Đấu Thần

Chương 294




Nguồn: VipVanDan

***

Trước khi Lý Dật chui vào một chỗ bị che khuất trong thâm cung, hắn còn nghe thấy tiếng thét vô cùng tức giận của Ngu Huyền Đại Đế, cũng không biết có bao nhiêu cung nữ chạy theo hầu hạ. Màn kịch này, diễn thật là tuyệt!

Lý Dật lúc này tự nhiên hiểu rõ, năng lực của người này là đúng là cấp bậc Đấu Vương, ở thế giới bên ngoài thì cũng đã là rất khó lường, huống hồ nơi này lại là trên Tu La Đảo.

Huyết Ma Tộc nếu như muốn áp chế Ngu Huyền Đại Đế này, sợ rằng chỉ một chưởng thì có thể xóa bỏ sạch sẽ rồi.

Mà trong nhân tộc của Tu La Quốc này, cảnh giới của người này không phải là thứ nhất thì cũng là thứ hai. Nhưng ít nhất cũng phải đứng trước thứ ba!

Một nhân vật như vậy, Lý Dật cũng không tin với một màn chiến đấu lúc nãy, hắn lại không biết chút gì? Mà lúc này xuất hiện với vẻ mặt đáng sợ như vậy, là biểu hiện cho ai xem đây?

Chỉ có điều, trong lòng tuy không ngừng cười thầm, nhưng Lý Dật vẫn đi đến chỗ phía trước lầu các. Khi thị vệ hai bên trái phái còn chưa kịp lên tiếng, thì hắn đã gõ cửa trước rồi.

Mấy ngày này cơ hội cho Lý Dật đi lại trong Hoàng cung cũng rất nhiều, mấy gã thị vệ này tự nhiên cũng hiểu rõ, vị Lý tiên sinh này là phúc nhân của Ngu Huyền Đại Đế, là kẻ không thể đắc tội. Kẻ không thể đắc tội, thì không đắc tội vẫn là tốt nhất!

- Ai đó?

Cùng với tiếng gõ cửa của Lý Dật, bên trong truyền ra tiếng quát, sau đó cánh cửa bị một người đá tung ra.

Đi ra đằng trước chính là Ngu Huyền Đại Đế.

Nhưng mà, lúc này bộ dạng của Ngu Huyền Đại Đế rất khó coi, vẻ mặt hốt hoàng, hai mắt đỏ ngầu! Nhưng dường như vừa nhìn thấy Lý Dật, tinh thần của hắn mới thoáng ổn định lại một chút. Màn kịch này hắn diễn thật sự không tồi!

- Thì ra là Lý tiên sinh đến chơi, không biết là có chuyện gì? Điều này...

Trong mắt của vị Đại Đế này dường như đang hồi tưởng lại quá khứ. Lý Dật nhìn vào trong mắt của hắn, cũng không lộ ra bất kỳ sự khác thường nào, mà chỉ lạnh lùng nói:

- Tôi nghe nói trong Hoàng thành xảy ra một số việc, sợ Đại Đế có chuyện nên đến thăm.

Lời này của Lý Dật vô cùng dối trá, nhưng Ngu Huyền Đại Đế lại cười ha ha, nói:

- Thì ra là vậy, thì ra là vậy... Có Lý tiên sinh đến trấn thủ, ta còn có gì phái lo lắng nữa đây? Còn về đám loạn quân đó, cho thị vệ đi giải quyết là được rồi. Nếu đến những việc này mà không giải quyết được thì cũng không cần đến chúng nữa.

Dứt lời, Ngu Huyền Đại Đế đã nhanh chóng kéo Lý Dật vào bên trong lầu các, sau đó có người hầu mang thịt rượu vào, khách chủ cùng thưởng thức.

Lý Dật chậm rãi uống rượu, mắt chầm chậm nhìn khắp người Ngu Huyền Đại Đế.

Người này, hành vi bí ẩn như vậy là vì cái gì? Nếu hắn ngu ngốc như vậy cũng không sao. nhưng hắn vốn không ngu, lại giả bộ như vậy thi thì thật là làm khó hắn rồi. Nhưng mà, cũng làm khó hắn rồi!

Xem tình huống vừa nãy, trong Hoàng thành này lúc nào cũng nằm dưới sự điều khiển của Huyết Ma Tộc.

Trong tình huống này cũng không thể không giả ngu, vậy thì, người này đang tính toán điều gì? Tìm thế lực che chờ? Hay là đánh lạc hướng người khác? Mà việc Hương Hương Quận chúa muốn làm, trong lòng người này có cảm giác yên tâm được hay không?

Trong lòng cười nhẹ một cái Lý Dật biết, việc này mình có muốn lo cũng không lo được. Hắn nhíu mày, ánh mắt chầm chậm nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay gặp mấy người đó, rốt cục là vì cái gì? Đến lúc đó Lý Dật đột nhiên nhớ ra, hôm nay mình đã đoạt được bản đồ từ trong tay Cổ Thiên, cũng có miêu tả chi tiết về nơi này. Đột nhiên đúng lúc này, Lý Dật chợt có chút kích động muốn lôi tấm bản đồ ra...

Sau khi ngồi tâm tình cùng với Ngu Huyền Đại Đế như vậy đến nửa đêm, vị Ngu Huyền Đại Đế ‘sợ hãi’ này mới cảm thấy mệt, đã thiếp ngủ trong sự hầu hạ của đám cung nữ.

Lý Dật diễn kịch thì phải diễn cho đến hết, hắn ở bên ngoài tẩm cung của Ngu Huyền Đại Đế lưu lại một chút thân pháp, sau đó mới nhanh chóng rời đi.

Những việc khác không đáng kể, chỉ có điều ba món đồ vật trong khố phòng nhất định không được để mất, nếu không cũng không biết ăn nói thế nào với Hương Hương Quận chúa. Hơn nữa Lý Dật cũng tin tưởng rằng, nếu mình không thể ăn nói với Hương Hương Quận chúa, thì nàng ấy nhất định sẽ cấp cho mình một lý do hợp lý để giết chết mình.

Sốt ruột, Lý Dật lại trở về khố phòng, đến đó hắn mới phát hiện rạ những thị vệ ở trong khố phòng đểu bị ngất hết. Nhìn bọn họ, cũng không biết là đã ngất bao lâu đoán là đo bọn người Diệp Thanh Vũ ra tay.

Lý Dật cũng không tìm hiểu nguyên nhân bọn họ bị ngất, mà nhanh chóng chạy sâu vào trong khố phòng, đẩy cửa ra khi nhìn thấy ba món đồ vật ấy vẫn còn nguyên vẹn thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Cái cửa này, xem như mình đã bị phát hiện rồi, bất luận thế nào khố phòng này mình cũng không thể ở đây trông giữ nữa, nếu không cũng sẽ xảy ra chuyện bất trắc lần nữa.

Lần này, việc trong Hoàng thành xảy ra ồn ào như vậy, chắc hẳn Hương Hương Quận chúa nhất định cũng đã biết rồi. Chỉ là không biết công tác chuẩn bị của nàng ấy và Kim Bằng Yêu Vương thế nào rồi.

Lý Dật ngẫm nghĩ, hơi nhíu mày, nhưng việc này nghĩ mãi cũng vô ích. Hắn như có hòn đá nặng trong lòng, đang muốn cùng Hồng Thiên Thánh Giả nghiên cứu cách sử dụng pháp môn của Lưu Hỏa đấu khí.

Đúng vào lúc này, có một thanh âm trầm thấp vang lên:

- Không tệ!

Giọng nói này Lý Dật đã quá quen thuộc rồi, hắn co người, lập tức quay người, đúng lúc nhìn thấy Hương Hương Quận chúa đang dựa vào tủ sách, thần thái tuy tùy tiện nhưng vẫn rất phong nhã.

Nhìn thấy Quận chua, Lý Dật thờ nhẹ một cái cười nói:

- Quận chúa đã trở về?

Câu nói này của hắn có thể nói là rất không khách khí, nhưng Hương Hương Quận chúa lại nghe rất bình thường, đôi mắt dừng lại trên ba món đồ vật, mới gật đầu nói:

- Lần này làm khó cho ngươi rồi. Ta vốn nghĩ rằng, coi như là có người cố ý đến khố phòng, nhiều nhất cũng chỉ là nhân vật nhỏ như chuột. Nhưng từ dấu vết ngươi để lại, đàn chuột này lại là một đàn chuột lớn!

Lý Dật cười khổ nói:

- Thật xấu hồ, ta không phải là đối thủ của năm người họ, chỉ có thể dùng cách này để che mắt bọn họ, xin đừng trách tội.

- Ồ, lần này người đến là ai? Không phải là bọn Huyết Ma Tộc chứ?

Hương Hương Quận chúa nửa cười nửa không nói.

Biểu hiện cao thâm này của nàng ta làm Lý Dật hơi thót tim. Tuy hai bên là quan hệ hợp tác, nhưng đối với Hương Hương Quận chúa, Lý Dật cũng không dám tùy tiện trêu đùa.

Hơn nữa, rất khó nói ngoài mình ra, Hương Hương Quận chúa còn có tai mắt trong Hoàng thành này hay không? Cũng may trên đường cũng không để lộ kẽ hở gì... Hy vọng...

Nghĩ đến đây, Lý Dật cười lạnh một tiếng nói:

- Lại nói, người đến lần này có ba người là đối thủ luôn đối đầu với ta, hai người còn lại thì ta không quen biết, chắc chắn họ hợp tác với nhau chạy đến đây!

- Địch thủ luôn đối đầu? Chính là bọn người đến để tham gia Tế Thần Huyết Điển à?

Hương Hương Quận chúa thản nhiên nói.

- Cũng gần như thế!

- Thế nào? Gặp người của mình, không nỡ ra tay phải không?

Nhìn vẻ mặt của Hương Hương Quận chúa, Lý Dật chỉ lạnh lùng cười, nói:

- Nếu ba người đó chết đi, ta vui mừng không sao nói hết hết, làm sao mà không nỡ ra tay chứ?

Dứt lời, Lý Dật đem việc xảy ra trong mật đạo hôm nay kể sơ lược lại, thậm chí cả chuyện Thất Tinh Giới Chỉ cũng không giấu diếm.

Hắn cũng không biết Hương Hương Quận chúa trở về đã bao lâu rồi, dù sao trong cả quá trình, mình cũng không có bất kỳ chỗ bất thường nào, cho dù có nói ra chắc cũng sẽ không có trở ngại gì lớn. Tất nhiên, đó là những gì Lý Dật nghĩ, cũng không có nói ra.

Đợi cho Lý Dật nói xong, biểu hiện của Hương Hương Quận chúa rất kỳ diệu.

Nàng ta chỉ mỉm cười, nói:

- Thất Tinh Giới Chỉ? Thất Tinh Giới Chỉ của Bắc Đẩu Tông?

Vừa nói, ánh mắt nàng ta dường như hướng về phía bàn tay của Lý Dật, Lý Dật hơi giật mình, nhưng sắc mặt vẫn rất tự nhiên, thản nhiên nói:

- Phải... Có vấn đề gì không?

Đối mặt với câu hỏi ngược lại của Lý Dật, Hương Hương Quận chúa có phần hơi nghi ngờ, mới thản nhiên nói:

- Thất Tinh Giới Chỉ... Hây... Nếu thật sự mất đi vật đó, lão lập dị của Bắc Đẩu Tông kia chắc chắn đêm đêm sẽ mất ngủ rồi.

- Chắc chắn là vậy...

Lý Dật gật đầu. chợt giật mình nói:

- Cô cô, cô cũng biết Bắc Đẩu Tông?

- Sao ta lại không thể biết Bắc Đẩu Tông chứ?

Hương Hương Quận chúa mỉm cười, ánh mắt nhìn vào mắt Lý Dật, càng kỳ lạ hơn.

Lý Dật cũng thấy sợ hãi trong lòng, chỉ lắc nhẹ đầu, lúc sau mới chuyển chủ đề nói:

- Không biết việc đại sự đó, cô cô và Kim Bằng Yêu Vương đã chuẩn bị đến đâu rồi?

- Xong đến 8.9 phần rồi, mấy ngày nay chúng ta có thể ra tay rồi...

Hương Hương Quận chúa thản nhiên nói:

- Chỉ có điều...

- Chỉ có điều gì?

- Chỉ có điều trước khi làm việc này, phải giải quyết trước một phiền phúc nhỏ bên cạnh chúng ta...

Hương Hương Quận chúa nửa cười nửa không, nói:

- Lão quỷ đó trong Đế Đô của Huyết Ma Tộcm hãy để ta và Kim Bằng đối phó. Còn về năm người mà ngươi nói, ngươi hãy nghĩ cách giải quyết đi. Theo như ngươi nói, họ không chừng sẽ tiếp tục thâm nhập vào Hoàng thành này. Nếu làm hòng việc tốt của ta, thì không ổn rồi.

Lý Dật hơi nhíu mày, lát sau, hắn đã hiểu ra, đây có lẽ là Hương Hương Quận chúa đang thử hắn.

Nếu hắn đoán không nhầm, việc đại sự mà Hương Hương Quận chúa và Kim Bằng Yêu Vương muốn làm, chắc hẳn là rất quan trọng, vì vậy tuy nàng ấy có là tuyệt thế ma đầu thì cũng phái rất thận trọng. Chắc hẳn nếu không phải là bọn họ cần mình, bản thân mình cũng không biết đã chết bao nhiêu lần rồi...

Vì vậy thì trước khi sử dụng mình, họ tất nhiên dùng trăm cách để thử mình rồi. Nói không chừng, việc tối hôm qua, cũng là để thử mình. May mà mình cũng có chút thủ đoạn ít nhất cũng đã giết được Cổ Thiên năng lực cũng đã biểu hiện hết ra. Chỉ hy vọng Hương Hương Quận chúa chú ý đến điêu này, coi mình như con kiến, vậy thì những ngày sau này mới có cơ hội ra tay.

Lý Dật không tin, Hương Hương Quận chúa và Kim Bằng Yêu Vương đó sẽ có lòng tốt để mình dễ dàng đạt được Huyết Nhãn Linh Tuyền. Không chừng sau khi bị lợi dụng xong, thì mình cũng đã xương cốt không còn rồi.

Vì vậy thì trước khi bị lợi dụng cũng phái chuẩn bị trước. Tuy những chuẩn bị này có lẽ vẫn chưa thể nói là có hiệu quả cho lắm.

Thở chậm ra một cái, Lý Dật đón lấy ánh mắt của Hương Hương Quận chúa, một lúc sau, hắn mới cười nhẹ nói:

- Cho dù thế nào năm người đó hãy để tôi giải quyết.

Hương Hương Quận chúa cười nhẹ một cái, trong nụ cười vài phần hàm ý, nhưng lại rất phức tạp cuối cùng chỉ nói một câu:

- Vậy thì... Ta ở đây đợi tin tốt của ngươi...

Lý Dật gật nhẹ đầu, ánh mắt lại rơi vào phiến đá, sau đó thân hình lóe lên lại biến mất không thấy vào trong bóng tối phía sau.

Một lúc sau...

Hương Hương Quận chúa mới thở dài nhẹ một cái, thản nhiên nói:

- Lý Dật này, rốt cục có đáng tin hay không!

Bóng tối dần dần bao phủ bốn phía, lát sau hình thành hư ảnh một cái mặt người, sau đó nghe thấy tiếng của Kim Bằng Yêu Vương thản nhiên vang lên:

- Những điều hắn nói, đều giống những điều ta thấy được khi vừa đến... Chỉ có điều...

- Chỉ có điều gì?

Hương Hương Quận chúa lạnh lùng hỏi.

Kim Bằng Yêu Vương suy tư trong chốc lát, mới chậm rãi nói:

- Chỉ có điều, theo như tôi thấy hắn rất quan tâm đến một người trong số đó...

Nghe vậy, Hương Hương Quận chúa chỉ thoáng gật nhẹ đầu, một lúc sau lại mỉm cười, chỉ mỉm cười, nhưng vô cùng vi diệu...