Đấu Thần

Chương 232




Đả tự: Sided Lovettt

***

Binh~~

Chân Lý Dật đập vào bàn tay của người đột ngột xuất hiện, đấu khí phát tán bốn phía, rồi cả hai thân hình cùng bắn ngược ra sau.

Vèo~~

Lý Dật đánh không trúng mục tiêu nhưng không đánh tiếp, hắn xoay trên không rất đẹp mắt rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhìn kẻ vừa dám ra tay cứu Lan Vũ với ánh mắt cổ quái.

Người đó mặc áo trắng mỉm cười rất hàm xúc, ánh mắt khẽ lướt qua Lý Dật rồi gật gật đầu.

Nhìn người đó Lý Dật chỉ khẽ nhíu mày rồi nói:

- Cố Bang chủ, xem ra hôm nay người nhất định muốn gây khó dễ với ta?

- Hà Hà... Vì đây chắc là Lý Dật phải không?

Cố Vân khẽ cung tay, mặt không có cảm xúc gì:

- Không ngờ Lý Dật huynh đệ là người không chịu được nhàn rỗi... Thế này đi, hôm nay khi người vào núi, Cố Vân ta đã giữ thể diện cho ngươi, lần này coi như người giữ thể diện cho ta, ngươi thấy sao?

Sự xuất hiện của Cố Vân khiến tất cả dường như thở chậm lại.

- Đây là Cố Vân, Phó Bang chủ của Bang Thổ Làng sao?

- Không ngờ, lần này kinh động cả đến hắn! Hình như hắn với kẻ kia biết nhau!

- Kẻ kia tên là gì? Lý Dật? Cái tên này sao nghe quen thế nhỉ?

- Lý Dật? Không phải kẻ đã động thủ với Nạp Lan Hạ ở Vân Thủy Thành đấy chứ? Chắc không phải chứ?

- Là hắn sao? Sao có thể?

Rõ ràng là sau một tháng chuyện của Lý Dật hồi đó ở Vân Thủy Thành đã lan truyền đến đây. Hơn nữa Nạp Lan Gia, thế lực nhất bá của Vân Thủy Thành, đã bị tiêu diệt hoàn toàn, càng có nhiều người suy đoán, sự sụp đổ này có quan hệ không ít đến Lý Dật.

Phải biết là tin đồn càng truyền đi thì càng lớn, vì thế danh tiếng của Lý Dật tuy không so được với Thất Hoàng Thập Vương nhưng cũng tuyệt đối cũng không nhỏ.

Đến lúc này rất nhiều người chợt bừng tỉnh. Thì ra là hắn, chẳng trách mà lại như thế!

Ngay cả Lan Vũ miệng cũng trở nên đắng ngắt. Tuy thế lực Lan Gia lớn nhưng tuyệt đối không thể so được với Nạp Lan Gia! Ngay cả Nạp Lan Gia cũng xui xẻo dưới tay hắn, huống hồ là mình?

- Thể diện?

Lý Dật khẽ nhíu mày, một lúc sau cười nhẹ, hắn cũng chẳng buồn hỏi tại sao Cố Vân lại biết mình. Khi vào đây hắn đã báo ra gia môn, vậy thì với quyền thế của Bang Thổ Lang muốn tra ra cũng không phải là khó:

- Hình như ngươi và ta chẳng có giao tình gì, sao ta phải giữ thể diện cho ngươi chứ? Huống hồ, chuyện của ta và Lan Gia cũng sắp kết thúc rồi. Ta nghĩ Cố Bang chủ không phải vì thế mà bất bình chứ?

- Lý Dật huynh đệ hiểu nhầm rồi!

Cố Vân khẽ cười, nhìn lướt qua Lan Vũ rồi nói:

- Việc ban nãy rốt cuộc là sao Cố mỗ ta không rõ, nhưng dù thế nào thì quy tắc của Bang Thổ Lang không cho phép ai động thủ ở đây... Dù có mâu thuẫn gì cũng xin mời các ngươi ra bên ngoài giải quyết!

- Được thôi.

Lý Dật gật đầu:

- Người giao Lan Vũ cho ta, ta đưa hắn ra ngoài, theo giao hẹn ban đầu giữa ta và hắn thì chiêu thứ ba vẫn chưa xong!

Cố Vân khựng lại, rồi cười khổ. Theo tình huống bình thường nếu hắn đã nói thế thì Lý Dật cũng nên thuận thể mà giữ thể diện, chuyện kia coi như xong như thế mới thể hiện sự đại lượng của Lý Dật, còn Bang Thổ Lang sau này cũng coi như nợ Lý Dật một cái ân tình.

Nhưng không ngờ Lý Dật lại nói như vậy, khiến Cố Vân nhất thời không tiếp lời được.

Cười khó xử một lúc, Cố Vân cung tay:

- Lý Dật huynh đệ, cái này gọi là tha được cho người ta thì tha. Nếu không thì vậy đi, ta bảo Lan Vũ Thiếu gia bồi thường tạ lỗi với ngươi, ngươi bỏ qua cho hắn, thế nào? Như vậy thì cũng coi như Bang Thổ Lang bọn ta nợ ngươi một ân tình! Dù sao thì Lan Gia và Bang Thổ Lang bọn ta cũng có chút giao tình, nếu cứ nhìn Lan Vũ gặp chuyện như vậy cũng không phải hay... Lý Dật Thiếu gia thấy sao?

Lý Dật nhìn Lan Vũ với ánh mắt kỳ quái rồi lại nhìn Cố Vân, bỗng bật cười:

- Nếu Cổ Bang chủ đã nói vậy rồi... Ta nhận lệnh bài của ngươi cũng coi như đã nhận thịnh tình của ngươi... Được rồi! Vậy chỉ cần ngươi bảo hắn khấu đầu ba cái ta sẽ bỏ qua, không tính toán nữa... Nếu không thì muốn đi cũng được thôi. Hừ!

Vẻ mặt đó của Lý Dật lọt vào mắt Cố Vân khiến hắn khựng người lại, một lúc sau hắn đến bên cạnh Lan Vũ nói nhỏ điều gì đó.

Một lúc sau, Lan Vũ nghiến răng nghiến lợi bò dậy, chật vật tiến lại trước mặt Lý Dật nói nhỏ:

- Lý Dật, cái nợ này ta đã nhớ rồi đấy!

Nói rồi hắn cắn môi quỳ xuống "binh binh binh" ba tiếng khẩu đầu.

- Đúng là tên nhát chết!

- Người của Lan Gia xem ra cũng là loại chẳng ra gì?

- Hắc hắc, xem sau này Lan Vũ còn ngông ngênh thế nào được! Lại còn khấu đầu thật đấy!

- Hắc hắc hắc...

- ...

Nhìn Lan Vũ nghiến răng khấu đầu, Lý Dật khựng lại, một lúc sau ánh mắt hắn lóe lên một tia sát ý.

Nếu Lan Vũ là kẻ lỗ mãng thì cũng tha cho hắn là xong. Nhưng người này, trong tình cảnh này lại khấu đầu thật, đó chính là kẻ rất có tâm địa. Hắn giống như một con rắn độc, nếu đã đắc tội thì phải giết thẳng tay, nếu không sau này không biết lúc nào sẽ gặp rắc rối!

Nhưng bây giờ thì không thể động thủ được rồi...

- Hừ...

Lạnh lùng nhìn Lan Vũ khó khăn lắm mới đứng dậy được, ánh mắt Lý Dật lóe lên sự khác lạ, rồi khi mọi người còn không kịp phản ứng gì, hắn đã giơ chân đá bay Lan Vũ ra ngoài.

Nhưng lần này hắn không ra hết sức, không lấy mạng Lan Vũ.

Bị Lan Vũ nhìn chằm chằm với ánh mắt thù hằn, Lý Dật chỉ khẽ mỉm cười:

- Lan Vũ Thiếu gia, giờ ba cái khấu đầu đã xong ba chiều cũng qua rồi! Từ giờ về sau ta và ngươi không liên quan gì đến nhau! Nhưng nếu ngươi muốn báo thù thì ta cũng nhận. Nhưng trước khi đó ta nhắc ngươi một câu. Làm người thì phải thông minh một chút thì hơn, đừng có bị người khác giở trò rồi vô cớ bảo người khác là trộm cắp, rồi lại đắc tội với người không được đắc tội! Lần này coi như ngươi may mắn, lần sau ấy mà... Ha ha...

Nghe Lý Dật nói vậy, sắc mặt Lan Vũ tái đi, rồi trở nên thù hận, nhưng lần này dường như hắn cũng không chỉ nhằm vào một mình Lý Dật mà thôi...

Cố Vân thấy vậy nhưng làm như không biết gì hết, chỉ cung tay với Lý Dật:

- Ta phải đa tạ sự đại lượng của Lý Dật huynh đệ... Hà hà... Thế này đi, bắt đầu từ đêm nay, chi phí của Lý Dật huynh đệ ở Lang Các tính cho Cố mỗ, coi như chút tâm ý của ta!

Lý Dật nghe thế cũng chỉ gật gật đầu không biết là đồng ý hay không, rồi hắn nhìn xung quanh:

- Nếu đã vậy thì ta đi nghỉ đây! Ta nghĩ ở lại đây cũng chẳng có gì thú vị cả!

Nói rồiLý Dật quay người bỏ đi, khi đến chỗ người thịnữ ban nãy thìnở nụ cười.

Người thị nữ đó rõ ràng đã bị Lý Dật dọa cho chết khiếp, nhìn nét mặt Lý Dật lúc này mà đờ người ra, nhưng chỉ một lúc là thanh tỉnh lại, nhanh chóng dẫn đường cho Lý Dật.

Nhưng lần này dù nhìn thế nào cũng thấy nàng ta cung kính hơn trước rất nhiều! Dù sao thì đây cũng là thế giới cường giả vi tôn mà!

Thấy Lý Dật bỏ đi, Cố Vân mới quét mắt nhìn đại sảnh rồi cung tay:

- Ha ha, chuyện hôm nay đúng là làm hỏng nhã hứng của mọi người rồi, xin chư vị đừng để bụng!

- Đâu có, đâu có!

- Cố Phó Bang chủ khách khí rồi!

Những người này cũng khá hiểu biết, vừa nói vừa cung tay, rồi nhanh chóng cáo từ.

Thấy tất cả đã đi hết Cố Vân chau mày hồi lâu rồi vỗ tay:

- Người đâu!

Rất nhanh, một vài kẻ mặc áo đỏ đi ra từ góc.

Cố Vân nhìn mấy kẻ bị Lý Dật đả thương rồi nói:

- Đưa họ đến chỗ Hạc Lão xem có kiểm tra ra điều gì không... Có kết quả gì lập tức báo ta ngay!

- Vâng!

Mấy người đó cúi người rồi nhanh chóng đưa những kẻ kia đi.

Lúc này, Lan Vũ chật vật gượng dậy từ góc tường loạng choạng lại gần chỗ Cố Vân, nghiến răng nói:

- Biểu ca, xem ra kẻ lừa đệ hôm nay là do huynh phái đến?

Cố Vân cười khẽ:

- Vậy thì sao?

- Huynh... Được lắm!

Lan Vũ nhô một bãi máu:

- Không ngờ ngay cả huynh cũng giở trò với đệ! Được, được lắm!

Cố Vân khẽ nhíu mày nói:

- Ta làm vậy chỉ là muốn biết lão quỷ đó đến tột cùng là đã tra ra được cái gì mà thôi! Sự hy sinh hôm nay của đệ không phải không có ý nghĩa gì đâu... Tên Lý Dật đó không đơn giản đâu! Nếu lợi dụng được hắn thì mục đích của chúng ta sẽ không khó để đạt được... Biểu đệ, hôm nay thiệt thòi cho đệ rồi!

Lan Vũ hơi khựng lại, rồi nặn ra nụ cười:

- Nếu đã như vậy thì thôi đi!

Nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt Lan Vũ lại rất độc ác.

Không biết Cố Vân có nhìn thấy không hắn chỉ chắp tay sau lưng nói:

- Cũng không thể cứ thế là xong! Những gì hắn làm với đệ hôm nay, nhất định phải khiến hắn trả lại đệ gấp trăm lần... Có điều lúc này chưa động đến hắn được! Lý Dật...

...

- Lan Vũ tuy là kẻ hiểm độc nhưng cũng không cần nghĩ nhiều. Còn Cố Vân, kẻ này ta không nhìn thấu hắn được, thực lực cũng cao thâm khó dò... Xem ra phải tiếp xúc với hắn nhiều hơn!

Trong căn phòng thanh nhã, Lý Dật khẽ nhịp tay trên bàn ngồi lẩm bẩm một mình.

Vừa rồi, sau khi thị nữ dẫn hắn đến căn phòng cao nhã này thì hắn vẫn giữ tư thái đó.

- Có điều, lúc này không cần phải quan tâm đến hai kẻ đó... Hội bán đấu giá tối nay lại phải lộ mặt. Giờ Lan Vũ và Cố Vân là một bọn, mình đắc tội với chúng cũng phải tìm chút liên minh chứ nhỉ? Có nhiều chuyện, nước đục thì mới thả câu được.

Thầm cười nhạt, Lý Dật bắn ra chút đấu khí khóa cửa lại rồi vào một cái đã ngồi khoanh chân trên giường.

Xung đột với Lan Vũ không phải không có điều gì tốt, ít nhất thì chiêu cuối cùng với Cố Vân, hắn không những không bị thiệt mà còn mơ hồ có được chút cảm ngộ, hắn cảm thấy chưa biết chừng mình đã nắm chắc được cơ duyên đột phá.

Cơ hội này vô cùng khó kiếm, đây cũng là nguyên nhân cơ bản mà Lý Dật lại dễ dàng tha cho Lan Vũ như vậy!

Tên Lan Vũ nhỏ nhoi đâu có quan trọng bằng việc đột phá?

Vừa nghĩ, Lý Dật đã nhắm mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cùng với sự vận hành của tâm pháp Thiên Ma Cửu Biến, đấu khí dồi dào tràn ra từ đan điền khí hải rồi chui vào mọi đường kinh mạch...

- Lượng đấu khí đã rất dồi dào rồi, suýt nữa thì không thể cất trữ, cũng có nghĩa là lúc này là cơ hội đột phá tốt nhất!

Nghĩ đến đây, Lý Dật nhanh chóng vận đấu khí trong người rồi chuyển hết vào xoáy đấu khí trong khí hải đan điền...

Xẹt~~

Cùng với một âm thanh cổ quái, dưới sự thúc động của Lý Dật, đấu khí Lôi thuộc tính tràn hết vào xoáy đấu khí, xoáy đấu khí xoay chuyển và bắt đầu luyệm hóa.

Đấu khí không ngừng bị chèn ép, ma sát, cuối cùng trong màu tím dần dần xuất hiện chút màu đỏ...