Đấu Thần

Chương 186




Đả tự: Sided Lovettt

***

Lý Dật ngửa mặt nhìn trời, trong lòng có một cảm giác vô cùng kỳ quái.

Trong bóng tối xung quanh, thấp thoáng có từng cơn chấn động bất chợt truyền tới, cơn chấn động vô cùng dữ dội, khiến người ta có cảm giác không gian sắp bị đổ vỡ. Lúc này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.

Sự biến đổi mãnh liệt này, bất cứ ai trong cuộc cũng đều có thể nhận ra.

Mọi người đều là người thông minh, dĩ nhiên biết rõ, nếu như Quỷ U Phong Đô đổ vỡ, Thiên Địa Hỗn Độn Biến không được mở, vậy thì mọi người chỉ còn lại một con đường chết, trong tình hình này, ai cũng không cần biết kẻ tiếp nhận truyền thừa là Nạp Lan Khánh hay Nạp Lan Hạ, cũng không có ai phân biệt địch ta!

Xuy!

Giống như một quả bóng bị người khác châm kim, mấy tảng đá trên đảo trên không đột nhiên nổ tan, sau đó chỉ nhìn thấy hương lô và pho tượng đầu tiên bị nổ ra trước. Ở chỗ bị nổ, trong mấy vết nứt lớn có mấy tia lửa bạch sắc phun ra, chớp mắt đã bay loạn khắp phía, thanh thế kinh người...

Theo trận nồ, trong bóng tối xung quanh, giống như đang có từng trận sóng trào lên, rồi nhanh chóng tuôn ra, khiến mọi người phải rùng mình...

- Chuyện gì vậy? Hỗn đản! Chuyện gì vậy?

Người đầu tiên không chịu được chính là Nạp Lan Thiên Triết, hắn thoáng ngày người, sau đó ánh mắt đã toát ra hàn mang buốt lạnh nhìn về phía Nạp Lan Bá đang điên dại, nghiến răng gằn tiếng quát:

- Lão cẩu! Rốt cuộc ngươi muốn làm trò quỷ gì?

Lời này, khiến Nạp Lan Bá trong trạng thái điên cuồng đã bình tĩnh lại, thế nhưng sự bình tĩnh này, cơ hồ còn khiến người khác sợ hãi hơn vẻ điên dại vừa rồi. Không biết từ lúc này trên người ông toát ra đầy sát ý, khiến Nạp Lan Thiên Triết lạnh buốt người...

Nạp Lan Thiên Triết giống như bị ngâm mình trong băng giá, đôi môi lập cập, không thể nói ra được chữ nào.

Dường như lúc này, hắn đã quên bản thân mình là một cường giả Đấu Hoàng Cố gắng một hồi lâu, Nạp Lan Thiên Triết mới có thể phát ra một âm thanh khe khẽ nói:

- Phụ... Phụ thân... Người định hủy cả Nạp Lan Gia sao?

Hai chữ "phụ thân" lúc này được nói ra thật vô cùng châm biếm, cũng khiến bầu không khí lại càng gượng gạo... Chỉ là đối với Nạp Lan Thiên Triết, ở trong tình hình này, ngoài cách nói ấy ra, cũng không còn cách xưng hô nào thích hợp.

Trong tiếng nổ ầm đùng đảo trên không với dáng vẻ hình tam giác lúc đầu, từng chiến đá phía dưới thi nhau nứt toác. Ngọn lửa trắng nhợt đã phun xuống phía dưới, cùng lúc đó còn tia chớp trắng lóe lên. Âm khí trong Quỷ U Phong Đô lúc này cơ hồ đã bị ai điều khiển, chúng điên cuồng thu lại. Thế nhưng đến một khắc, ngọn lửa trắng nhợt và âm khí cùng va chạm vào nhau, tạo ra một thứ ánh sáng nhức nhối khôn cùng, mang theo một tiếng sâm rên lón.

Trong khoảng khắc quỷ dị ấy, đảo trên không không ngừng chảo đảo lắc lư, đột nhiên...

Ánh sáng trên đảo nhạt dần đi. Chỉ vì, Nạp Lan Hào và Nạp Lan Hầu đã mất đi sự tương trợ của Nạp Lan Bá, đấu khí vốn đang tuần hoàn lưu chuyện đã chớp mắt bị đảo trên không hút cạn. Lúc này, hai người u ám nhìn Nạp Lan Bá đang cười lạnh lẽo, vẻ mặt vô cùng khó hiều.

Không có quang mang ở đảo trên không chiếu sáng trong lúc ánh sáng đang bùng nổ phía dưới, ở gần đảo trên không càng lúc càng tối. Thế nhưng cơ hồ người nào cũng có thể nhìn rõ, Nạp Lan Bá vẫn đang chắp tay đứng ở trên đảo. Trước mặt hắn, chính là Hóa Khí Trì của Nạp Lan Gia...

Vào lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều không thể không nhìn hắn.

Xét từ một ý nghĩa nào đó, lúc này chỉ có Nạp Lan Bá với thực lực Đấu Vương, có thể nói là người yếu nhất trong số thực lực ở đây. Thế nhưng không biết tại sao, khí tức âm lãnh toát ra từ người ông lại khiến những người đang nhìn vào ông, cảm thấy đôi mắt nhức nhối.

Nạp Lan Bá đột nhiên khẽ cười một tiếng, đôi môi khô cằn đột nhiên hé ra, dường như một luồng gió âm lãnh thoát ra từ trong miệng ông, sau đó giống như một giọng nói thầm thì phát ra.

Chỉ có điều, những âm tiết này vô cùng quỷ dị, mọi người trong cuộc đều là những người hiểu biết nhiều, người nào cũng chăm chú lắng nghe, thế nhưng người có thể nghe rõ cũng chỉ có một, hai người mà thôi...

Lý Dật thoáng nhíu mày, chỉ nghe thấy:

- Quý khí tụ đến, U cảnh động hãy mở ra... Phong Đô của tiền nhân...

Sau đó, Xà Tôn Giả mãi im lặng lúc này lại thất thanh kêu lên trong đầu Lý Dật:

- Huyền U Quyết? Chính là Huyền U Quyết? Lão quỷ này điên rồi?

Lý Dật chấn động tâm thần, lời sau đó đã không để tâm nghe, chỉ có điều lại đợi Xà Tôn Giả nói.

Quả nhiên, một lát sau, Xà Tôn Giả do dự đáp:

- Tiểu tử, lát nữa, cánh cửa Thiên Địa Hỗn Độn biến chắc chắn sẽ được mở ra, thế nhưng... Thời gian chỉ có thể là trong chớp mắt, nếu như ngươi không nắm bắt cơ hội... Vậy thì chúng ta xong đời rồi...

Vừa dứt lời, đấu khí càng lúc càng sung mãn truyền lên người Lý Dật. Cơ hồ, Xà Tôn Giả lúc này không giữ lại chút nào cho mình.

Hành động bất chấp tất cả của hắn, khiến Lý Dật phải toát mồ hôi lạnh sau lưng!

Trong khoảng thời gian từ khi gặp Xà Tôn Giả đến nay, có khi nào hắn đã từng điên loạn như vậy? Cho dù là cho mình mượn sức mạnh, cũng rất có hạn, đâu có điên cuồng như lúc này...

Lẽ nào, Huyền U Quyết này thật sự ghê gớm như vậy? Vậy rốt cuộc đó là gì? Công pháp? Đấu kỹ? Hay là thứ khác?

Cường gia Đấu Hoàng xung quanh đối với những lời này hiển nhiên đều không hiểu nhiều. Thế nhưng khi chữ cuối cùng vừa thoát ra khỏi miệng Nạp Lan Bá, Nạp Lan Hào và Nạp Lan Hậu cùng lúc cười thảm một tiếng, sau đó người mêm nhũn ngã xuống đất. Nạp Lan Thiên Triết con ngươi như muốn lồi hẳn ra. Hắn cơ hồ muốn lao qua, thế nhưng khí tức trên người lại đột nhiên cứng lại, cả người bải hoải, ngay cả đôi cánh đấu khí đằng sau cũng run rây.

Đúng lúc này, Nạp Lan Bá ở đảo trên không đột nhiên đi lên trước một bước, cả người cứ như vậy nhảy thẳng vào trong Hóa Khí Trì. Song thủ của ông khẽ giơ lên, đấu khí trong Hóa Khí Trì chợt bốc lên cao, dường như đẩy theo ông lên.

Lập tức, một tiếng quát u uất vang lên, vang vọng ca Quỷ U Phong Đô.

- Vạn Kiếp Bất Phục, Thiên Khuynh Liệt.

Ẩm!

Đảo trên không đang im ắng lúc này lại rung động dữ dội, hơn nữa so với lúc này, tất cả lúc trước chỉ giống như một trò chơi mà thôi.

La Bản và Hải Kim đưa mắt nhìn nhau. Cho dù họ có ngu ngốc thế nào, lúc này cũng phát hiện ra tình hình không ồn, huống hồ họ lại không ngốc? Chỉ có điều, đối với cảnh tượng này, họ vẫn mù mịt không hiểu gì...

Thế nhưng trong trận trung chuyển dữ dội vừa rồi, thân hình của Nạp Lan Bá lại như không bị ảnh hưởng, vẫn vững vàng tồn tại ở đó.

Nơi duy nhất tĩnh lặng ở trong cơn rung chuyện này, tạo ra một sự mâu thuẫn dị dạng trong ánh mắt của mọi người, khiến người khác cảm giác mắt mình đang méo mó.

Còn Nạp Lan Bá, bản thân lại không chú ý tới điểm này. Chỉ có điều, song thủ đang tách ra đã chậm chậm khép lại, trong tay kết ra một ấn ký quỷ dị, khẽ quát lên:

- Tông tộc bất hạnh, Địa Vô Nhân!

Lý Dật lúc này càng nghe càng rõ, thế nhưng cảm giác méo mó quỷ dị lúc này lại truyền khắp Quỷ U Phong Đô, khiến hắn muốn lên tiếng cũng vô cùng khó khăn. Cơ hồ chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả mọi thứ xảy ra.

Ấn ký trong tay của Nạp Lan Bá lại biến đổi, tiếng nói u uất lại vang ra:

- Truyền thừa đoạn tuyệt, Hỗn Sơn Hà!

Lúc này, không gian xung quanh lại rung chuyền không ngừng, trong cả Quỷ U Phong Đô đen tối này cuối cùng đã xuất hiện một tia sáng trắng. Chỉ có điều khi mọi người nhìn mới phát hiện, đó không phải ánh sáng trắng mà chỉ là một vùng đen tối đang bị méo mó vô cùng...

Dường như lúc này Quỷ U Phong Đô giống như một đống bột nhào đang bị bóp nặn vào nhau.

Trong thiên địa, âm khí loạn bay khắp phía, bất cứ vật gì rơi vào trong e rằng trong chớp mắt cũng sẽ bị nghiền thành bột vụn, đừng nói là người thường. E rằng cho dù là Đấu Vương, hay Đấu Sư trong tình trạng này, trong chớp mắt cũng sẽ bị nghiền nát nhừ, sau đó biến mất. Cũng chỉ có cường giả Đấu Hoàng, trong tình trạng này mới có thể giữ được cơ thể ổn định phần nào.

Một bên, vang lên từng tiếng "xèo xèo xèo". Đối với Hải Kim, Cung Vô Song Nạp Lan Hạ cũng khó tiến thêm bước nào... Khí thế trên người La Bản và Nạp Lan Phỉ lại đột nhiên bốc cao vài phần, giống như phong trợ hỏa thế, hỏa trợ phong uy vậy.

Lý Dật khẽ nhíu mày, sau chốc lát đã hiểu ra. Thứ mà La Bản và Nạp Lan Phỉ tu luyện chính là Công pháp ám thuộc tính, vậy thì âm khí trong Quỷ U Phong Đô vừa vặn lại thích hợp, dĩ nhiên có tác dụng tăng lên. Còn những người khác, trong tình hình này dĩ nhiên đều bị áp chế.

Về phần Lý Dật, sau khi nghĩ thông được điểm này, hắn đã hiểu, bản thân chưa chắc không thể chuyển động, chỉ cần điều động đấu khí của bản thân, vậy thì trong trường hợp này, chắc chắn sẽ giống như cá gặp nước... Chỉ có điều, trong tình hình này, sức mạnh mượn từ chỗ Xà Tôn Giả chắc chắn cũng sẽ bị suy yếu... Còn trong tình trạng như vậy, cho dù lựa chọn thế nào, e rằng cũng là thế tiến thoái lưỡng nan.

Xuy!

Đột nhiên, Hải Kim hít vào một hơi khí lạnh, lời nói của hắn tỏ ra khó tin, chỉ khàn giọng nói:

- Huyền U Quyết? Thì ra là Huyền U Quyết? Hỗn đản! Nạp Lan lão cẩu muốn tất cả chúng ta ở lại đây, chôn chúng ta với Nạp Lan Gia của chúng! Hắn... Hắn đã điên rồi!

Vừa dứt lời, La Bản biến sắc, hiển nhiên chưa đầy một hồi, hắn cũng nghĩ ra Huyền U Quyết rốt cuộc là gì. Lúc này cũng không cần Hải Kim nói gì, đôi cánh đấu khí trên người ta Bản đã rung động mạnh, cả người lao bổ về phía đảo trên không.

Thân hình của La Bản vẫn ở trong không trung Nạp Lan Phỉ ở bên cạnh đã chuyển dịch người, cười lạnh một tiếng, nói:

- Đấu kỹ Thượng cổ này... Lẽ nào Âm Hoàng không muốn xem tiếp sao?

La Bản nghiến răng, lúc này không có thời gian phí lời, hắn vung ngược tay, đấu khí hắc sắc đã hình thành một ngọn lửa, phóng thẳng vào Nạp Lan Phỉ.

Nạp Lan Phỉ cũng không tránh né, chỉ cười lạnh một tiếng, tay phải vung mạnh ra, một đạo đấu khí hắc sắc đã đập vào hỏa diễm hắc sắc.

Đấu khí đan vào nhau, vặn, chuyển, quăng..

Các động tác cơ hồ đều có, chưa đến một hồi, đã chặn lại tất cả ngọn lửa màu đen kia.

Đôi mắt La Bản hừng hực sát khí. Trong lúc sinh tử này, một trong Thiên Phong Thất Hoàng trong lòng đã bốc lên một luồng nộ hỏa sát khí không thể áp chế.

Một luồng sát khí kinh người toát ra, chụp lấy Nạp Lan Phỉ, cơ hồ không thể nhúc nhích được.

Nạp Lan Phỉ đang định để khí chống lại, thế nhưng đúng lúc này, thân hình La Bản lại vụt chuyền, ấn ký trên song thủ nhanh chóng biến đổi, cuối cùng hóa thành một câu nói thô bạo:

- Đại Bi Âm Ma Thủ!

Lập tức, hắc khí trên song thủ của La Bản ngưng kết thành hai cánh tay hắc sắc khổng lồ. Trên cánh tay, các sợi tơ đen uốn lượn, sau đó song thủ khẽ vỗ, trên Đại Bi Âm Ma Thủ chợt biến ra nghìn vạn hư ảnh Ma thú. Trong lúc Nạp Lan Phỉ chưa kịp có phản ứng gì, đã cuốn thẳng về đảo trên không.

- Ma Thủ Vạn Biến!

Âm khí xung quanh trong lúc này, cơ hồ đã hoàn toàn bị Ma thú hư ảo nuốt chửng. Tất cả sự vật đều thay đổi một cách quỷ dị. Lúc này, ngay cả ngọn lửa trắng nhợt cơ hồ cũng bị áp chế xuống phần nào.

Nạp Lan Bá bị nghìn vạn Ma thú cuốn vào, ấn ký đang biến hóa chợt khựng lại, giọng nói đã bị kẹp trong họng khặc khặc vài tiếng không thể nói tiếp.

Nạp Lan Phỉ thân hình chợt bùng phát, hắc khí trên người hình thành một khí lưu gió lốc, đánh mạnh về phía trước, mục tiêu chính là La Bản đang ở không trung.

La Bản chỉ khẽ cười lạnh, theo một tiếng quát khẽ, một đạo thân hình hắc sắc đột nhiên phóng ra, va thẳng vào khí lưu gió lốc hắc sắc.

Cùng lúc đó, ấn ký trong tay La Bản lại đổi.

- Ma Thủ Vạn Biến! Loạn!

Đấu khí hắc sắc tràn ngập lại thay đổi, lúc này nghìn vạn Ma thú hóa thành vô số quỷ hồn, vụt lóe ở xung quanh, ngọn lửa trắng nhợt lại bị nén lại. Còn Nạp Lan Bá giống như bị một chiếc chùy lớn đập xuống khuôn mặt căng ra, sau đó phun ra một búng máu!