Đấu Thần

Chương 209




Đả tự: Sided Lovettt

***

Không khí trong đại điện rất kỳ quặc, thi thể và những kẻ bị thương đầy mặt đất, Lý Dật chỉ cười nhạt, dường như bao hàm trong đó sát khí vô cùng vô tận.

Bốn người còn lại bên Tiệt Giáo, ngoài Mộ Dung Vô Địch ra sắc mặt ai cũng tái mét. Nguyên nhân không phải gì khác mà chính là vì biểu hiện của Lý Dật đã vượt quá thực lực Đấu Sư bình thường...

Mọi người đều là người thông minh, đương nhiên nhìn ra được, đối mặt với thân pháp và tốc độ nhanh đến kỳ lạ đó của Lý Dật, các Đấu Sư cường giả bình thường mà xông lên cũng chỉ là nộp mạng thôi.

Có lẽ chiến lực của hắn đã có thể so sánh với Đấu Vương cường giả.

Sợ thì sợ thật, nhưng Lý Dật có được thân thủ đó bọn họ cũng không quá kinh ngạc.

Vì trên Đại lục Đấu Thần, sự khác biệt giữa Công pháp các cấp là có thể khiến hai người cùng đẳng cấp có chiến lực khác nhau thậm chí đến mười mấy lần cũng không phải nói khoa trường.

Nếu cộng thêm với đẳng cấp về Đấu kỹ thì sự khác biệt này thậm chí còn được kéo rộng hơn nữa.

Những việc này đương nhiên ai cũng chắc chắn.

Trong cái không khí cực kỳ ngột ngạt này, nét mặt của Mộ Dung Vô Địch cuối cùng cũng có vài phần thay đổi, hắn chậm rãi quét mắt ra cả đại sảnh, lạnh lùng nói:

- Một đám vứt đi!

Rồi hắn nhìn Lý Dật với ánh mắt kỳ dị, mỉm như cười độc ác:

- Không tồi! Lý Dật Thiếu gia quả nhiên ngoài dự liệu của ta! Tuy đám vứt đi này thực lực không có bao nhiêu nhưng dù ta muốn xử lý cũng phải tốn không ít sức lực. Không ngờ Lý Dật Thiếu gia chỉ tùy ý ra tay mà đã xong hết... Người quả nhiên có lý do để ngông cuồng!

Nghe thế Lý Dật chỉ nhếch mép chứ không nói gì.

Mộ Dung Vô Địch cười cổ quái:

- Có điều, Lý Dật Thiếu gia à... Ta và người đều hiểu rõ, giải quyết đám bỏ đi thì chẳng phải chuyện gì to tát... Vốn dĩ, dù ngươi giết sư huynh ta, không tự tìm đến thì ta cũng chưa chắc tìm người tính số... Nhưng nếu người đã dẫn xác đến nội mạng thì ta không thể không báo thù cho sư huynh!

Lý Dật cười nhạt, tuy cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn trầm giọng nói:

- Muốn động thủ thì động thổ, sao phải nói nhiều lời thừa thãi vậy?

- Ta đương nhiên phải động thủ.

Mộ Dung Vô Địch cười, phẩy tay một cái, hai Hộ pháp và một Trưởng lão còn lại bỗng mang nét mặt như gặp phải quỷ, nhanh chóng lùi về sau và biến mất trong đại điện...

Việc đó khiến Lý Dật nhíu mày, dựa vào trực giác, hắn có thể cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời chưa chỉ rõ được là điều gì.

Hơn nữa, với tình hình lúc này, dù hắn có muốn chạy thì có lẽ cũng không chạy nồi...

Có điều tình hình này lại khiến Lý Dật dâng tràn một ý thức chiến đấu mạnh mẽ, hắn nhìn Mộ Dung Vô Địch với ánh mắt lạnh tanh, không nói gì hết.

Mộ Dung Vô Địch từ từ ngẩng đầu lên, nét mặt càng ngày càng kỳ dị, trong hai hốc mắt đen tỏi kia dường như lóe lên màu đỏ của máu. Hai tay hắn vỗ vào nhau, một vài ấn ký kỳ lạ xuất hiện theo sau từng động tác của hắn, cuối cùng là một tràng cười cổ quái:

- Mị Ảnh Khôi Lỗi! Hiện!

Bùm... bùm...

Sau tràng cười kỳ quái đó, bốn bề đại điện nồi lên màn khói đen, chốc lát đã lan tỏa ra khắp đại điện.

Cuối cùng, có mười mấy hình người kỳ dị áo đen không biết bước ra từ đâu bỗng xuất hiện trước mắt mọi người.

Thay đổi đột ngột này khiến người bên Lý Minh giật thót, từ người Lý Gia, lúc này đều để tay lên vũ khí bên hông thì những kẻ còn lại đều có vẻ muốn rút lui.

Chỉ có Cung Vô Song là cười lạnh, khẽ động người một cái, chớp mắt đã đứng bên cạnh Lý Dật.

Hành động này của Cung Vô Song như viên thuốc an thần khiến những kẻ đang xao động bình tĩnh lại.

Áp trận của Đấu Hoàng cường giả quả nhiên không tầm thường.

Lý Dật quét mắt, cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của mười mấy kẻ đột ngột xuất hiện kia, bất giác nhíu mày, một lúc sau mới nói:

- Mị Ảnh Ma Tông? Ảnh Khôi Lỗi?

- Ha ha...

Mộ Dung Vô Địch cười cổ quái, gương mặt thanh tú có vài phần trở nên đen tối, hắn vỗ tay:

- Lý Dật Thiếu gia quả nhiên có bản lĩnh, vừa nhìn đã nhận ra Mị Ảnh Ma Tông của ta... Chi là không biết lúc này Lý Dật Thiếu gia đã hối hận chưa?

Lý Dật cười nhạt:

- Người có quan hệ gì với La Bản?

- Âm Hoàng La Bản sao?

Mộ Dung Vô Địch nói giọng kỳ dị, một lúc sau nói hàm hồ:

- Miễn cưỡng có thể coi là sư thúc của ta... Có điều, là quan hệ gì thì hôm nay người cũng khó lòng thoát được cái chết!

- Vậy sao?

Lý Dật nửa cười nửa không:

- Cứ cho là đích thân La Bản ra tay thì chưa chắc ta đã sợ... Huống hồ là ngươi...

- Xem ra Lý Dật Thiếu gia tự đánh giá mình cao quá nhỉ?

Mộ Dung Vô Địch cười lạnh:

- Có điều, cái này cũng không trách người được, sắp chết ngông cuồng một chút cũng không phải điều gì sai trái... Ha ha...

- Ngươi xuống địa ngục mà hối hận đi!

Giọng nói vang như sấm, Mộ Dung Vô Địch vung tay, mười mấy con rối Ảnh Khôi Lỗi vốn đang đứng cứng đờ bỗng cử động cùng với sự thay đổi ấn ký trên tay Mộ Dung Vô Địch. Những con mắt đờ đẫn không sức sống dường như lóe lên luồng khí tức kỳ dị. Một giây sau, mười mấy con Ảnh Khôi Lỗi cùng lao về phía Lý Dật và Cung Vô Song.

- Thú vị thật...

Lý Dật ra hiệu cho Cung Vô Song đừng vội, hắn khẽ lắc người đã xuất hiện trước mặt một con rồi, tay phải khẽ vung lên, Đoạn Hồn Nhận bay ra.

- Keng...

Một âm thanh giòn tan vang lên, con rối đó bị Lý Dật đánh lui vài bước, nhưng cũng chỉ hơi nghiêng ngả một chút rồi lại xông lên.

- Những thứ này có lẽ có thực lực tương đương Ngũ, Lục Tinh Đấu Sư, chắc đều được tạo ra từ thi thể của Đấu Sư cường giả. Biến thành con rối không thể sử dụng đấu khí nhưng cái thể xác cổng kia cũng khó đối phó lắm rồi. Hơn nữa, con rối không hề có cảm giác như con người. Đây là ưu thế cũng là khuyết điểm lớn nhất của chúng!

Không có cảm giác thì sẽ không sợ, đây là một ưu thế rất lớn. Nhưng không có cảm giác cũng có nghĩa là những con rối này không có ý thức, không thể tùy cơ ứng biến, đây chính là khuyết điểm lớn nhất.

Nói cho cùng, chẳng qua cũng chỉ là đám xác chết biết đi mà thôi!

Chỉ trong giây lát, Lý Dật đã rút ra được một phán đoán về đám rối này. Thấy hai con rối khác đang lao tới, Lý Dật khẽ nghiêng người, ngón chân điềm đất, thân hình nhanh chóng lùi về sau, đồng thời tay phải bắn ra một tấm màn đấu khí.

Rầm!!

Con rối lao lên từ bên phải bị Lý Dật đánh bật ra, điện quang màu tím trên người không ngừng lập lòe, một lúc sau dường như không còn sức sống toàn thân nó co giật một lúc rồi năm mềm oặt dưới đất.

- Đấu khí Lôi thuộc tính!

Chắp tay đứng trên cao, Mộ Dung Vô Địch khóe mắt khẽ giật giật, gương mặt vô cùng dữ dằn.

Nhưng không đợi hắn lên tiếng thì lại vài tiếng nổ vang lên, lại có hai con rối nữa bị Lý Dật đánh bay ra đất, toàn thân đang co giật liên hồi.

Sắc mặt Mộ Dung Vô Địch khẽ biến, hắn nhanh chóng thay đồi ấn ký, các con rối đang xông lên bỗng ngừng lại rồi nhanh chóng lùi về sau.

Mộ Dung Vô Địch nhíu mày rồi cười cổ quái:

- Xem ra, Lý Dật Thiếu gia rất hiểu về Mị Ảnh Ma Tông của bọn ta... Theo ta nhớ thì hình như đấu khí Lôi thuộc tính không thể khắc chế Ảnh Khội Lỗi của ta...

Ấn dưới câu nói này hình như còn có ý tứ khác.

Lý Dật khẽ nhíu mày, quả thật, khi xuất chiều, đấu khí Lôi thuộc tính chỉ dùng để che mắt, đấu khí Thiên Ma mới là đấu khí thực sự.

Lúc động thủ Lý Dật đã sớm biết rằng muốn khống chế Ảnh Khôi Lỗi thì Mộ Dung Vô Địch nhất định phải trồng một cái "chủng tử" vào trong Ảnh Khôi Lỗi, mà cái "chủng tử" này theo Lý Dật đoán thì chắc là đấu khí.

Các loại công pháp tu luyện Mị Ảnh Ma Tông nói chung đấu khí phải có Ám thuộc tính. Mà Lý Dật thì biết, đấu khí Thiên Ma có tác dụng khắc chế kỳ lạ đối với đấu khí Ám thuộc tính. Quả nhiên, trong khi động thủ, hắn phát hiện đấu khí của mình có thể chui vào trong Ảnh Khôi Lỗi, luyện hóa luồng "chủng tử" không mạnh là bao đó một cách dễ dàng.

Tuy nhiên, đây cũng là vì "chủng tử" bên trong Ảnh Khội Lỗi không mạnh thì Lý Dật mới luyện hóa nhanh chóng được, nếu không thì dù có thể luyện hóa thì cũng lấy đâu thời gian mà luyện hóa từ từ?

Lý Dật đương nhiên sẽ không ngoan ngoan "bẩm báo" Mộ Dung Vô Địch, hắn chỉ cười thản nhiên:

- Xem ra ta cũng thật may mắn. Ngay cả đấu khí cũng khắc chế được Mộ Dung Giáo chủ... Hôm nay Giáo chủ dù có muốn không chết thì cũng rất khó đấy!

- Thế sao?

Mộ Dung Vô Địch cười nhẹ, một lúc sau thở dài:

- Xem ra, ta cũng bị người khác xem thường rồi! Thôi vậy!

Mộ Dung Vô Địch lại biến đổi ấn ký, những con rối Ảnh Khôi Lỗi biến mất trong hư không:

- Hình như muốn thắng được Lý Dật Thiếu gia bằng vài thủ đoạn nhỏ này thì không có khả năng mây... Vậy thì người cũng đừng trách ta!

Dứt lời, Mộ Dung Vô Địch cười lạnh, ngón chân điểm trên đất một hồi, màn khói đen xung quanh bỗng thu lại, biến thành một thứ chất lỏng đặc quánh rồi bị hút vào người Mộ Dung Vô Địch.

Thứ khói đen đó hòa vào đấu khí trên người Mộ Dung Vô Địch, một lúc sau hình thành nên chiếc Áo giáp Đấu khí có tạo hình cổ quái.

Chiếc áo giáp này đen tuyền, trên đó còn có vô số những gai nhọn, có vài luồng đấu khí màu đen cũng đang lượn vòng quanh nó, không ngừng hấp thụ nguyên khí trời đất ở xung quanh.

Cảnh tượng này khiến người trong Lý Minh hơi biển sắc...

Chỉ vì thực lực của Mộ Dung Vô Địch, Đấu Vương cường giả này đã thể hiện hết...

- Ngươi thấy sao?

Lý Dật nửa cười nửa không nhìn một cái rồi quay người lại nhìn Cung Vô Song

Cung Vô Song chau mày hồi lâu mới nói:

- Nhiều nhất hắn cũng chỉ là Tam Tinh Đấu Vương... kém nhiều so với Tư Đồ Thông Thiên... Nếu ta ra tay, muốn giải quyết cũng không hề khó!

- Lẽ nào ta thì khó?

Lý Dật cười, chân bước lên.

Cung Vô Song khẽ nhíu mày, không kìm được mà cười khổ, cô ta có thể nói là người hiều thực lực của Lý Dật nhất.

Đừng nói đến thực lực mà hắn che giấu có thể đối kháng được với Đấu Hoàng cường giả, dù ở trạng thái bình thường thì hình như muốn đối phó với Đấu Vương cường giả cũng chẳng phải chuyện gì khó...

Vì chiêu Đấu kỹ đó của hắn thực sự là quá nghịch thiên...

Nghĩ đến đây, Cung Vô Song bất giác ai thán cho số mệnh của Mộ Dung Vô Địch. Gặp phải Lý Dật, chỉ có thể nói là hắn xui xẻo mà thôi!

Huống hồ, lần này Lý Dật còn chú tâm thị uy trước mặt những kẻ kia, vậy thì...

Bất giác Cung Vô Song phải rùng mình.

Thủ đoạn vô tận của Lý Dật, dù là cô ta thì cũng phải e ngại. Chuyện khác không nói, chỉ nhìn hai vị trong Thiên Phong Thất Hoàng đều muốn lôi kéo hắn thì biết...