay, không bằng chúng ta ra tay thử xem?

Đúng lúc Lý Dật đang có người, chau mày, giọng nói của Hồng Thiên Thánh Giả lại chậm rãi vang lên.

- Chúng ta? Lấy vật gì để đổi?

Lý Dật chau mày nói.

- Nếu vẫn lấy Công pháp để đổi, thật sự quá lộ liễu... Nhưng lão phu cũng có hai món đồ, có lẽ có thể đổi được... Chỉ là không biết, đối phương bằng lòng hay không?

Hồng Thiên Thánh Giả nói nhỏ.

- Vậy thì chúng ta cứ thử xem.

Lý Dật gật gật đầu, lập tức, Dung Giới trong tay hắn lóe lên, khiến hắn thấy rõ, lần này Hồng Thiên Thánh Giả rốt cuộc lấy ra vật gì.

- Lão giả này, quả nhiên cất giữ rất nhiều vật không tồi... Ta cứ nghĩ lão quỷ kia cất giữ được nhiều rồi, không ngờ lão giả này còn nhiều hơn.

Lầm bầm vài câu, Lý Dật mới hít một hơi, đứng lên, ánh mắt cổ quái nhìn phía dưới, rồi thấp giọng nói:

- Một binh khí cấp chín, Lưu Hỏa Kiếm, thêm một quyển Đấu kỹ Chu Tước Trung cấp...

Lúc nói, Lý Dật đã nhẹ nhàng vung tay, liền thấy một trường kiếm bị lửa bao quanh xuất hiện và một quyển trục cổ xưa đồng thời hiện ra trước mặt hắn, để cho lão giả trên sân khấu nhìn rõ xong hắn mới vung tay, bỏ những vật đó vào Dung Giới.

Tiếng báo giá thình lình này khiến toàn hội trường trong nháy mắt đều ồ lên...

Đấu kỹ Chu Tước Trung cấp tuy không hiếm thấy, nhưng cũng có thể coi là có giá trị, còn binh khí cấp chín, chỉ kém một bậc so với Thần Binh trong truyền thuyết, cơ bản có thể coi là món đồ quý.

Hai món đồ Lý Dật lấy ra, không nói những thế lực vừa và nhỏ, ngay cả những thế lực lớn cũng phải kinh ngạc...

Binh khí cấp chín, hiếm thấy như vậy. Trong tay có binh khí cấp chín, dù trong chiến

đấu, cũng không phải gặp khó khăn nữa...

Nhất thời, ánh mắt cổ quái của mọi người đều nhìn Lý Dật, cũng không biết có bao nhiêu người thầm thở dài trong lòng.

Người này từ lúc vào đây đến giờ, chỉ ra giá hai lần, và xem ra cũng không có thân thích gia cảnh gì, nhưng bây giờ, thân thể và gia cảnh của hắn, có lẽ không đơn giản...

Vân Nhàn chậm rãi quay nhìn Lý Dật, trong ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên hắn không ngờ, Lý Dật lại có thể lấy những món đồ như vậy ra để đổi Phá Thiên Thăng Long Đan.

- Xem ra lần này, Bồn Thiếu gia đã nhìn lầm rồi... Không ngờ lại lịch người này, lại không đơn giản như vậy... Nhưng con người tên Hồng Dịch này từ trước đến nay không hề có tên tuổi gì trong Đế quốc Thiên Phong, lẽ nào từ Đế quốc khác đến đây sao?

Vân Nhàn chần chờ chốc lát, mới lầm bầm.

- Điều này cũng không rõ... Nhưng có thể lấy ra những món đồ như vậy, người bình thường không thể làm được...

Ánh mắt Phạm lão bên cạnh nhìn Lưu Hòa Kiếm, trong mắt cũng hiện lên vẻ nóng bỏng.

Đối với những người có độ tuổi như hắn, Đấu kỹ đã không còn thu hút hắn nữa, còn binh khí cấp chín chỉ cần có nó liền có thể tăng chiến đấu lực thêm một bậc, điều này, bất kỳ người nào cũng không muốn bỏ lỡ...

- Binh khí cấp chín, Đấu kỹ Chu Tước Trung cấp...

Lão gia trên sân khấu mìm cười gật đầu. Có người đưa ra giá, hắn đã rất mãn nguyện, nhưng mà, mức giá này tuy không tồi, nhưng cũng không thể bì được với Thành phẩm đan được trăm năm khó gặp này. Nhưng mà, nếu không có ai khác ra giá nữa, đây dường như cũng là sự lựa chọn duy nhất.

Chần chờ một lát, lão giả kia cười cười, nói:

- Giá mà vị các hạ này đưa ra cũng xem như hợp lý rồi, không biết còn ai muốn đưa ra giá cao hơn không?

- Một quyển Đấu kỹ Chu Tước Cao cấp thì sao?

Lúc lão giả vừa nói xong, một thanh niên mặc bạch y ngồi phía hàng ghế Đấu Thần Điện hơi chần chờ nói.

Nghe vậy, lão giả ngẩn người, rồi cười khổ một tiếng, nói:

- Vị các hạ này, nói thật, Đấu kỹ Chu Tước Cao cấp tuy rất đắt, nhưng nếu tính kỹ, lại không bằng binh khí cấp chín và Đấu kỹ Chu Tước Trung cấp gộp lại... Vì vậy, nếu các hạ không thể đem ra giá cao hơn, vậy thì đành xin lỗi.

Nghe vậy, người mặc bạch y kia chi mim cười, ánh mắt nhắm lại như không quan tâm nữa, hiển nhiên đã mất đi hứng thú với Phá Thiên Thăng Long Đan này rồi.

Điều này nói ra cũng không khoa trương giống như bậc thế lực Đấu Thần Điện với thực lực truyền thừa ngàn năm, sự hiểu biết đối với những kỳ vật này đương nhiên cao hơn những người khác, vì vậy, bọn họ có thể bỏ qua như vậy, cũng có thể hiểu được.

Dù sao không phải chỉ có người của Vân Gia mới hiểu biết về tư liệu đan dược Thánh phẩm Viễn cổ.

Cùng với sự bỏ qua của người thanh niên bạch y Đấu Thần Điện, những người ngồi trên ghế đặc biệt cũng chần chờ. Dù sao ngay cả người của Đấu Thần Điện cũng đã bỏ qua món đồ này, lẽ nào Thánh phẩm đan dược này, lại có vấn đề gì sao?

Bầu không khí trầm lặng này kéo dài một lúc, Vân Nhàn hít một hơi, thấp giọng nói:

- Tiểu tử này có thể nhất thời đưa ra giá cao như vậy, khiến Bồn Thiếu gia bỏ ý định lấy những món đồ của mình ra nữa, không biết Phong Tiểu Thiên còn định lên tiếng không?

Vừa nói, Vân Nhàn vừa nhìn về phía Phong Tiểu Thiên, liên thấy cơ mặt Phong Tiểu Thiên nhăn lại, hiền nhiên phẫn nộ cực hạn.

Nhưng bộ dạng này của Phong Tiểu Thiên, cũng khiến Vân Nhàn cười lạnh trong lòng một tiếng. Nhìn bộ dạng đó của hắn, chắc chắn không thể lấy nồi vật gì đề đồi Phá Thiên Thăng Long Đan nữa.

Dù tâm thần kiên định, trước một cái giá cao như vậy của Lý Dật, dường như đều không có ý nghĩa gì nữa.

Mặt khác, vị Cát Cung Phụng của Hoàng Thất chần chờ một lát, rồi cũng lắc đầu, coi như bỏ qua, nhất thời, không khí trong Đấu giá hội dường như cứng đờ.

Bởi vì cái giá Lý Dật vừa ra, cuộc bán đấu giá này, dường như không cần tiếp tục nữa!