Đấu Thần

Chương 238




Đả tự: Sided Lovettt

***

- Lý Hạo?

Nghe thấy cái tên này Lý Dật bất giác nhíu mày:

- Ngươi có biết hắn không?

Thần Thần nhìn Lý Dật một cách kỳ lạ, rồi thở dài:

- Sao ta cứ cảm thấy, ngươi lợi hại thì đúng là lợi hại, nhưng sao chẳng biết cái gì hết vậy? Lý Hạo này ấy mà, tuy hắn cùng họ với ngươi nhưng lại lịch rất kinh khủng đấy. Hắn là Thiếu chủ của Lý Gia, một trong Tứ Đại Gia Tộc Đế Đô. Theo như tin đồn, Thiếu gia Lý Hạo này tham hoa háo sắc, nổi tiếng vô dụng trong Tứ Đại Gia Tộc, nhưng không ngờ hôm nay gặp hắn lại có gan như vậy.

- Đế Đô Lý Gia?

Lý Dật nhíu mày, rồi bỗng cười:

- Xem ra, là nhà ta rồi. Chưa biết chừng còn có thể lôi kéo quan hệ với tên Thiếu gia Lý Hạo này. Không tồi, không tồi!

Thần Thần lắc lắc đầu, cũng không biết là thấy nực cười hay bất lực nữa, chỉ là không nói gì thêm.

Lý Dật lại nhìn xuống đại sảnh.

Trong khi hai người nói chuyện thì Tông Kiệt Khánh và Lý Hạo đã đẩy giá lên rồi. Tuy nhiều người vẫn nhìn với ánh mắt xem trò vui nhưng cái giá này khiến người ta phải kinh hoàng!

- Năm trăm vạn!

Hít sâu một hơi, Tống Kiệt Khánh hơi nghiến răng hét lên một cái giá kinh thiên động địa.

Nghe thế, Lý Hạo chỉ hơi biến sắc mặt một chút rồi cười:

- Tông Thiếu gia rộng rãi thật! Nếu ta không nhầm thì cái giá này đã tương đương với thu nhập mấy năm của Tông Gia rồi đúng không? Không biết nếu thứ kia được Tổng Thiếu gia mua thì Tông Gia các ngươi có trả nổi không?

Tông Kiệt Khánh cười lạnh lùng:

- Lý Hạo ngươi nếu ra giá được nữa thì đấu giá, nếu không thì đừng có nói lời thừa thãi nữa đi!

Lý Hạo cười:

- Tông Thiếu gia nếu đã nói vậy, nếu ta không ra giá thì chẳng phải là có lỗi với người rồi sao?

Nói rồi Lý Hạo đứng dậy, hơi cung tay về phía Bắc Lang:

- Bốc Bang chủ, vừa rồi Đường Huệ trưởng lão nói, đấu giá Quyên trục này không chỉ dùng kim tệ mà còn có thể dùng thứ khác để đối. Không biết ai sẽ là người đánh giá giá trị của đồ dùng để đổi?

Lúc này Lý Dật mới nhìn rõ được Lý Hạo. Vị Lý Hạo Thiếu gia này xem ra khoảng hơn hai mươi tuổi. Gương mặt hơi tròn, không có gì đặc biệt, sắc mặt thì tái xanh vì tửu sắc, nhưng ở nơi này lại trở nên có chút kỳ lạ.

Bốc Lang cười ha ha, cũng cung tay về Lý Hạo:

- Lý Thiếu gia, dù là món đồ có đẳng cấp thế nào, chỉ cần không quá hiếm gặp thì ta nghĩ mọi người đều có đánh giá về giá trị của nó. Vì thế về mặt định giá, Bang Thổ Lang cũng không làm bừa. Điều này xin Lý Thiếu gia yên tâm! Chỉ cần Lý Thiếu gia có thể lấy đồ ra, Bang Thổ Lang chắc chắn sẽ đưa ra một cái giá khiến Thiếu gia hài lòng!

- Rất tốt!

Lý Hạo gật gật đầu, rồi lại ngồi xuống, nhìn Tông Kiệt Khánh với ánh mắt khiêu khích, rồi cười nhạt:

- Một món vũ khí cấp tám, ba Tinh Vân Quả!

Lý Hạo vừa dứt lời thì đại sảnh vang lên những tiếng hít khí lạnh.

Cái tốt của vũ khí cấp tám không cần nói nhiều, còn về loại kỳ vật trong trời đất như Tinh Vân Quả thì càng có nhiều người biết giá trị của nó hơn.

Hai thứ này cộng lại, bất kỳ ai cũng rõ, giá trị tuyệt đối không thấp hơn năm trăm vạn kim tệ.

Dù hai thứ này chỉ tương đương với năm trăm vạn kim tệ nhưng nói về tính thực dụng thì còn hơm kim tệ gấp nhiều lần.

Dù sao vũ khí cấp tám còn bình thường chứ Tinh Vân Quả là loại kỳ vật có thể giúp đột phá này đúng muốn có mà không được.

Ngay cả Lý Dật khi nghe thấy Lý Hạo có ba quả Tinh Vân Quả, khóe mắt cũng bất giác giật giật mấy cái.

Khi Thanh Các Lão ở Lý Gia đưa cho hắn một quả, sắc mặt ủ ê đến thế là hắn biết giá trị của nó bất phàm rối. Huống hồ là ở nơi như dưới chân núi Tam Thánh Sơn này? E là có rất nhiều kẻ đến tham gia Tế Thần Huyết Điển đều giữ thực lực ở mức Đấu Giả Đỉnh phong để sau khi vào mới đột phá để có thêm lợi thế. Trong hoàn cảnh này, giá trị của Tinh Vân Quả đúng là không cần phải giải thích.

Đường Huệ dường như đã bị cái giá của Lý Hạo làm cho chết sững, nhất thời thất thần.

Ngay cả Tông Kiệt Khánh cũng hơi khựng lại, một lúc sau mới cười nhạt nói.

- Thế nào? Xem ra Tông Thiếu gia không ra giá được nữa rồi nhỉ?

Lý Hạo cười hà hà:

- Nếu không được thì mau chóng mà từ bỏ đi!

- Ai nói Bản Thiếu gia không ra giá được?

Tông Kiệt Khánh nghiến răng ken két, một lúc sau nói với giọng đáng sợ:

- Một cuộn Công pháp Chu Tước Trung cấp cộng với Đấu kỹ Chu Tước Trung cấp đồng bộ!

Dứt lời, Tông Kiệt Khánh nhìn Lý Hạo với ánh mắt độc ác, rõ ràng là lần này hắn liều rồi!

Cái giá Tông Kiệt Khánh đưa ra cũng khiến Lý Hạo khựng lại một lúc, sắc mặt hơi thay đổi nói:

- Xem ra Tông Thiếu gia nhất định muốn có món đồ này. Nếu đã vậy thì Bản Thiếu gia sẽ cho người, thế nào? Hề hề, đợi khi người mang nó về không biết ăn nói thế nào với gia tộc, ta xem ngươi chết ra sao?

- Hừ!

Với sự chế giễu của Lý Hạo, Tông Kiệt Khánh chỉ cười nhạt, rồi hắn nhìn về Đường Huệ, nói:

- Ngươi còn ngẩn ra đó làm gì?

- Ồ... xin Tông Thiếu gia bớt giận!

Đường Huệ che miệng cười:

- Theo quy định bọn ta phải nói thêm vài câu, nhưng Tông Thiếu gia đừng quá lo lắng. Cái giá này đã không còn ai dám tranh với Thiếu gia nữa rồi!

Nói rồi Đường Huệ nhìn quanh một lúc, sau khi cố ý nhìn về vài nơi xong khẽ hít một hơi nói:

- Nếu không còn ai ra giá nữa vậy thì món đồ này...

- Đợi đã!

Khi Đường Huệ sắp định giá thì bỗng vang lên tiếng cười:

- Sao Đường Hộ pháp biết không có ai hứng thú với nó, cũng không ra giá được chứ?

Đường Huệ nhìn quanh rồi dừng lại ở Lý Dật, khẽ cười:

- Thì ra là Lý Dật Thiếu gia. Dám hỏi Lý Dật Thiếu gia cũng hứng thú với nó sao?

Lý Dật cười nhẹ. Đằng kia Tống Kiệt Khánh cười lạnh lùng:

- Nếu ngươi dám ra giá thì chắc biết hậu quả thế nào rồi chứ?

Lý Dật nhìn mà như không nhìn, tay phải đập nhẹ lên Dụng Giới, rồi một cuộn Quyển trục màu đen rơi ra.

- Ta dùng nửa bộ Công pháp Bạch Hổ để đồi, thế nào?

Lý Dật nói thản nhiên nhưng lại khiến ánh mắt đùa cợt của rất nhiều người bỗng chốc cứng đờ lại.

Công pháp Bạch Hồ còn khó tìm hơn mấy lần Đấu kỹ Bạch Hồ! Lại có người dùng để đổi lấy một cuộn Đấu kỹ Quyển trục bị phong ấn!

Tên này chả lẽ lại là đồ ngốc?

Ngay Bốc Lang cũng nhìn đầy vẻ kỳ quái. Chỉ có điều hắn cũng là chủ của một Bang lúc này vẫn bình tĩnh.

Nét mặt dữ dằn của Tổng Kiệt Khánh bỗng chốc cũng đóng băng phải biết là dù là thế lực như Tứ Đại Gia Tộc Đế Đô cũng không có Công pháp Bạch Hỗ, thậm chí Đấu Thần Điện cũng chưa chắc đã có.

Nhưng tên kia lại lấy ra để đổi? Hắn còn là bại gia chi tử hơn cả mình nữa!

Lý Hạo vốn định xem Tông Kiệt Khánh làm trò cười thì lúc này sắc mặt cũng đanh lại, ánh mắt nhìn Lý Dật cổ quái khó có thể tả bằng lời.

Bên kia, Diệp Khinh Vũ lúc này cũng đang ở trạng thái vô cùng hoạt kê.

Diệp Khinh Vũ khẽ xoa xoa thái dương, sau đó lại bóp lấy bóp đề, rồi cười khổ:

- Ta... ta không nghe nhầm đấy chứ?

- Có lẽ không sai đâu.

Miêu Khả cười khổ:

- Chả trách mà Đại trưởng lão cũng nói không được đắc tội với hắn! Thứ như thế mà hắn cũng lấy ra được, đằng sau hắn rốt cuộc là thế lực gì vậy?

- Tuy chỉ có nửa bộ Công pháp Bạch Hổ...

Môi Diệp Khinh Vũ giật giật, rồi thở dài.

- Ngươi...

Lúc này Thần Thần cũng đang há hốc mồm nhìn Lý Dật, cô ta quá kinh ngạc với những gì Lý Dật vừa nói đến mức không nói được gì.

Lúc này, chẳng có mấy người có thể giữ được bình tĩnh nữa. Ngay cả Đường Huệ trên sân khấu cũng khẽ hít mấy hơi mới thoát khỏi trạng thái kỳ quặc. Cô ta miễn cưỡng nở nụ cười:

- Lý Dật các hạ, vốn dĩ nửa bộ Công pháp Bạch Hỗ đồi một bộ Đấu kỹ Bạch Hỗ bị phong ấn cũng là hợp lý, thậm chí cũng không có giá nào cao hơn nữa. Nhưng lúc nãy các hạ cũng nói rồi, Công pháp chỉ có một nửa, nếu không thể tu luyện được nó thì chẳng phải...

Ý của Đường Huệ đã rất rõ, đương nhiên Lý Dật không thể không hiểu. Hắn cũng chẳng nhiều lời, chỉ tung tung cuộn Quyển trục rồi nói:

- Tên của bộ Công pháp này là Ảnh Ma Đại Pháp. Với kiến thức của Đường Hộ pháp chắc cũng biết đây là chính thứ mà một trong Thiên Phong Thất Hoàng Âm Hoàng La Bản đã tu luyện?

Lời này vừa dứt, lập tức trong đại sảnh lại đầy tiếng hít thở sâu. Dù sao thì cảnh giới Đấu Hoàng là cái mà vô số người ngưỡng mộ. Ngay những Đại thế lực khi nghe đến Thiên Phong Thất Hoàng cũng phải thấy chấn động.

- Chắc Đường Hộ pháp cũng biết, lại lịch của bộ Công pháp này khá kỳ lạ. Hình như Âm Hoàng La Bản cũng dựa vào nửa bộ Ảnh Ma Đại Pháp này mà đạt được cảnh giới như ngày nay. Trong tay ta cũng chỉ có nửa bộ... Tuy điều kiện để tu luyện nó rất ngặt nghèo, cần phải là người có Am thuộc tính mới tu luyện được. Nhưng ta nghĩ, thế nào thì cũng vẫn hơn nhiều so với Đấu kỹ bị phong ấn không biết lúc nào mới mở được kia phải không?

Vốn nghe thấy chỉ có nửa bộ Công pháp, nét mặt của Đường Huệ khá phức tạp, nhưng sau khi nghe lời giải thích của Lý Dật, ánh mắt cô ta tràn ngập ý tứ.

Đương nhiên cô ta hiểu Công pháp Bạch Hổ khó kiếm đến mức nào, cho dù là nửa bộ, nếu có thể tu luyện được thì giá trị chắc chắn cao hơn Đấu kỹ bị phong ấn, nghĩ đến đây cô ta định đồng ý.

Nhưng đột nhiên Bốc Lang lên tiếng:

- Lý Dật tiêu bằng hữu, không biết nửa bộ Công pháp của ngươi có mấy tầng tâm pháp?

Lý Dật nhếch môi:

- Bốn.

- Bốn tầng?

Bốc Lang lưỡng lự một lúc nói:

- Vậy không biết tiểu bằng hữu có thể cho ta xem Công pháp đó xem một lát được không?

Lý Dật cười:

- Đương nhiên là được!

Nói rồi hắn ném cuộn Quyển trục, nó bay với đường bay khá kỳ quặc, rồi rơi vào tay Bốc Lang.

Bốc Lang cầm quyền trục trầm ngâm một lúc nói:

- Không phải đồ giả, là Ảnh Ma Đại Pháp, nhưng chỉ có bốn tầng tâm pháp thì hình như hơi quá thấp!

Lý Dật cười nhạt:

- Ta nghĩ chắc Bốc Bang chủ cũng biết qua về lai lịch của Ảnh Ma Đại Pháp này, cũng biết nó hiếm quý đến mức nào. Một cuộn Công pháp, dù chỉ có nửa bộ cũng hơn nhiều so với một cuộn Đấu kỹ Quyển trục Bạch Hỗ không thể giải phong ấn. Nếu Bốc Bang chủ không đồng ý trao đổi thì cứ coi như ta chưa ra giá vậy!

Bốc Lang hơi biến sắc mặt, một lúc sau nét mặt có vài phần miễn cưỡng:

- Được, ta chấp nhận cái giá này!

Bốc Lang vừa dứt lời, Lý Dật gãi gãi mũi, gương mặt vẽ lên nụ cười nhạt mà người khác khó có thể thấy được.