Đấu Thần

Chương 298




Nguồn: VipVanDan

***

Ánh trăng trên không trung nhàn nhạt chiếu rọi xuống không gian, khiến toàn bộ Đại Đô đều chìm ngập trong ánh sáng mờ ảo. Từ chỗ cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy đại khái những thứ ở lân cận.

Trong sắc trời như vậy, đám người Lý Dật gồm sáu người, nhanh chong thoát ra khỏi chỗ âm u trên đường cái. Mục tiêu của bọn họ là Hoàng thành,

Mặc dù nói lệnh cấm đi lại ban đêm trong Đại Đô đối với thân phận hiện tại của Lý Dật ở Đại Đô mà nói cũng không có tác dụng gì, nhưng tối nay chuyện cần phải làm, dù sao cũng có mấy phần bí mật. Bất luận là nói từ ý nghĩa nào, hắn cũng không thể đi lại quang minh chính đại như bình thường.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu. Trong đám người này, chỉ có một mình hắn biết, lần đi này mục đích thực sự là phái tìm bảo vật gì đó, nhưng người có thể còn sống để thoát ra, tuyệt đối sẽ không vượt qua hai người. Một người trong số đó, tất nhiên vẫn là người mà Lý Dật không nỡ giết - Thần Thần...

Nếu những người khác biết được điều này, không biết bọn họ sẽ có suy nghĩ như thế nào? Có phải là sẽ liên thủ lại giết chết hắn không?

Suy nghĩ này khiến Lý Dật cảm thấy hơi buồn cười, may mà với thân phận đặc thù của hẳn, cho dù biểu hiện ra biểu tình đặc dị, người khác cũng không dám nói gì.

Âm thầm dẫn theo năm người này vòng vèo ở ngoài Hoàng thành mấy vòng, Lý Dật mới dẫn bọn họ từ một góc nhanh chóng chui vào trong Hoàng thành. Sau đó vội vàng tới gần khố phòng.

Từ một chỗ trên nóc nhà chậm rãi hạ xuống, Lý Dật cười cười, thấp giọng nói:

- Chư vị, dưới đây chính là khố phòng các ngươi gây sự lần trước? Nơi này có những bảo vật mà Hoàng thất Tu La Quốc đã cất giấu bao nhiêu năm qua. Nếu các ngươi có hứng thú, thì hãy vào trong xem một vòng, chắc chắn sẽ thu được không ít chiến lợi phẩm...

Diệp Khinh Vũ cười lạnh một tiếng, không nói gì mặt khác cũng có mấy phần biểu hiện cổ quái, hiển nhiên không có nhiều trông mong vào lần đột nhập này.

Ngược lại Lý Dẫn Chứng ho khan một tiếng, rồi thấp giọng nói:

- Lý Dật huynh đệ, mục tiêu hôm nay của chúng ta không phải là khố phòng nhỏ bé này!

Lý Dật bực bội liếc nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Các ngươi chỉ nói tiến vào để tìm bảo bối, chứ không cho ta tư liệu nào khác, ta ngoài việc dẫn các ngươi tới khố phòng này còn có thể đi đâu được nữa chứ?

Lý Dẫn Chứng cười xấu hổ nói:

- Đây thật sự là sơ sót của ta... Đây chính là địa đồ chúng ta có được, vẫn xin Lý Dật huynh đệ chỉ điểm một phen.!

Dứt lời, theo một cái khoát tay của Lý Dẫn Chứng, có một Quyển trục phong cách cổ xưa hiện ra trong lòng bàn tay của hắn, sau đó hắn đem Quyển trục này chậm rãi mở ra trước mặt Lý Dật.

Trong lòng Lý Dật liên tục cười khẩy. Hắn đương nhiên hiểu rõ, kẻ trước mặt căn bản không tín nhiệm mình, hành động lần này đơn giản là vì muốn xác định bản thân hắn có dẫn đường lung tung không mà thôi.

Nhưng trong lòng mặc dù chế giễu không ngừng, Lý Dật cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỹ đối với nơi cất giấu cái gọi là Đấu kỹ cấp Bạch Hô gì đó.

Ngay lập tức, hắn liền chậm rãi xem qua tấm bản đồ.

Lọt vào trong ánh mắt của hắn là một cái Quyển trục phong cách có chút cổ xưa, Quyển trục này hơi có chút ố vàng, còn mang theo mấy phần mùi vị khác thường, hiển nhiên là kết quả sau khi tồn trữ biết bao nhiêu năm tháng.

Nhưng mà, mở Quyển trục ra, bên trong lại đùng bút pháp rõ ràng miêu tả địa đồ của Hoàng thành. Mặc dù toàn bộ địa đồ trong này và Hoàng thành hiện tại có một vài điểm khác biệt rất nhỏ, nhưng chỉ cần xem qua, Lý Dật đã có thể xác định được, thứ này rút cuộc là ở chỗ nào.

Tựa hồ nhìn ra được biểu hiện của Lý Dật, Lý Dẫn Chứng cười cười nói:

- Thế nào? Lý Dật huynh đệ có manh mối gì chưa?

- Manh mối? Đương nhiên là có!

Lý Dật cười thản nhiên, ánh mắt tùy ý quét qua Hoàng thành, mới chỉ vào một phương hướng nào đó, nói:

- Có lẽ chính là hồ Đại Minh trong Hoàng thành... Nhưng mà, Lý Dẫn Chứng các hạ, địa đồ này của ngươi không phải là giả chứ? Sao ta nhìn thế nào cũng cảm thấy có mấy phần không thích hợp vậy?

- Có chỗ nào không thích hợp?

Lý Dẫn Chứng suy nghĩ một lát rồi mới trầm giọng nói:

- Sau khi chúng ta có được thứ này đã ép hỏi gã Huyết Ma rất nhiều, bằng không cũng sẽ không có kế hoạch này...

Lý Dật không ngừng cười thản nhiên nói:

- Nếu đã như vậy thi chúng ta đi thôi!

Dứt lời, Lý Dật đã một lần nữa khoát tay, dẫn theo đám người Lý Dẫn Chứng theo hướng hồ Đại Minh mà đi.

Ở chỗ hồ Đại Minh đó, Lý Dật trái lại biết rất rõ, chính là nơi mà hắn và Hương Hương Quận chúa lần đầu tiên gặp mặt Ngu Huyền Đại Đế khi vừa mới vào Hoàng thành, nơi đó là nơi rất tuyệt diệu!

Mặc dù mục đích lần này của Lý Dật là giải quyết một đống phiền phức phía sau người, nhưng mà, đối diện với thứ hay ho như Công pháp cấp Bạch Hổ này, hắn cũng không thể không có chút hứng thú nào. Trước tiên phải xem qua trước đã, rồi đến lúc đó như thế nào hãy tính tiếp. Dù sao chỉ cần là nơi ở một nơi bí ẩn, muốn giải quyết những kẻ này hắn vẫn có mấy phần nắm chắc.

Mọi người nhanh chóng tiến vào trong Hoàng thành mang phong cách cổ xưa, trang nhã này. Trên đường đi đều né tránh đại đội thị vệ tuân tra trong thành,

Việc hành tẩu tối nay vẫn xem như có chút thuận lợi, chí ít ở trên đường này ngay cả một người của Huyết Ma Tộc cũng không gặp phải, thế nhưng thinh thoảng lại thấy một số cung nữ xinh đẹp xách đèn lồng chậm rãi đi qua, điều này trái lại khiến Diệp Khinh Vũ tỏ vẻ khinh thường.

Về phần Thần Thần, phảng phát lại giống như đang lo sợ gì đó, cũng không nói chuyện nhiêu với Lý Dật, chỉ là lăng lặng đi theo mà thôi.

Dưới tình huống như vậy, Lý Dật đương nhiên cũng không thể hỏi gì nhiều, lúc này chỉ có thể bước nhanh dẫn đường.

Sau hơn nửa giờ cẩn thận tiến vào, hồ Đại Minh cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mấy người bọn họ.

Lý Dẫn Chứng lại lần thứ hai mở địa đồ ra cho Lý Dật xem qua.

Lý Dật ngâng đâu nhìn cái hồ lớn có chu vi mười mấy mét, lại nheo mắt tỉ mỉ nhìn tấm địa đồ, rồi mới cười khổ một tiếng nói:

- Nếu ta đoán không nhầm, bảo vật mà tấm địa đồ này chỉ chính là nằm ở đây, có lẽ là vị trí giữa hồ, ta nhớ ở đây có một cái đảo giữa hồ... Không biết là nằm đâu rồi?

Lý Dẫn Chứng ở bên cạnh hắn cúi đầu nói:

- Hơn phân nửa là ở đó... Điều này xem ra cũng hợp lý. Nếu là ở chỗ khác, cũng không giấu được tai mắt của kẻ khác.

Trong lòng Lý Dật cười lạnh một tiếng, chỉ nói:

- Ở chỗ đó mặc dù cũng tốt, nhưng trong số chúng ta ở đây đều không có Đấu Hoàng cường giả, muốn đi qua đó sợ rằng sẽ phiền phúc một chút!

Lý Dẫn Chứng nhíu mày, không nói gì cả.

Trái lại Tông Kiệt Khánh đứng ở bên cạnh lại cười lạnh một tiếng, chỉ về phía một góc khác.

Ở đó có mấy cái thuyền hoa nhỏ nhỏ đang đậu lại, tạo hình khéo léo độc đáo, hiển nhiên là thuyền mà Ngu Huyền Đại Đế vẫn thường dùng để đi du ngoạn trên hồ thường ngày.

Tông Kiệt Khánh chỉ chỉ vào chiếc thuyền, lạnh lùng nói:

- Có thứ như vậy còn lo lắng chúng ta không đi tới giữa hồ được sao?

Lý Dật cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngu ngốc vẫn là ngu ngổc, ngươi tưởng chỗ này là hoa viên nhà ngươi sao? Chúng ta lén đi trên nóc nhà đương nhiên không có ai biết, nhưng chèo thuyền qua, chỉ cần là người hơi tinh mắt sẽ nhìn ra chỗ không đúng... Kinh động đến nội thị trong Hoàng thành không nói làm gì, nếu kinh động đến mấy con Huyết Ma đó, ngươi có mấy cái mạng để đền hả?

Những lời này của Lý Dật vừa nói ra khiến những người khác đều hơi ngây người sửng sốt. Dù sao tất cả bọn họ đều đã tiếp xúc qua Huyết Ma Tộc, đương nhiên biết chỗ khó đối phó của những sinh vật đó.

Lý Dật chỉ cười lạnh lùng, dù sao hắn cũng không vội, tối nay cho dù tình hình như thế nào, hắn cũng có mấy trăm cách đê giải quyết đám người trước mặt. Còn về chuyện đau đầu lúc này, đương nhiên là để tự bọn họ đau đầu, không liên quan gì đến mình?

Sau một lát, mấy người kia tựa hồ dùng ánh mắt trao đối với nhau xong, Lý Dẫn Chứng mới cẩn thận liếc nhìn hai bên trái phải nói:

- Ta vừa mới quan sát, ở đây đại khái khoảng mười lăm phút lại có một đội thị vệ tuần tra qua, chúng ta chỉ cần nắm bắt tốt thời gian, tất nhiên có thể vô thanh vô tức tiến vào. Chỉ cần tiến vào trong giữa hồ, đêm tối như thế này, tầm nhìn của bọn họ có tốt như thế nào cũng không cách nào phát hiện ra chúng ta đâu?

Lý Dật không ngừng gật đầu.

Những người khác đương nhiên cũng sẽ khống đi ngăn càn Lý Dẫn Chứng. Dù sao lực hấp dẫn của Công pháp cấp Bạch Hổ cũng quá lớn.

Đã hạ quyết tâm, tốc độ của mọi người không có chút nào chậm trễ, sau khi đoàn binh sĩ đi tuần tiếp theo đi ngang qua, mọi người đã hợp lực mở dây chão của chiếc thuyền nhỏ, sau đó mấy người nhanh chóng nhảy lên thuyền, vô thanh vô tức rời khỏi bờ.

Lúc này bóng đêm đã đen kịt, tốc độ của mấy người này lại không chậm, chỉ trong chốc lát đã đến được vị trí giữa hồ. Cảnh sắc bên bờ dần dần nhìn không thấy nữa, trái lại càng cảm thấy an toàn thêm mấy phần.

Nhưng mà, không biết vì sao, Lý Dật ở trên hồ nước luôn cảm thấy có mấy phần lạnh lẽo.

Bầu không khí xung quanh yên tĩnh đến mức kỳ dị. Theo đạo lý thông thường mà nói. trong hồ nhỏ này cho dù là dọn dẹp sạch sẽ đến đâu đi chẳng nữa, cũng phải luôn có thủy điêu, cá nhỏ ẩn mình trong đó. Nhưng mà, Lý Dật cau mày cố gắng lắng nghe, cũng không nghe thấy gì cả, ngoài nghe thấy thanh âm chèo thuyền chậm rãi của mấy người bọn họ...

Những người khác lúc mới đầu cũng không có cảm giác gì, nhưng dần dần đều bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, dù sao người ở đây cho dù là ngu xuẩn cũng không đến mức ngốc không còn thuốc chữa, loại tình huống quỷ dị này, cũng là cảm giác đến trước hay sau mà thôi.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh tản ra sát hai bên mép thuyền nhỏ. Dựa theo ước định ban đầu. Lý Dật ở bất cứ tình huống nào cũng đểu không cần ra tay, hắn cũng không khách khí ngồi yên một chỗ, chỉ là nhãn thần lại rơi xuống trên người Lý Dẫn Chứng.

Mặc dù hắn biết thực lực của người này kỳ thực không hề kém cỏi, nhưng rút cuộc mạnh đến mức độ nào, nếu không nhìn rõ bản thân bất luận như thế nào cũng không thể yên tâm được.

Còn về khi giao thủ trong bóng tối lúc đầu, nhiều nhất chỉ là một phần cực nhỏ trong thực lực của hắn mà thôi.

Cứ chèo như vậy trong chốc lát, mắt có thể mơ hồ nhìn thấy cách đó không xa một dáng dấp của tiêu đảo. Chính vào lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng rầm, từ dưới mặt nước, hai bên chiếc thuyền nhỏ đột nhiên chui ra mấy cái bóng huyết hồng sắc.

- Huyết Ma!

Không biêt ai thấp giọng kêu lên, nhưng lại khiến trong lòng tất cả mọi người đều trở nên trầm trọng.

Tốc độ chui lên của những cái bóng huyết hồng sắc này cực nhanh, sau khi chui ra khỏi mặt nước, đã hung hăng lao đến hướng con thuyền nhỏ đang ờ giữa hồ nước.

Chỉ thấy mấy người trên thuyền đều kêu lên một tiếng kinh hãi, sau đó là đấu khí các màu lóe lên. Tiếp theo nghe thấy một trận thanh âm ‘phù phù phù phù’, mấy cái bóng huyết sắc đã phân biệt bị đẩy lùi, nhanh chóng rơi xuống hồ nước. Nhưng cũng không biết được rút cuộc có bị giải quyết hay không.

Không đợi những người trên thuyền mở miệng, lại nhìn thấy mặt nước một lần nữa xao động, tựa hồ lại có huyết ảnh sắp lao ra.

Sắc mặt của Lý Dẫn Chứng đã trầm trọng nói:

- Đừng dừng lại!

Dứt lời, thân hình của hắn mạnh mẽ rung chuyền, sau đó nhanh chóng rơi xuống trên mặt nước, đấu khí trên hai chân nhanh chóng ngưng tụ lại, theo động tác của hắn hung hăng đánh xuống mặt nước.

- Ầm—

Sau khi một trận tiếng vang nặng nề qua đi, Lý Dẫn Chứng đã nhanh chóng động thân hình lại một lần nữa rơi xuống trên thuyền.

Nhưng mà, trên mặt nước lại phảng phất không có bất kỳ động tĩnh nào. Một lát sau, lại nhìn thấy trong làn nước ở chỗ sâu, tựa hồ mơ hồ có mấy gợn sóng thật sâu đẩy ra, khiến thân thuyền hơi chuyển động.

Sau một lát, nhìn thấy dưới nước có mấy luồng máu màu đỏ sẫm nổi lên, sau đó nhìn thấy ba bốn thân ảnh tái nhợt hiện ra đã chết hoàn toàn.

Một màn này khiến mấy người trên thuyền đều hơi biến sắc, nhưng sắc mặt của Lý Dẫn Chứng lại mang mấy phần thản nhiên chẳng đáng nói:

- Đây là Đấu kỹ bí truyền của tổ tông ta Thủy Tuyền Thuật, chỉ là chút tài mọn, không đáng để khoe khoang.

Lý Dật khẽ nhíu mày, liếc nhìn tỉ mỉ thi thể của mấy con Huyết Ma đó. Mặc dù nhìn thế nào thì những con Huyết Ma này cũng không quá lợi hại, nhưng mà tên Lý Dẫn Chứng này thực sự cũng có chút bản lĩnh, cho nên mới làm được một chiêu tất sát như vậy?

Mặc dù không biết Lý Dẫn Chứng rút cuộc làm điều này như thế nào, nhưng cũng không khỏi khiến sự cảnh giác trong lòng Lý Dật đối với hắn nhiều thêm mấy phần... Người này, trái lại có mấy phần tài năng thật sự!

Suy nghĩ này còn chưa chuyển hết, lại đã nghe thấy tiếng hai luồng nước ‘ùm ùm’. Lần này lại nhìn thấy có hai thân ảnh huyết hồng sắc nhanh, chóng từ dưới hồ nháy ra, xoay chuyển mãnh liệt trong không trung, phân biệt rơi xuống chỗ đầu và đuôi thuyền, nhưng hai nhân ảnh này lại không giống với mấy thân ảnh vừa rồi, cũng không trực tiếp ra tay, mà sau khi rơi xuống, đồng thời đểu cười lạnh một tiếng...

Nhưng ánh mắt của Lý Dật chậm rãi nhìn qua. không kìm được hơi có chút sửng sốt...

Sa y Đấu khí huyết sắc... cấp bậc Đấu Sư...

Sa y Đấu khí huyết sắc chậm rãi lượn lờ trên người hai thân ảnh, sát khí lạnh lẽo khiến cơ thể của từng người đều bất giác cảm thấy ớn lạnh.