Đấu Thần

Chương 161




Đả tự: Sided Lovettt

***

Trên quảng trường rộng lớn, lúc này vô cùng huyên náo, khắp nơi đều là người tụ tập, nhét đầy mấy nóc nhà trong những con phố lớn nhỏ ở gần đó. Chỉ có điều, trên quảng trường ấy, lại không có ai dám đặt chân tới.

ở chính giữa quảng trường, có một thạch đài rộng mấy chục mét vuông, thạch đài trông rất mới. Hiển nhiên mấy ngày này, Nạp Lan Gia đã nhanh chóng chuẩn bị xong. Ở bên cạnh phía đối diện với Nạp Lan Phủ, có một cao đài rộng lớn, lúc này trên cao đài đã chật ních người.

Ngồi trên đó đều là khách quý mà Nạp Lan Gia mời tới, cùng với các thành viên cao cấp trong Nạp Lan Gia.

Những người khách này đều đang thì thào to nhỏ, dĩ nhiên chính là đang bàn luận chung quanh trận ước đầu của Nạp Lan Hạ và Lý Dật ngày hôm nay.

Sự xuất hiện của Nạp Lan Bá và Nạp Lan Khánh cơ hồ đã khiến mọi người trên cao đài sửng sốt, thế nhưng danh tiếng của Nạp Lan Bá bày ở đó, cũng không có nhiều người đi nói thêm những câu phí lời vào lúc này.

Ngồi trên vị trí thượng tọa, Nạp Lan Bá chậm rãi nhìn bao quát xung quanh, rồi liếc về những vị trí then chốt, sau đó nhàn nhạt nói:

- Phụ thân người hiện giờ làm chuyện gì cũng càng ngày càng ổn thỏa rồi, biết tách những thế lực không phù hợp đi, không để họ tạo mâu thuẫn. Xem ra sự tôi luyện mấy năm nay, khiến tính tình của hắn đã nhu hòa hơn rất nhiều.

Nạp Lan Khánh khom người đứng bên cạnh, nói:

- Đây còn không phải ỷ vào uy danh của gia gia người, những gã đó mới nghe lời như vậy sao.

Nạp Lan Bá nhếch miệng cười, nói:

- Ta có thể có uy danh gì... Bỏ đi, không nói chuyện này. Phía Đế Đô, lần này có những ai tới.

Nạp Lan Khánh tiện tay chỉ, nhàn nhạt nói:

- Diệp Gia Diệp Khinh Vũ, Hồng Gia Hồng Vũ, Bắc Đấu Tông Miêu Khả... Ngoài ba người này thì không xuất hiện thêm nhân vật ghê gớm nào.

- Phía Hoàng thất có người tới không?

Nạp Lan Bá nhàn nhạt nói.

Nạp Lan Khánh thấp giọng nói:

- Phía Hoàng thất không có ai tới, chắc rằng do phụ thân đại nhân không cho phép tỷ tỷ trở về... Có điều, người của Đấu Thần Điện lại đến!

Nói rồi, Nạp Lan Khánh khẽ chỉ tay về một góc của cao đài, ở đó có hai Bạch Y Tế Ty đang nghiêm mặt, bộ dạng giống như đang cảnh báo người lạ đừng bước tới. Điều này khiến gần phía họ trông không vô cùng nổi bật.

Nạp Lan Bá hừ một tiếng nói:

- Đám Thần Côn ấy vẫn giống như trước, ở nơi nào cũng muốn nhúng tay vào... Ngươi nhớ kỹ đây, nếu ngươi có hành động gì, tốt nhất đừng nên gây ra những chuyện tạo chú ý cho đám Thần Côn ấy. Chúng lấy danh nghĩa của Đấu Thần Điện, bao năm nay cũng không biết đã thôn tính bao nhiêu thế lực. Nói ra, những tên đó còn phiền phức hơn Bắc Đấu Tông rất nhiều, chỉ có điều không ai dám nói ra mà thôi!

Nạp Lan Khánh vội gật đầu, ánh mắt hướng về phía đó nhìn. Sau chốc lát, một tên trong hai Bạch Y Tế Ty giống như có cảm ứng gì đó, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Nạp Lan Khánh, hắn chỉ khẽ cười, rồi nheo mắt lại.

Những gã ở Đấu Thần Điện quả nhiên cổ quái!

Nạp Lan Khánh chợt hiện ra ý nghĩ này trong đầu, rồi nhanh chóng rời mắt đi nơi khác, hắn lại nhìn về phía lôi đài...

Trận đấu ngày hôm nay, đối với hắn, đối với Nạp Lan Hạ, đối với Nạp Lan Gia, đối với Vân Thủy Thành, thậm chí còn đối với cả khu vực Tây Bắc này, nói không chừng sẽ có một ảnh hưởng vô cùng lớn. Nói ra, đây chính là cái gọi là rút dây động rừng!

Thời gian dần trôi đi, cảnh tượng đang ầm ĩ cũng từ từ lắng xuống bầu không khí đang thoải mái cũng từng chút căng thẳng lên, giống như một chiếc lò xo đang bị kéo căng ra, không biết lúc nào sẽ bị đứt gãy...

Một lúc nào đó, trên quảng trường rộng lớn im ắng ấy, đột nhiên vang lên tiếng bước chân khẽ khàng từ xa vọng tới, khiến xung quanh quảng trường bầu không khí vốn đang nặng nề, lúc này còn khó thở.

Mọi người trong quảng trường cùng dõi mắt vào con phố rộng rãi ở phía cao đài. Lúc này, chỉ có hai đạo nhân ảnh đang chậm bước đi vào, không có quá nhiều người. Bởi vì ai cũng rõ, ở đó là nơi chỉ có nhân vật chính ngày hôm nay đặt chân vào!

Trên đài cao, Nạp Lan Hạ đang chắp tay đứng gần đó đột nhiên từ từ mở mắt ra. Ánh mắt vụt lóe, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang chậm rãi bước tới.

Tiếng bước chân, cơ hồ như không vì vậy mà thay đổi, vẫn từ từ bước tới. Nếu có người chú ý thì sẽ phát hiện, thời gian mà người đến bước từng bước chân đều không khác nhau, không có chút sai khác nào.

Độp... Độp... Độp...

Giống như tiếng trống vỗ từ xa vang lên, rõ ràng âm thanh không vang, thế nhưng lại kích thích thần kinh của mọi người.

Cuối cùng, hai đạo nhân ảnh từ xa bước tới ấy đã đặt chân lên quảng trường

Bình!

Một đạo thân ảnh khác đi theo hắn chợt bay sang bên giống như tơ liễu...

Bình!

Hắn chợt khựng người lại, khí thế hừng hực, lao thẳng lên trời, giống như một thanh tuyệt thế hảo kiếm. Cho dù chưa ra khỏi vỏ, thế nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận được sát ý âm trầm trong đó!

Lý Dật lúc này, dường như không nhìn thấy những người khác trong quảng trường. Hắn lạnh lùng quét mắt xung quanh, sau đó nhìn Nạp Lan Hạ trên thạch đài. Ánh mắt lạnh lẽo của cả hai chạm nhau, trong không khí như bắn tóe ra những tia lửa bì bộp!

Lý Dật nở một nụ cười nhàn nhạt, sau đó hắn khẽ chắp tay, nhàn nhạt nói:

- Lý Gia, Lý Dật!

Nạp Lan Hạ đứng trên đài cao, khóe mắt vụt hiện tinh quang. Hắn dĩ nhiên có thể nhìn ra, Lý Dật đến đây như vậy, thanh thế đã là hơn người, khiến hắn rơi vào thế hạ phong.

Kỳ thực, từ lúc mà Lý Dật xuất hiện trên con phố, sự tranh đấu của hai bên đã bắt đầu! Nếu lúc này lại kém thế hơn, vậy thì ước đấu sau đây nói không chừng sẽ thất bại.

Nạp Lan Hạ cũng đã kinh qua trăm trận chiến mà chưa từng bị bại, dĩ nhiên hiểu rõ đạo lý này! Lúc này ở thế hạ phong hắn cũng không phí thêm thời gian, khẽ giơ tay lên:

- Nạp Lan Gia, Nạp Lan Hạ!

Giọng điệu cũng nhàn nhạt như vậy vang lên, giống như tiếng thì thầm bên tại của mỗi người ngồi xung quanh đó!

Chỉ là một cử động nhỏ, đã chứng minh Nạp Lan Hạ có thể điều khiển đấu khí Phong thuộc tính, đã đạt đến mức vô cùng xảo diệu!

Đôi bên cứ xa xa nhìn nhau như vậy, còn lôi đài ở giữa hai bên lúc này giống như không hề tồn tại!

- Đây chính là tiểu tử của Lý Gia sao?

Nạp Lan Bá tay xoay ngọc thạch ban chỉ, nhàn nhạt nói.

Nạp Lan Khánh ở bên cạnh thấp giọng nói:

- Đúng vậy! Ngươi này lúc trước lấy cái tên là Đỗ Phi, đã từng đánh bại Hàn Tụ của Thương đội Hàn Gia!

- Ồ? Tên tiểu tử họ Hàn đó cũng bại trong tay hắn sao?

Nạp Lan Bá suy tư nói.

- Đúng vậy!

- Tiểu tử họ Hàn tuy rằng đầu voi đuôi chuột, thế nhưng dù gì hắn cũng là cường giả Đấu Sư. Lý Dật có thể đánh bại hắn, điều này chứng tỏ, hắn cũng có sức mạnh của cấp bậc Đấu Sư, hoặc nói hắn chính là Đấu Sư!

Nạp Lan Bá nhàn nhạt nói:

- Có điều... Đúng thật là thú vị a! Không ngờ Lý Gia là có thể sinh ra một người như vậy... Chặc chặc, lão già Lý Thanh, lúc này chắc chắn rất vui đây!

Một bên khác, Hồng Vũ đưa ánh mắt xa xăm nhìn về phía Lý Dật, hắn khẽ lắc đầu, sau chốc lát lầm bầm nói:

- Không biết tại sao, ta luôn cảm thấy đã gặp người này ở đâu đó, thế nhưng không tài nào nhớ ra, cảm giác này đúng thật là kỳ lạ...

Diệp Khinh Vũ ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn, nhàn nhạt nói:

- Hồng Vũ Thiếu gia, người gặp tên tiểu tử này ở đâu, có ấn tượng không?

- Có lẽ là ở trong Sơn mạch Nạp Gia.

Hồng Vũ suy nghĩ một hồi, mới do dự không chắc nói. Hắn rất rõ, chuyện liên quan đến Đầu Hoàng Mộ địa, Diệp Khinh Vũ có lẽ cũng biết rõ:

- Có điều, lúc đó trong tình cảnh ấy, với thực lực lúc này hắn biểu hiện ra hoàn toàn như một trời một vực... Vì vậy, khả năng ấy không lớn a!

- Vậy thì có thể là cảm giác sai rồi.

Diệp Khinh Vũ nhíu mày:

- Có điều Hồng Vũ Thiếu gia, người này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài. Sau này nếu gặp, tốt nhất nên cẩn thận một chút a!

- Ha ha, Khinh Vũ muội muội quan tâm ta hay sao?

Hồng Vũ nhàn nhạt cười, nhìn thấy Diệp Khinh Vũ nhíu mày, hắn mới ho khan một tiếng, nói:

- Được rồi, đùa thôi, đùa thôi... Có điều, người này không đơn giản, ai cũng có thể nhìn ra! Cục diện như vậy, nếu là người bình thường sớm đã sợ đến nhũn người rồi, sao có thể đọ khí thế với Nạp Lan Hạ như vậy! Phải biết rằng Nạp Lan Hạ là nhân vật ngay cả Bắc Đấu Tông và Đấu Thần Điện đều không dám khinh thường a...

Diệp Khinh Vũ do dự một hồi, rồi vẫn nói cảnh tượng ở hậu sơn Lý Gia ngày hôm đó ra. Chỉ là nàng nhíu mắt nhìn Lý Dật, thấp thoáng nàng cơ hồ nhìn thấy, bóng dáng của Lý Dật cơ hỗ rất hòa hợp với một bóng dáng nào đó mà nàng đang điều tra!

- Hỗn đản! Dựa vào hắn làm sao có thể là đối thủ của đại ca? Ta đang nghĩ ngợi gì vậy?

Diệp Khinh Vũ lắc mạnh đầu, trong lòng cảm thấy thoáng buồn bực.

Ai ngờ, trực giác kỳ diệu đó của nàng lần này lại hoàn toàn chính xác. Chỉ có điều, có lẽ ngay cả nàng cũng không dám tin mà thôi!

Hai người ở kia, một cao một thấp vẫn đang nhìn nhau, vẫn chưa có ý định động thủ. Thế nhưng thấp thoáng cơ hồ có hai cuộn sóng vô hình đang và mạnh vào nhau, khiến mọi người phải nín thở!

- Ha ha, Lý Dật tiều hữu quả nhiên là người giữ chữ tín!

Bỗng nhiên, một tiếng cười nhàn nhạt vang lên, sau đó có một thân hình chầm chậm từ đài cao bay ra, rồi dáng vẻ tiêu sái đáp xuống lôi dài.

Sự xuất hiện của lão khiến hai người đang độ khí thế hừ nhẹ một tiếng. Khí thế cao trào của đội bên thu lại.

Người bất chợt xen tay vào trong chuyện này trong lòng cũng rất phiền muộn! Dĩ nhiên lão hiểu rõ, đột ngột xen vào cảnh này là chuyện nguy hiểm như thế nào. Nói không chừng vì khí kình tương dẫn nhau, mà hai người ngay lập tức sẽ động thủ với hắn.

May mà dù gì hắn cũng là cường giả Đấu Vương, vẫn còn có thể dựa vào thực lực của mình để khiến sự thay đổi này tiêu biến ngay khi còn manh nha.

- Ha ha, hai vị Thiếu gia, chư vị! Tại hạ là Ngoại vụ Chấp sự của Bắc Đấu Tông Miêu Khả! Được xem là nhân chứng của ước đấu lân này!

Vừa dứt lời, xung quanh đã vang lên từng hơi thở lành lạnh. Bắc Đấu Tông có thân phận thế nào trong Đế quốc Thiên Phong, dĩ nhiên ai cũng biết, thế nhưng Miêu Khả xuất hiện, vẫn tạo ra một sự chấn động lớn.

Còn cần cả Chấp sự của Bắc Đấu Tông ra mặt làm chứng. Xem ra, Nạp Lan Gia này và cả Lý Gia đều có thể diện không nhỏ a!

Bằng không với tính kiêu ngạo của những tên trong Bắc Đấu Tông lẽ nào lại đồng ý việc này?

Miêu Khả cơ hồ vô cùng hài lòng với hiệu quả này, hắn gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Ước đấu hôm nay nếu như Miếu mỗ làm nhân chứng, vậy thì sẽ do Miêu mỗ đặt ra ba quy tắc! Thứ nhất, lên tiếng nhận thua, là bại! Thứ hai, không địch lại mà chết, là bại! Thứ ba, ngã xuống lôi đài, là bại! Trong trận đấu, không có bất cứ hạn chế nào! Đôi bên dựa vào bản lĩnh của mình, sống chết do trời! Nếu thua mà chết, sau này không được lấy nó làm cớ để thảo phạt gia tộc đối phương. Nếu như làm trái với quy ước, sẽ là kẻ địch của Bắc Đẩu Tông ta!Miêu mỗ và chư vị cường giả ở đây đều sẽ làm chứng!

Những người xung quanh thoáng ngây ra, sau chốc lát nghe thấy các cường giả cùng nói một tiếng, các bên đưa mắt nhìn nhau, rồi nhất tề nói:

- Đều sẽ làm chứng! Đều sẽ làm chứng!

Miêu Khả khẽ cười, giơ tay ý bảo cho xung quanh im lặng. Sau đó, hắn mới từ từ hít vào một hơi, người thoáng bay về sau, đáp xuống ghế trọng tài ở phía không xa lôi đài, nhẹ nhàng ngồi xuống, tay phải khẽ giơ lên. Bỗng nhiên, một đạo đấu khí giống như thiễm điện, phóng thẳng lên trời, vụt về phía chân trời!

- Bây giờ! Quyết đấu bắt đầu!