Đấu Thần

Chương 247




Đả tự: Sided Lovettt

***

- Ha ha, ngươi có bản lĩnh gì thì cứ đem hết ra đi!

Bốc Lang cười lạnh, con Thanh Mộc Hỏa Điều đang bay tới bỗng tăng tốc.

Đồng tử mắt Lý Dật co lại, nhưng lát sau một nụ cười lạnh lẽo xuất hiện trên gương mặt hắn.

Ấn ký trên tay Lý Dật biến đổi, một chỉ quyết vô cùng huyền diệu xuất hiện phía trước hắn.

Sau động tác đó của Lý Dật, đấu khí đang va chạm kịch liệt bỗng ngừng lại, rồi một vầng Huyết Nguyệt nhỏ chuyển động tròn điên cuồng xuất hiện trước mắt tất cả...

Vầng Huyết Nguyệt đó quay tròn liên tục, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được một sức mạnh to lớn ẩn trong đó.

Thậm chí, khoảnh khắc mà nó xuất hiện, nhiều kẻ đã có cảm giác muốn bỏ chạy.

- Sao có thể thế được?

Bốc Lang mặt đầy kinh hoàng vì khoảng cách gần nên cái cảm giác kinh hoàng đó ngày một rõ ràng. Đồng tử của Bốc Lang dường như đã co lại chỉ bằng đầu cây kim, ấn ký trong tay ngừng lại như phản xạ có điều kiện. Con Thanh Mộc Hỏa Điều đang bay về phía Lý Dật bỗng tan thành một đám khói đấu khí, quay trở về chỗ Bốc Lang, ngưng tụ lại thành bộ Áo giáp Đấu khí

- Phản ứng rất nhanh...

Lý Dật cười nhạt:

- Nhưng... quá muộn rồi!

Dứt lời, ấn ký trong tayLý Dật biến đổi, vầng Huyết Nguyệt trong không trung ập xuống chỗ Bốc Lang.

- Huyết Nguyệt Cuồng Cương! Phá phá phá!

Vầng Huyết Nguyệt đang lao xuống với tốc độ cao, Bốc Lang không làm được điều gì khác ngoài việc dốc sức điều động đấu khí để củng cố Áo giáp Đấu khí cho chắc chắn hơn!

Lý Dật thấy vậy chỉ cười nhạt.

Một giây sau, vầng Huyết Nguyệt đã ập lên người Bốc Lang, Lý Dật cách đó không xa lại biến đổi ấn ký, rồi...

Uỳnh!!

Một tiếng nổ khiến người ta phải thông màng nhĩ vang lên. Trong vô số ánh mắt kinh hãi, một đạo ánh sáng màu đỏ máu bùng nổ, hình thành một trận bão đấu khí cuồn cuộn.

Những nơi cơn bão đi qua tất cả đều bị phá hủy hoàn toàn, mặt đất vốn vô cùng kiên cố dưới sự càn quét của cơn bão đã biến thành cát bụi...

Trong trung tâm cơn bão là một cụm ánh sáng màu đen, dường như nó đang nuốt gọn mọi thứ xung quanh...

Phụt~~

Trong cơn giông tố, dường như có một bóng dáng bay vụt ngược lại ra sau, máu phun tung tóe...

- Bốc Lang...

Bóng dáng bay ra đó, những kẻ đứng nhìn cách đó không xa thấy khá quen thuộc. Sau sự ngạc nhiên, tất cả đều đã nhìn rõ, kẻ vừa bay ra đó chính là Bốc Lang lúc này vẫn còn rất kiêu ngạo...

Chỉ là nhìn cảnh tượng lúc này thì sự kiêu ngạo ban nãy đúng là vô cùng nực cười!

Rầm!!

Bốc Lang không ngừng thổ huyết sau khi bay được một đoạn cuối cùng rơi rầm xuống đất, tạo nên một vết nứt sâu hoắm trên mặt đất. Bốc Lang năm lún sâu trong đó, đang muốn gượng dậy nhưng chỉ được nửa chừng, máu hộc ra rồi lại đổ ụp xuống...

- Bốc Lang... thua thật sao?

Tất cả lập tức trở nên im lặng như tờ!

Từng ánh mắt nhìn Bốc Lang đều có một thứ cảm giác tê lạnh hết tay chân!

Đấu Vương cường giả, sự tồn tại không biết bao nhiêu người phải ngưỡng vọng! Trong điều kiện gần như hoàn toàn chiếm thế thượng phong lại bại dưới tay một Đấu Sư... Chuyện này, nếu không nhìn tận mắt thì ai mà tin cho nồi?

Đấu kỹ Bạch Hổ... Có thể khiến người ta khiêu chiến vượt cấp và giành thắng lợi sao? Tình huống này, tồn tại thật sao?

Đây chỉ là Đấu kỹ Bạch Hổ Hạ cấp, nếu là Cao cấp... hoặc là, Đấu kỹ cấp Thanh Long thì uy lực sẽ khủng bố đến mức nào?

Trong lòng tất cả chỉ còn lại sự kinh ngạc.

Thời gian trôi đi, đấu khí màu đỏ máu lan tràn khắp quảng trường cuối cùng cũng tan đi. Quảng trường vốn phải bằng phẳng lúc này đã có một cái hố tròn khổng lồ.

Dưới hố, điện quang đỏ đang không ngừng chấp chới, mây trên bầu trời cũng dần dần tản đi.

Một cơn gió thổi qua, tất cả đều nhìn thấy một bóng người đang đứng chắp tay ở rìa quảng trường. Tuy nhìn hắn có vẻ bình thường nhưng ai cũng cảm thấy mắt mình đau nhói.

Vèo~~

Lý Dật vụt một cái đã đến bên cạnh Bốc Lang, vẫn đứng thẳng chắp tay sau lưng.

Bốc Lang đang nằm mềm nhũn dưới đất, phun ra một ngụm máu rồi mới nói được:

- Không ngờ... Đấu kỹ Bạch Hô lại có uy lực đến như vậy...

Lý Dật cười cười, cúi đầu xuống nhìn Bốc Lang:

- Bốc Bang chủ, đây là cảm tưởng của ngươi à? Hay là nói thế này, ngươi có cần để lại di ngôn gì không?

Bốc Lang cười thảm hại, một lúc sau nói:

- Thắng làm vua thua làm giặc, thế sự chẳng qua là vậy... Chỉ có điều, Lý Dật... ngươi vẫn chưa đủ tư cách giết ta!

- Vậy sao?

Lý Dật lạnh lùng nhìn Bốc Lang, một lúc sau hắn khẽ cười:

- Ta sẽ không giết người... Có điều bị thương nặng như vậy, e là ngươi không thể hồi phục được trước một năm đầu... Với tình hình của Bang Thổ Lang các ngươi, không biết Bốc Bang chủ có trấn áp được Bát Đại Hộ Pháp không? À đúng rồi, còn có Cố Vân... Nếu không trấn áp được thì có kết cục thế nào... ha ha...

Nghe vậy sắc mặt Bốc Lang lại trắng bệch.

Đương nhiên là hắn hiểu rõ tình hình của Bang Thổ Lang. Trong bang phái loại này, chắc chắn chẳng có cái gì gọi là ân nghĩa, nếu hắn gặp chuyện gì, e là chỉ vài ngày sẽ bị bọn người dưới nuốt gọn.

Bang Thổ Lang có được như ngày hôm nay chính là kết quả kinh doanh rất nhiều năm của hắn. Mà kết cục của hắn sẽ có như ngày hôm nay cũng là điều mà hắn không dự liệu được!

. Nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của Lý Dật, khóe miệng Bốc Lang giật lên mấy cái, rồi hắn loạng choạng bò dậy, hét:

- Lý Dật... Chúng ta đánh lại...

- Ngươi lúc này không đáng để ta phải ra tay!

Lý Dật khẽ cười, giơ chân ra đạp một cái, Bốc Lang ngã ra trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người. Hắn đúng là không có chút kính trên nhường dưới gì cả.

Sau đó, Lý Dật nhún vai, quét mắt ra xung quanh rồi cười:

- Giờ ta phải vào Tam Thanh Sơn rồi... Kẻ nào muốn chặn đường ta?

Câu hỏi đưa ra càng khiến không khí trở nên im lặng.

Tất cả đâu phải thằng ngu, sau khi thấy được cường thế của Lý Dật, còn kẻ ngốc nào muốn xông lên nộp mạng chứ?

Sau khi nhìn một vòng Lý Dật cười nhẹ, rồi lại đi về phía Tam Thánh Sơn.

Có điều lần này không còn cái cảm giác từng bước đều thấy nguy hiểm nữa, có lẽ lúc này đã không còn kẻ nào cho rằng mình có thể ngăn cản Lý Dật nữa rồi.

Quảng trường rộng lớn không biết đã im lìm trong bao lâu, chỉ biết rất lâu sau thì mới có người lục tục đi ra từ chỗ nấp, vội vã đi thám thính khắp nơi.

Người của Bang Thổ Lang đến bên cạnh Bốc Lang đầu tiên, nhưng lúc này chúng phát hiện ra, Bốc Bang chủ, người luôn là đệ nhất cường giả trong lòng chúng đã bất tỉnh nhân sự.

- Phó Bang chủ, giờ chúng ta phải làm sao? Cứ để tên tiểu tử hắn bỏ đi như thế sao?

Một tên cao to mặt mày hung hăng đến bên cạnh Cố Vân nghiến răng nói.

Khóe miệng Cố Vân giật giật một cái rồi quay phắt lại, tát vào mặt hắn:

- Khốn kiếp! Ngươi chế Bang Thổ Lang còn chưa đủ mất mặt hà? Để hắn đi? Không để hắn đi chẳng lẽ chúng ta xông lên? Xông lên? Ngay Bang chủ cũng không phải đối thủ của hắn, người thấy phải bao nhiêu người xông lên thì mới giữ được hắn? Ngươi nói xem nào!

Khóe môi giật giật, hắn cúi đầu nói:

- Vậy Phó Bang chủ, giờ chúng ta nên làm gì...

Cố Vân hít một hơi hạ giọng nói:

- Những người chúng ta phải đi tham gia Tế Thần Điển chắc đã đến Tam Thanh Sơn rồi đúng không? Nếu vậy mau báo tin, bảo chúng một khi có cơ hội là lập tức tìm Lý Dật tính số... Nhưng nhớ kỹ, dù thế nào cũng không được để lộ thân phận của chúng ta!

- Vâng!

Tên đó đáp rồi nhanh chóng lui xuống.

Chỉ còn lại Cố Vân đang đứng chắp tay, một lúc sau hắn cúi xuống nhìn Bốc Lang, khóe mép hắn hiện lên một nụ cười lạnh...

- Ngươi... cũng có hôm nay, lão quỷ à!

...

- Bốc Lang... thua rồi?

Diệp Khinh Vũ kinh hãi, đứng trên nóc nhà, sắc mặt cô ta tái mét:

- Rốt cuộc hắn có thực lực gì vậy? Đấu Sư? Đấu Vương? Hay là... Đấu Hoàng?

- Tiểu thư... lão phu nghĩ, rất có thể hắn thật sự chỉ là Đấu Giả mà thôi!

Miêu Khả nhìn chăm chú về hướng Lý Dật đi, nói nhỏ.

- Đấu Giả? Nực cười! Một Đấu Giả có thể đánh cho Đấu Vương cường giả thành ra thế kia sao? Miêu trưởng lão, ta thì không nói, người cảm thấy đám thanh niên trong Bắc Đấu Tông có kẻ nào làm được chuyện này?

Diệp Khinh Vũ nói một cách cổ quái.

- Nhị sư huynh của Tiểu thư chắc là có thể...

Miêu Khả nghĩ một lúc rồi do dự nói.

Diệp Khinh Vũ cười nhạt:

- Đương nhiên ta biết sự lợi hại của Nhị sư huynh. Nhưng khi huynh ấy là Đấu Giả, cùng lắm cũng chỉ khiêu chiến được với Đấu Sư. Đâu có như tên Lý Dật... biến thái đến mức này!

- Có lẽ, hắn có thứ gì đó khiến sức mạnh của mình tăng mạnh...

Miêu Khả nói hơi do dự:

- Có điều... Dù thế nào, dù hắn có dựa vào thứ gì đó mới đạt được cảnh giới đó, nhưng chúng ta cũng không thể không thừa nhận hắn thật sự rất khủng bố... Chả trách mà Đại trưởng lão đã dặn chúng ta khi có cơ hội là phải lôi kéo hắn...

Diệp Khinh Vũ nhíu mày:

- Miêu trưởng lão có ý là...

Miêu Khả vuốt chòm râu, cười nhẹ:

- Tiểu thư, Tế Thần Điển lần này không có người của Hồng Gia. Tông Gia và Lý Gia cũng đã đắc tội với Lý Dật hắn rồi. Chỉ còn Diệp Gia ta là không tham gia cuộc vây đánh... Lần này Tiểu thư tham gia Tế Thần Điển, nếu có thể lôi kéo hắn về với Diệp Gia ta thì sau này... lợi ích không hạn chế đâu...

- Cái này...

Diệp Khinh Vũ dù gì cũng là Tiểu thư thế gia đương nhiên là hiều, nhân vật như thế nếu đứng về phía gia tộc mình thì có rất nhiều cái lợi. Cô ta hơi lưỡng lự một lúc rồi nói:

- Chúng ta nghĩ thì hay lắm, nhưng Miêu trưởng lão, người thấy với tính cách như thế, hắn dễ dàng bị lôi kéo lắm sao?

- Sao lại không chứ?

Miêu Khả cười như nở hoa:

- Mọi chuyện trên thế gian này chẳng qua là vì hai chữ lợi ích mà thôi! Không có bằng hữu tuyệt đối, cũng không có kẻ thù tuyệt đối, chỉ có lợi ích tuyệt đối... Ta nghĩ, Tông Gia và Lý Gia hôm nay e là đã gieo thù hận trong lòng Lý Dật hằn rồi. Nếu Diệp Gia ta quan hệ tốt với hắn, cùng đối phó với kẻ địch chung thì ta tin là hắn sẽ không từ chối đâu... hà hà hà...

- Vậy, ta sẽ thử xem sao!

Diệp Khinh Vũ nhíu mày nhưng vẫn khẽ gật đầu...