Đấu Thần

Chương 230




Đả tự: Sided Lovettt

***

Trong những lời nghị luận chẳng có ý tốt gì, những kẻ đại hán phía sau Lan Vũ bước những bước dài tới trước bàn của Lý Dật.

- Rầm!

Một đại hán sau lưng Lan Vũ đã đá tan chiếc bàn, rồi nhìn Lý Dật với ánh mắt độc ác.

Ánh mắt này khiến Lý Dật chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Người thị nữ kia lúc này hét toáng lên lùi sau mấy bước, vì chức trách mà cô ta không dám bỏ đi.

Lý Dật vẫn bình thản ngồi đó, hắn từ tốn uống hết trà rồi ném chén vỡ choang rồi cười lạnh:

- Lan Vũ của Lan Gia Lan Triệt Thành đúng không? Nếu hôm nay người không nói rõ ràng tại sao lại khiêu khích ta thì người chuẩn bị bò ra ngoài đi!

- Ngông cuồng! Dám vô lễ với Thiếu gia!

Gã đại hán vừa đá bàn quát, giơ tay lên đánh về Lý Dật.

Mắt Lý Dật trở nên sắc lạnh, thân hình khẽ động...

- Rầm!

Vào thời khắc mà mọi người đều tưởng rằng Lý Dật đã bị chưởng đó tát chết thì thấy đại hán kia bay đi, sau khi đập vào một ngọn giả sơn, máu phun tung tóe thì không bò dậy nổi nữa.

Đâu đó có tiếng người hít một hơi lạnh buốt, rồi ánh mắt lại dừng nơi Lý Dật, giờ xem ra mọi thứ dường như rất đặc sắc...

Cảnh tượng đó khiến khí thế ngùn ngụt của Lan Gia Lan Triệt Thành bỗng tắt. Với thân phận của chúng ngông ngênh ở Lan Triệt Thành đã quen rồi, dù là ai cũng phải lui bước, nhưng lần này lại có kẻ dám phản kháng?

Chỉ có điều, những kẻ đó cũng không phải ngu, thấy kẻ ra tay chớp mắt đã bị đá bay, có ai mà không biết kẻ trước mặt đây thuộc loại khó động vào? Vậy là không ai dám ho he gì nữa mà chỉ nhìn Lan Vũ.

Ánh mắt Lan Vũ hơi co lại, một lúc sau hắn cười lạnh:

- Gan thật! Xem ra các hạ không phải người bình thường nhưng người đã có thân thủ như vậy chắc không phải loại vô danh, không biết tại sao người lại dùng thủ đoạn hạ đẳng như vậy?

- Thủ đoạn hạ đẳng?

Lý Dật không biến sắc mặc, chỉ ngẩng đầu nhìn Lan Vũ, cười nhẹ:

- Lan Vũ Thiếu gia phải không? Nếu ta nhớ không nhầm thì chúng ta đây là lần đầu gặp mặt. Sao ngươi lại nói ta làm chuyện hạ đẳng? Nếu không nói cho rõ ràng thì ta đảm bảo Lan Gia các ngươi từ giờ sẽ thiếu đi một vị Thiếu gia!

Nghe Lý Dật đáp lời như thế, những người đứng xung quanh sắc mặt ngày càng đa dạng. Vừa rồi Lý Dật dám ra tay với Lan Gia nhất bá Lan Triệt Thành đã là ngoài dự liệu của nhiều người, nay lại còn nói với thái độ như vậy?

Nhưng nhiều người nghĩ một chút đã hiểu ra... Xem ra, hắc y nhân giấu mặt này không phải loại vừa đâu! Cũng không biết lần này Lan Gia Lan Triệt Thành có bị đá lên thớt không nữa!

Ngoài những kẻ có giao tình với Lan Gia ra thì rất nhiều người lộ vẻ vui mừng trước đại họa của người khác.

Dù sao, những ngày chờ đợi cũng khá nhàm chán, giờ lại có màn kịch hay thì ai cũng thấy thích thú.

- Gan góc lắm!

Lan Vũ hừ giọng, ánh mắt nhìn Lý Dật sắc lẹm:

- Nếu vậy thì ta hỏi người một câu! Vừa rồi, khi vào Lang Các, có phải người cầm một tấm lệnh bài?

Lý Dật cười, vỗ tay một cái, tấm lệnh bài mà Đường Huệ đã trả lại xuất hiện trong tay hắn. Hắn tung tung tấm lệnh bài nói:

- Vậy thì sao? Lẽ nào ta dùng một tấm lệnh bài mà động gì đến Lan Gia các ngươi sao?

- Vốn dĩ người dùng lệnh bài thì chẳng liên quan chó gì đến bọn ta, nhưng cái ngươi dùng lại là lệnh bài đã mất của Lan Vũ ta! Thế là liên quan đến ta rồi! Tiểu tử, nếu giờ ngươi ngoan ngoãn hoàn trả và khấu đầu xin lỗi thì ta sẽ tha cho ngươi! Nếu không ta đảm bảo ngươi sẽ phải hối hận!

Lan Vũ vẻ mặt lạnh băng ánh mắt sắc lạnh đâm xuyên cá da thịt, giọng nói mang đầy sát khí.

Rõ ràng là chuyện lệnh bài của hắn bị trộm đã khiến hắn giận dữ đến cực độ.

- Kẻ trước đó cũng nói năng như thế này đã bị ta phế đấu khí. Lúc này chưa biết chừng đã bị ném ra đồng nuôi sói rồi...

Lý Dật cười nhẹ:

- Ngươi rất có gan, dám nói năng như thế... Có điều, ta nể ngươi là trẻ con chưa hiểu chuyện, ta nói với người một câu này!

Nói rồi Lý Dật xoay xoay tấm ngân bài:

- Lệnh bài này của ta là Cố Vân đưa cho. Ngươi muốn nói là ta trộm của ngươi, được thôi, đưa ra chứng cứ đi! Nếu không được thì hôm nay dù Cố Vân có đến thì cũng đừng mong ta tha cho ngươi!

- Chứng cứ?

Lan Vũ cười lạnh:

- Bản Thiếu gia sáng nay bị trộm trong phòng mà hôm nay chỉ có người là kẻ lạ xuất hiện ở Lang Các, lại còn giấu đầu hở đuôi! Nếu không phải người trộm thì là ai?

- Giấu đầu hở đuôi?

Lý Dật cười nhẹ, giờ hắn cũng chẳng cần phải che giấu thân phận, gỡ bộ áo đen ra, để lộ một gương mặt trẻ đến kinh ngạc, Lý Dật nói:

- Giờ ngươi còn gì muốn nói?

Dường như Lan Vũ không ngờ Lý Dật lại trẻ đến vậy, nhất thời khựng người, nhưng hắn cũng là người thông minh, một lúc sau hắn cười nhạt:

- Xem ra các hạ cũng không phải người bình thường! Không tồi, nếu ngươi có thể bày ra bối cảnh gì đó khiến ta phải dè chừng thì coi như hôm nay bản Thiếu gia chịu thiệt thòi rồi!

- Bối cảnh?

Lý Dật cười:

- Cái thứ đó có ăn không được không? Lan Vũ Thiếu gia yên tâm, dù ta có bối cảnh cũng không hơn được ngươi đầu... Chỉ có điều, ta vẫn chỉ cầu đó, nếu người có chứng cứ thì đưa ra ta xem!

- Ha ha ha...

Lý Dật vừa dứt lời, rất nhiều người trong đại sảnh bật cười, dù sao thì thái độ trước sau bất nhất của Lan Vũ đúng là khiến người ta phải buồn cười.

Mặt khác, nhiều người cũng bị gương mặt quá trẻ của Lý Dật dọa cho giật mình.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có lẽ rất nhiều người không dám tin là một kẻ trẻ như thế lại dám ăn nói trước mặt Lan Vũ như vậy!

- Chứng cứ!

Dường như Lý Dật đã chọc giận Lan Vũ, khóe miệng hắn giật giật liên hồi, rồi nói lạnh lùng:

- Đó là cái quái gì? Ta nói thật với người, lời ta nói chính là chứng cứ tốt nhất!

- Vậy có nghĩa là không có chứng cứ rồi!

Lý Dật cười nhẹ:

- Ta cũng không làm khó Lan Vũ Thiếu gia người, chỉ cần giờ người quỳ xuống khấu đầu nhận sai thì ta bỏ qua, thế nào?

- Ngươi muốn chết hả?

Lan Vũ cười lạnh tanh, sát khí nồi cuồn cuộn.

Trong Lan Triệt Thành, với thân phận Thiếu gia Lan Gia có kẻ nào dám đối nghịch với hắn? Lúc này hắn đã bị Lý Dật chọc giận cực độ.

- Vào!!

Trong khoảnh khắc, thân hình Lan Vũ đột nhiên nghiêng một bên, chân phải nhắm thẳng đầu Lý Dật quét mạnh.

Một luồng đấu khí bao trùm trên chân hắn hình thành nên hình lưỡi đao bổ xuống đầu Lý Dật.

Đòn tấn công đột ngột này chỉ khiến Lý Dật khẽ cười, hắn hơi nghiêng đầu rồi thản nhiên nói:

- Không tồi, khá lợi hại đấy... Có điều, số người không may, gây sự nhầm đối tượng rồi!

Nói rồi, tay trái Lý Dật giơ lên, co ngón tay lại rồi khẽ búng về phía trước.

- Xoẹt!!

Lưỡi đấu khí chạm phải ngón tay Lý Dật bỗng tản ra hai bên, còn ngón tay Lý Dật thì lại chạm vào cẳng chân Lan Vũ.

- Ấm!!

Một tiếng nổ trầm vang lên, thân hình Lan Vũ bị chấn động mạnh, bay bật ra sau rồi rơi xuống đất. Thân hình hắn dường như bị tê liệt chỉ co giật không ngừng, nhìn rất hoạt kê.

Chỉ một chiêu đó thôi đã phân rõ người mạnh kỷ yếu!

- Không phải chứ? Tuy Lan Vũ kiêu căng nhưng nghe nói cũng là Đấu Giả Đinh phong có điều vì muốn tham gia Tế Thần Điển nên không chịu đột phá, sao lại không tiếp nổi một chiêu của tên tiểu tử kia vậy?

- Tiểu tử đó mặt non choẹt, không phải là Đấu Sư đấy chứ? Nhưng nếu phải thì sao lại...

Những kẻ đứng xem lập tức bàn tán xôn xao, nhưng lần này âm thanh đã to hơn khiến thể diện Lan Vũ sắp không giữ nổi nữa.

- Khốn kiếp!

Lan Vũ hét lên, cơ thể cuối cùng cũng hồi phục lại bình thường. Hắn nhìn mấy kẻ cao lớn bên cạnh, cười lạnh rồi chỉ vào Lý Dật:

- Giết hắn cho Bản Thiếu gia!

Mấy kẻ đứng cạnh Lan Vũ chỉ lưỡng lự một lát rồi xông lên, trong số đó có hai kẻ là Đấu Sư cường giả nên không sợ không đối phó được tiêu tử cổ quái kia.

Thấy mấy kẻ đang cùng xông lên, Lý Dật chỉ cười nhạt, cười đầy chế giễu:

- Đúng là cóc ngồi đấy giếng, không biết trời cao đất dày!

Trong mắt hắn những kẻ này chẳng khác gì đám sâu kiến.

Lý Dật chỉ chầm chậm đứng dậy, dẫm chân lên chiếc ghế mình vừa ngồi.

- Bốp!

Chiếc ghế đem theo chút kinh phong bay tới, khi hai kẻ kia phản ứng thì ghế đã đập vào ngực rồi.

Hai bọn chúng bị trúng một kích lôi đình, toàn thân rung lên, ngực lún xuống một ngụm máu tóera, cả người bay ngược về sau, kết cục chẳng khác gì tên trước đó.

Lúc này, hai Đấu Sư cường giả còn lại hơi kinh ngạc, đang định dùng Sa y Đấu khí thì không kịp nữa rồi.

Lý Dật khẽ động người đã đến bên cạnh kẻ thứ nhất, chân phải vung lên đá vào mặt Đấu Sư thứ nhất.

Đấu Sư đó phụt máu, cả người mất kiểm soát bay ngược trở ra, rồi rơi xuống làm vỡ tan một chiếc bàn.

Còn bên này, Lý Dật lại di chuyển đến bên cạnh Đấu Sư thứ hai, tay phải vươn ra sau nắm lấy tóc hắn.

Rồi Lý Dật quật qua vai, Đấu Sư đó rơi rầm xuống đất. Mặt đất được lát bằng đá xuất hiện vô số vết nứt, còn Đấu Sư kia, co giật một lúc thì tắt thở...

- Ồ...

Không khí trong đại sảnh dường như ngưng tụ, biến cố này khiến nhiều người không kịp phản ứng.

Hai Đấu Giả Đỉnh phong, hai Đấu Sư, dù có yếu mức nào cũng không thể thất bại thảm hại đến mức đó chứ?

Mà xem ra, đối phương cũng chẳng dùng Sa y Đấu khí có nghĩa là dù thực lực hắn ra sao, dùng sức mạnh của Đấu Giả mà lại làm được những chuyện mà nhiều Đấu Sư chưa chắc làm nỗi.

Mọi người bỗng đồng loạt cảm thấy miệng đắng ngắt.

Còn Lan Vũ nãy giờ cười lạnh lùng thì giờ đã biến thành sự kinh hãi, có vài phần hoạt kê. Vừa rồi bên ngoài có kẻ nói lệnh bài của hắn bị một Đấu Giả trộm mật, hắn nộ khí xung thiên đến tính số, nhưng hoàn toàn không thể ngờ lại rơi vào kết cục này...

Hơn nữa, với thủ đoạn ác hiểm đó...

- Khốn kiếp! Lần này đúng là hại chết người rồi! Lát nữa nhất định phải bóp chết mấy kẻ ăn nói bừa bãi đó!

Lan Vũ thầm kêu trời trong bụng, từ từ ngẩng đầu lên, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của Lý Dật, bất giác toàn thân run rẩy, dường như có chậu nước lạnh đổ lên người, da gà trên người hắn nổi hết lên...